[ 6 ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"Được rồi." Lucas thở phào một hơi sau khi xếp xong đống đồ thu được trong nhà vào ba lô, còn xách thêm cả một túi bóng nhỏ thực phẩm tìm được - chủ yếu là, một gói snack đang ăn dở, ba lon bia và hộp mì udon còn nguyên gói gia vị. Sau đó cậu ta quay lại nhìn tôi, nghiêm túc nói.

"Trước khi rời nhà, tôi phải nói rõ với cậu vài nguyên tắc."

Tôi gật đầu rõ mạnh, nghĩ rằng Lucas sẽ nói vài thứ siêu ngầu kiểu như "nguyên tắc sinh tồn" hay gì đó đại loại. Nhưng cuối cùng, cậu ta chỉ nói: "Cậu cần giữ im lặng, đừng có hét lên như con gái. Hãy nhớ tới đêm hôm trước."

Tôi chờ Lucas nói tiếp. Nhưng cậu ta đã quay trở lại với cái ba lô của mình.

"Chỉ có như vậy thôi sao?" Tôi cẩn thận hỏi lại, phòng khi Lucas thực sự quên mất vài điều quan trọng của nguyên tắc sinh tồn. Bạn biết đấy, ngày nay khi công nghệ phát triển và con người ngày càng trở nên ục ịch lười vận động, chứng hay quên rất dễ mắc phải.

"Chứ cậu muốn gì nữa?" Lucas quả là một con người không kiên nhẫn. Xem kìa, lại chuẩn bị nổi đóa lên đấy.

"Này, bạn đồng hành. Tôi chỉ hi vọng cậu có thể giữ im lặng, được chứ? Nếu cậu gây tiếng động và khiến những quả bóng chú ý, tôi sẽ chẳng ngại mà quẳng cậu lại để chạy đi đâu."

"Nhưng nếu tôi chết, ai sẽ là người giúp cậu tìm hiểu "khí" của bọn bóng bay?" Tôi không phục mà vặn lại ngay. Chẳng ngờ Lucas thẳng thừng cho biết: "Giữa mạng sống và thông tin, tôi tin là tôi thích mạng sống hơn."

"... quan điểm của cậu rất rõ ràng."

"Cảm ơn vì lời khen."

...

Lucas đưa cho tôi một cái đèn pin đã được vặn – đến – mức – nhỏ - nhất. Vặn đến mức nhỏ nhất nghĩa là, nếu bạn không dí sát mặt xuống nơi soi đèn thì bạn sẽ chẳng nhìn thấy gì cả. Nhưng Lucas nói: "Những quả bóng kia không có mắt, không nghĩa là chúng mù đâu."

Tôi thấy cậu ta nói gì cũng có lí cả, vì thế nên cũng chẳng phàn nàn nhiều. Chúng tôi đang đứng dưới mái hiên. Lucas nhìn mấy cái bóng lập lờ trên không trung, quay sang thì thầm với tôi: "Khi tôi bắt đầu đi, phải theo sát ngay. Nếu cậu bị rớt lại, tôi sẽ không quay lại cứu đâu."

Tôi định nói: "Dù sao chúng ta cũng là bạn đồng hành, cậu không nên lạnh lùng như thế." Nhưng khi vừa mở mồm, Lucas đã trừng mắt nhìn tôi. Và thế là tôi buộc phải tự khóa miệng lại.

Trời tối dần.

Gió lạnh mang theo mùi hôi thối của xác thịt thổi tới khiến tôi rùng mình. Chúng giống như những lưỡi dao ghê tởm đang lướt qua da thịt. Đèn đường nhấp nháy liên tục. Có một cột đèn ở đằng xa đang rỉ những tia điện màu xanh xám cuối cùng trước khi tắt hắn. Rõ ràng là nhiên liệu không còn đủ để cung cấp nữa. Chúng đang cạn kiệt.

Một ngày nào đó, ánh sáng văn minh, ý tôi là đèn điện, sẽ biến mất khỏi thành phố này. Chẳng gì có thể đảm bảo chuyện đó không xảy ra. Mấy ông chính trị gia thì chắc đã chết hết cả rồi. Ít nhất là - một ông phát biểu chuyện này chỉ là một trò đùa khi những quả bóng người xuất hiện, đã gia nhập binh đoàn xác chết treo lủng lẳng từ tám đời.

Lucas cắm cúi đi phía trước. Tôi theo sát cậu ấy. Cả hai cố hết sức để nép mình dưới mái hiên của những ngôi nhà, hy vọng có thể thoát khỏi tầm nhìn của những quả bóng. Thỉnh thoảng sẽ có vài cái xác chắn đường đi, nhưng biết cách bước qua thì vẫn ổn cả. Tôi dẫm vào ngón tay chết một lần. Nhưng so với những gì đã nhìn thấy và trải qua, tôi chỉ hơi sợ tí tẹo. Ăn năn là nhiều hơn cả. Tôi nghĩ mình nên dừng lại cầu nguyện cho người xấu số này một chút, nhưng nghĩ ra Lucas không đời nào đợi chờ, vì vậy đành cúi đầu đi tiếp.

Chúng tôi đi khá nhanh. Nhưng khi hết con phố thứ nhất, đã xảy ra một chút vấn đề.

Không còn mái hiên nữa. Phải đi qua đoạn đường không gì che chắn ít nhất là 300m - ấy là Lucas ước lượng thế. Và chúng tôi đang dừng lại ở mái hiên cuối cùng. Lúc này, Lucas mới ghé sát tai tôi thì thầm: "Tôi sẽ qua đó trước. Quan sát kĩ vào, đoạn này phải đi từng người một."

"Nhưng... nhưng nếu như anh..." Tôi định nói là "chết" thì Lucas đã trấn an: "Tôi có thể thoát được. Yên tâm. Grudy, thở sâu vào. Cậu vẫn luôn muốn học cách sinh tồn đúng chứ? Cứ coi như đây là bài học đầu tiên."

Cậu đưa cho tôi một khẩu súng ngắn, không quên dặn: "Tôi đã mở chốt an toàn rồi. Tức là chỉ cần bóp cò, nó sẽ bắn ngay. Cả băng đầy đạn. Nếu gấp quá, cứ bắn – hoặc làm gì đó đánh lạc hướng chúng, hiểu chưa? Nghiêm cấm bắn vào mặt."

"Nếu như tôi bắn trật vào mặt chúng thì sao?" Tôi chưa từng chạm vào một khẩu súng thật. Trong mấy trò chơi điện tử - tôi cũng có sử dụng vài khẩu, nhưng trò chơi và thực tế thì luôn khác xa nhau một vạn tám nghìn dặm. Chân tôi lại hơi run rồi. Và khi nghe Lucas nói, tôi càng run tợn.

"Cậu sẽ có một cái lỗ trên mặt." Lucas tổng kết trước khi bước ra khỏi mái hiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro