12. Doạ em bé

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Ba Boun ? Con nói gì vậy Shin ?"

" Ba Boun nói nếu con không kêu bằng ba thì sẽ..."

" Shin, con đem bánh vào cho bà cất đi để ba Boun nói chuyện với ba ba nhé"

" Dạ .."

Rốt cuộc ai là ba ba hợp pháp của nhóc vậy. Em chóng hai tay lên eo, mặt hất lên chờ câu trả lời thoả đáng từ anh nhưng .. không có. Anh canh nhóc con vừa vào với bà dì thì bản thân cũng chạy tọt lên lầu trốn em luôn. Em cắn môi, thề với lòng sẽ không bỏ qua vì dám dạy hư con trai của em.

Bữa tối chỉ có bà dì, nhóc Shin và em còn anh thì trốn không xuống ăn mặc dù cái bụng đói meo.

" Cái thằng này không xuống ăn cho người ta dọn dẹp"

" Để con đi kêu cho dì"

" Um, con đi dùm dì, dì hâm lại phần đồ ăn này"

" Dạ"

Em biết người ta trốn em vì điều gì mà. Cửa phòng vốn dic đã không khoá, em dặn cái một là vào được.

" Trời ơiii cái gì vậy ?"

Em thấy gì mà hét to thế ? Là cái phòng tắm đó chứ gì, anh đang trong đấy. Nghe tiếng hét anh cũng quấn vội cái khăn chạy ra, đầu tóc ướt nhẹp, anh chỉ lắc cái đầu cho ráo bớt.

" Có chuyện gì ? Em làm sao?"

" Anh .. anh là đồ biến thái"

" Gì nữa ?"

" Cái phòng tắm của anh nhìn từ ngoài vào thấy hết còn gì ? Vậy mà sáng này tôi tắm trong đó ... anh .. anh thấy hết còn gì ?"

" Có thấy gì đâu trời, sáng này em đi tắm anh còn nằm nướng mà .."

" Không có mà, em phải tin anh"

" Tránh xa tui ra à"

Anh vừa nói vừa tiến tới.. tiến tới ép thân nhỏ ngã uỵch xuống giường to. Cơ thể với mái tóc ướt át khon xuống, tiếp xúc cận mặt em đang lo sợ.

Thở nhẹ.. mặt anh .. mặt em ngày càng gần nhau. Khi quá gần, cảm thấy không né được, em lấy tay đẩy người kia ra bằng cách chắn tay ở ngực anh.

Thân trên có thế hơn, càng lúc càng áp sát.

" Bou..n đừng mà"

Sắp khóc tới nơi, anh doạ em sợ đến mắt long lanh luôn. Thấy giọng em bé của mình run run anh mới rút tay nhỏm người dậy. Bắt cái ghế ngồi đối diện.

" Nghe này, ban ngày phòng tắm này bên ngoài nhìn vào không thấy đâu, nó chỉ như thế vào ban đêm thôi, hiểu không ? Em không tin thì đi hỏi mẹ anh, phòng này trước đây của ba mẹ anh mà"

Cái mặt em lúc này vẫn cứ ngơ ngơ ra, vừa sợ vừa ngại, nó ửng hồng ở hai má, anh chịu không nổi nữa nên nựng nhẹ nó.

" Mặt đẹp không được buồn, mà em lên đây làm gì ?"

" Dì .. dì kêu xuống ăn"

" Rồi, xuống đi anh xuống ngay"

Vừa nghe " xuống đi" là em đứng phắt dậy đi một nước xuống lầu không nói câu nào.

" Sao em có thể dễ thương quá đang như vậy hả Prem ?"

Vừa nhìn em đi ra vừa cười nói nhỏ trong miệng. Anh mê lắm rồi cái nét dễ thương này.

[ Tiệm kem- 2 ngày sau ]

Cũng đã mấy ngày kể từ khi em sang nhà của anh ở thì ít liên lạc với bạn mình. Ban đầu Fluke không để ý gì chỉ nghĩ là dưỡng cái lưng nên không liên lạc nhưng lâu vậy vẫn không nhắn tin thì quả là lạ. Mấy nay tiệm kem cũng đông hơn vì đợt sale vẫn còn thời hạn nên không thể đến nhà em xem được.

" Anh ơi"

" Sao đây ?"

" Mấy ngày rồi Prem nó không liên lạc với mình, nó có sao không ?"

" Fluke, anh thấy em lo quá rồi đấy, không phải mình đã dạy cu Shin cách gọi khẩn cấp rồi sao, nếu Prem có gì thì cu Shin đã gọi rồi"

" Hay mình qua nhà nó thử đi anh"

" Haizz nếu em lo qua thì nay mình đóng cửa sớm rồi sang đấy"

" Dạ"

Nói là làm, đến chiều tiệm kem đóng cửa sớm. Hai người đánh sang siêu thị mua đồ cho em với nhóc con nhưng có vẻ hơi nhiều.

* Ting tong*

* Ting tong *

Không phải chỉ hai lần nhấn chuông mà là rất nhiều lần nhưng không ai ra mở cửa. Ban đầu Fluke định trèo vào nhà xem nhưng Ohm ngăn lại với suy nghĩ là nhiều khi em về quê chơi quên không báo, Fluke bực dọc, cậu nói mai mốt em mà về sẽ mắng cho một trận.

" Fluke đúng không ? Kan nè"

Đang chuẩn bị lên xe ra về thì Kan tình cờ đi ngang qua thấy.

" Ờ, có gì không ?"

Fluke không như em, cậu rất ghét Kan vì cái nết làm lố, ra vẻ của nó.

" À không, chỉ là đi ngang thấy nên Kan kêu thôi, đây là nhà của hai người à ?"

" À không đây là nhà của Pr.."

" Ừ nhà của tụi tui có gì không ?"

Nghe hỏi là biết làm gì rồi, Ohm thì không biết Kan nên mới chối hên là cậu ngăn chặn kịp thời.

" Nhà đẹp quá, thôi không phiền hai người nữa, Kan đi trước nha"

" Um"

Fluke phải đứng đó chờ đến khi nào thằng đó đi khuất bóng thì mới lên xe rời đi. Trên đường về cậu kể cho người yêu mình nghe vì sao phải nói dối thì Ohm mới vỡ lẽ, xém tí là phiền phức. Nhưng có một điều cậu không ngờ và có lẽ không để ý, Kan đi bộ đến và gặp được hai người tức là nhà Kan ở gần đây thôi.

[ London ]

Con ả kia đã ở bên Anh chơi được một ngày, ăn chơi xa đoạ bằng tiền công ty. Có một điều rằng khi nó đã đi chơi thì không ai có thể gọi nó được trừ phi nó về tới khách sạn.

📱 : Có chuyện gì mà gọi rần trời vậy, không biết tôi đang bận sao ?

Bận cái quái gì chỉ là đang nhún nhảy với đám đàn ông không rõ mặt trong bar thôi.

📱 : Tôi đã bảo bao giờ chủ tịch qua thì hãy gọi cơ mà.

📱 : Gì chứ ? Ngày mốt qua sao ? Sao nói tuần sau ? Rồi trong đêm nay tôi về ngay.

Anh đã thay đổi lịch trình phút chót.. vì em bé của mình. Ban đầu tuần sau mới bắt đầu chuyến công tác nhưng khi nghe loáng thoáng là ba mẹ em lên chơi nên anh đã tranh thủ đi sớm để về gặp ba mẹ em.. xem như ra mắt.

Chuyện thay đổi lịch trình này làm ả rối mù lên vì biết bao kế hoạch của ả chưa được thực hiện.. kế hoạch cướp công ty.

[ Nhà - anh đầu bạc ]

" Có cần tôi giúp gì không ?"

Vì anh sắp đi Nhật nên đi soạn đồ thôi nhưng soạn lâu quá nên em mới lên xem, thấy đang loay hoay chọn quần nên mới lên tiếng.

" À không đâu, anh chỉ đi một ngày thôi"

" Đi một ngày vác đồ chi nhiều đấy, Nhật cũng gần có xa đâu, mang theo đồ cần thiết thôi"

" Cần thiết thôi sao ? Mang theo em nhé !"

" Khùng"

Nói chuyện một hai câu thôi là bắt đầu cưa cẩm người ta, anh biết em hay ngại nên cứ thế làm tới thôi.

" Anh giỡn mà, nhưng em có nghĩ đi chơi với anh không, bên Nhật nhiều cái vui lắm, dắt nhóc Shin theo"

" Thôi, không thích, còn phải đan len nữa, lắm việc"

" Thì hàng của anh tháng này khỏi làm, đi chung với anh đi, đỡ buồn"

" Bình thường anh cũng đi công tác mà, kéo theo tôi làm gì ?"

" Thì muốn thế thôi.."

Em không nói gì chỉ đi lảo đảo trong phòng, chắc là đang suy nghĩ chăng ?

__________________________
[ 11:40/ 030624 ] ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro