[ 7 ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

        

Dưới ánh sáng lay lắt của cột đèn đường hiếm hoi còn sót lại, Lucas di chuyển thật chậm. Bước chân gõ trên nền đất nghe không ra âm thanh – Lucas đi lại rất nhẹ nhàng. Cái ba lô to đùng trên lưng có vẻ như cũng không gây trở ngại gì cho lắm. Cậu ta cực kì thành thục. Đột nhiên tôi nghĩ rằng, Lucas đã từng tham gia khóa huấn luyện ý chí sinh tồn hay lính thủy đánh bộ, đại loại vậy. Người bình thường, ít ai có khả năng khống chế và thích nghi hoàn cảnh mạnh mẽ như thế, đúng không?

Mấy quả bóng vẫn lượn lờ trên không. Tôi rướn cổ lên một tẹo để nhìn xem có mặt của bọn đã - biến -  thành -  chúng - tôi tối hôm trước hay không. May mắn thay, bề mặt của chúng đều đang trống trơn. Điều đó có nghĩa là tôi, và cả Lucas phía bên kia nữa, vẫn chưa bị phát hiện.

Trong lúc tôi đang nghĩ như thế, Lucas đã chạm chân tới mái hiên tiếp theo. Cậu vẫy tay với tôi thì phải. Chắc ý muốn nói là mau đi thôi.

Lucas đã an toàn, nên tôi nghĩ mình sẽ ổn cả. Xốc lại tinh thần, rón rén bò ra khỏi nơi ẩn nấp. Tôi cố gắng không bị mất dấu bóng dáng lờ mờ của Lucas cách đó vài trăm mét. Mà cậu ta vẫy tay nhiều thật đấy, tôi đã bắt đầu đi rồi cơ mà?

Sau này Lucas mới bảo tôi rằng, khi người ta vẫy tay thì nghĩa là người ta muốn bạn làm một trong hai điều sau: đi đến nơi họ đứng hoặc quay đầu chạy nhanh ra khỏi chỗ đó ngay lập tức.

Đáng tiếc tôi là một thằng khá đầu đất trong khoản này nên đã hiểu sai ý của Lucas.

Thực ra cậu ta muốn nói với tôi. CHẠY ĐI !

Bởi vì quả bóng của tôi đã xuất hiện.

Nó réo trên không trung với cái giọng y hệt tôi, nhưng với âm vực kinh tởm mà chẳng có người bình thường nào hét lên to như thế vào ban đêm.

"Grudyyy... Grudyyyy... cưng ở đó phải khôngggg?"

Tôi ngẩng đầu lên và chúa ơi. Nhìn nó tệ quá đi mất. Dưới ánh sáng lờ mờ của ánh trăng và đèn đường, tôi có thể nhận ra nó xẹp hơn trước nhiều. Như thể chuẩn bị rớt đến nơi vì không có đủ khí bên trong vậy. Cái cách nó bay – thật là dặt dẹo, y như gã say rượu không nhìn rõ đường đi nước bước. Vẻ mặt của nó cau có kinh khủng khiếp. Các nếp nhăn xuất hiện do không đủ không khí để làm căng, và nhìn nó bây giờ như bản sao của tôi năm sáu mươi tuổi vậy – nếu như tôi còn sống được vài chục năm nữa.

Tôi lập tức quay người muốn chạy vào ngôi nhà ngay cạnh. Nhưng nó lại bị khóa, và có cách mấy cũng không mở ra nổi. Lucas bây giờ cũng bất chấp mà hét to: "Chạy đi, Grudy, chạy sang bên này!"

Cậu ta đã mở được cửa của căn nhà bên kia.

Chân tôi run lắm, nên không chạy nhanh như đã nghĩ. Các tế bào thi nhau gào thét cần làm gì đó để giải tỏa nỗi sợ hãi này. Qủa bóng nhìn bước chân trốn chạy của tôi, không hiểu sao nó càng tức giận tợn.

"Đứng lại! Đứngggg... lạiiii...!" Nó hét lên và lảo đảo trên không trung. May mắn thay, tôi thì chậm thật, nhưng nó chẳng nhanh nhẹn hơn là bao. Có thể là bởi khí bơm bên trong không còn đủ nữa.

Tuy nhiên, một rắc rối nữa đã xảy ra. Những quả bóng thay thế đã chú ý đến bên này..

Chúng đang xếp hàng ngay trên đầu tôi.

Nhưng thật kì lạ. Không có một sự biến đổi nào cả. Cũng không có động thái nào cho rằng chúng sẽ tham dự cuộc rượt bắt này. Hôm nay, có vẻ như chúng thích làm khán giả hơn.

Tôi không thắc mắc nhiều về chuyện đó. Vì chúng không giúp đỡ quả bóng kia thì tôi cũng đỡ được khối việc.

Qủa bóng của tôi có vẻ như hoàn toàn mất kiểm soát. Nó rít lên những từ ngữ lộn xộn và sau cùng, tôi chẳng nghe rõ cả câu nó muốn nói là gì nữa. Vài từ "chết đi" hay "bổ sung" được lặp lại khá nhiều lần. Nhưng tôi không hiểu, vậy nên bỏ qua.

"Nhìn sắc mặt mày tệ quá, muốn nghỉ ngơi một chút không?" Tôi hét lên với nó với hi vọng phân tán sự chú ý. Chẳng ngờ nó đã đuổi đến nơi. Lạy chúa, cái thòng lọng cách tôi chỉ vài mươi cen-ti-mét. Nó cay nghiệt đáp: "Chỉ sau khi tao thắt cổ được màyyyy..."

"Á!" Tôi gào lên vì sợ. Khẩu súng cầm chắc trong tay nãy giờ giơ lên bắn lung tung. Tôi đã quên béng mất lời dặn của Lucas là nghiêm cấm bắn vào mặt. Nhưng tầm bắn khá thấp nên may mắn không trúng vào bộ phận thiết yếu ấy. Thay vào đó, một viên đạn bắn trúng dây thừng và làm nó rơi xuống.

Sau mấy tiếng "đoàng đoàng" vang lên trong buổi đêm, không gian trở nên yên tĩnh đôi chút. Tôi và quả bóng nhìn nhau. Tôi thở gấp – nó vẫn đang lơ lửng. Đột nhiên, nó nở nụ cười quỷ dị: "Ai muốn chơi trò buộc dây nàooo?"

"Chạy đi, Grudy, chạy!" Lucas hét lên một lần nữa và kéo tôi ra khỏi vài phút nghỉ ngơi. Lạy chúa, cái dây thòng lọng như một con rắn uốn éo dưới đất và nó đang đến chỗ tôi với tốc độ nhanh không tưởng.

Tôi nghĩ kì này mình khó mà thoát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro