23. Mách lẽo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc xe chạy đến một căn nhà nhỏ, nằm trong khu vực " ổ chuột".

*Két*

Anh bước vào trong căn nhà, bật công tắt.

" Muộn vậy ?"

Nằm dài lên ghế sô-pha gần đó, một giọng nói khá trầm vang lên. Anh không trả lời, chỉ nhắm mắt thở dài.

" uống không ?"

" Rum"

" Có ngay"

Chừng vài phút có ngay một ly rum trên bàn. Người con trai ngồi xuống đối diện nhìn anh không chớp mắt như nhìn thấu được  gì đó.

" Nói đi chuyện gì ?"

" Thằng Kan được tha rồi"

" Gì ? Sao lại được thả, không phải đợt nó nó nặng lắm mà"

" Ba nó làm gì trong cảnh sát á, tao chưa điều tra kỉ nữa nhưng khi nãy nó cho người theo tao với Prem đến tận tiệm cháo"

Người con trai đặt ly rượu xuống bàn, mặt nghiêm chỉnh trở lại.

" Nó làm gì ?"

" Không làm gì, chỉ đưa tờ giấy, trên đó ghi là nó sẽ lấy lại thứ nó muốn"

" Mày sợ ?"

" Không, nhưng mà tao có linh cảm không lành cho lắm, mày biết mà cảm giác này tao chưa bao giờ sai ngay từ khi còn nhỏ."

Phải ngay từ khi anh còn nhỏ, hễ khi cảm giác " không lành" này xuất hiện thì luôn có gì đó xui xẻo sắp xảy ra dù nặng hay nhẹ. Người con trai về phòng lấy ra một chiếc máy tính nhỏ, sau vài tiếng lạch cạnh cũng tìm ra một số thông tin bổ ích.

Kan nó có cha làm chức lớn trong ảnh sát nhưng anh em nó lại làm trái pháp luật. Trớ trêu lần này con trai ông cảnh sát lại bị chính chủ tịch công ty lớn trong nước kiện cáo, ông không dám công khai thả người nên hiện Kan nó vẫn còn trốn không ra mặt. Cái sai của nó là quá vội vã cho người đi tìm em và còn uy hiếp cả anh.

Anh trước giờ ngoài mẹ thì anh chưa sợ ai bao giờ chỉ sợ cái cảm giác " không lành". Ngồi dậy cầm ly rượu lên nốc một hơi.

" Giúp tao kiếm chỗ nó đi"

" Mày làm gì ?'

" Kiếm đi, nói nhiều, tao làm gì kệ tao"

Nói rồi anh trở về nhà như lời đã nói với em. Em vẫn còn đợi dưới nhà, nhóc Shin thì theo bà dì lên ngủ từ lâu. Trong em lúc này là cảm giác bồn chồn, sợ hãi như cái hôm em nấp ngoài cửa sổ khi thằng Kan gần tìm đến nơi.

*Rườm rườm*

Tiếng xe quen thuộc đã vào trong nhà, anh vừa bước vào thì em đã vội ôm, ôm thật chặt rồi hít thở nhẹ nhàng.

" Em sao đấy ? Anh đã nói là đi ngủ đi mà"

" Anh nói em nghe đi, tờ giấy khi nãy có gì ?"

Dìu em vào trong ngồi rồi kể em nghe nhưng anh đã lượt đi phần quan trọng, chỉ nói sơ là có người quấy phá. May là em tin vào lời nói dối ấy rồi mới chịu đi ngủ.

*Tiếng chuông điện thoại*

Chừng năm giờ sáng thì điện thoại em đã reo, nghe thì biết là ba mẹ em vừa đáp chuyến bay, tầm gần một tiếng nữa sẽ đến nhà em, em không nói nhiều chỉ gửi địa chỉ hiện tại đang ở cho ông bà.

Đúng nửa tiếng, ba mẹ em đã ở trước cổng nhà anh. Ban đầu họ tưởng em mới mua căn mới nhưng khi anh ra mở cửa thì ông bà cũng há hốc sững sờ.

" Dạ con chào bác,mời bác vào ạ"

" Cậu...cậu là chủ tịch công ty BP"

Ba của em chỉ vào anh mà nói to, ông giật mình như thế vì công ty của anh cũng thường xuyên xuất hiện trên ti vi với nhiều mảng, có khi nhận thưởng. Với một người luôn xem bảng tin hằng ngày thì nhận ra anh là điều hiển nhiên.

" Dạ, là con, hai bác vào đi ạ"

Hai người nhưng chỉ có một giỏ quần áo nhỏ, anh cũng xách hộ. Bà dì cũng đã dậy chuẩn bị trà và thức ăn buôi sáng, em cũng đang phụ.

" Mời hai bác dùng trà ạ"

" Sao Prem nó ở đây với cậu vậy ?"

Ba em vừa nhấc tách trà vừa nhìn anh với vẻ mặt đầy thắc mắc. Ông biét tính tình của em đó giờ không sang nhà người không thân ở bao giờ, kể cả ông cũng biết Ohm với Fluke nhưng chưa bao giờ em sang nhà họ chơi và ở lại qua đêm cả, đây là lần đầu ông thấy thế.

" Dạ hiện tại con với em ấy đang có mối quan hệ yêu đương nhau ạ"

" Sao ? Cậu với Prem yêu nhau á?"

Mẹ em vì bất ngờ mà la lớn, bà không nghĩ một người thành đạt như anh lại chọn một đứa nhóc đan len nhỏ bé mà lại còn có con nhỏ nữa.

" Dạ bác, bọn con cũng mới quen nhau đây thôi ạ, hôm nay có hai bác con cũng xin được chính thức được chăm sóc em ấy ạ"

" Nhưng mà .. còn cháu ta.."

" Nhóc Shin ấy ạ, bác yên tâm con xem nhóc như con của con vậy"

Hai ông bà gật gù không nói gì, bản chất họ cũng an tâm rất nhiều vì khi có thêm người đồng hành chăm sóc con họ.

" Đã có bữa sáng mời anh chị vào dùng cùng chúng tôi"

" Dạ đây là mẹ con ạ"

" Chào chị, chúng tôi là ba mẹ của bé Prem, cảm ơn chị với cậu đây đã chăm sóc bé mấy ngày nay"

" Ôi anh chị cứ khách sáo, đều là con cháu trong nhà, thôi vào dùng cho nóng ạ"

Bàn ăn được em chăm chút gọn gàng, đầy đủ để đợi mọi người dùng bữa, hiện tại chỉ mới sáu giờ rưỡi sáng.

*Rầm rầm*

Tiếng chân chạy trên cầu thang xuống một cách gấp gáp.

" Ba ba, Shin Shin gặp ác mộng, ba ba đâu òi.. huhuhuhuh"

Em đang chuẩn bị bê tô hủ tiếu thì nghe tiếng nhóc khóc toáng lên, vì hoảng xém tí là làm rơi cả tô xuống đất, may là có anh ở đó. Em chạy vụt ra ôm nhóc vỗ lưng an ủi.

" Shin ơi, ba ba đây, ngoan không khóc ná"

" hicc, Shin thấy mấy chú bự bự kéo ba ba đi mất"

" Ba ba ở đây mà, có ai kéo đâu, Shin nhìn nè"

Em kéo người nhóc ra nhìn vào mặt mình, nhóc lấy tay sờ má em, còn nhéo nhéo mấy cái... anh khó chịu vì đó là má của anh.

" Sao nào ? Có phải ba ba vẫn ở đây không ?"

" Dạ phải"

" Giờ Shin nhìn xem ai đây"

Lúc này nhóc mới nhìn qua bàn ăn.

" Ahhhh ông bà ngoại"

Gạt người ra khỏi tay em, nhóc chạy thật nhanh đến chỗ ông ngoại, phóng lên ôm thật chặt, nhóc nhớ ông lắm. Sỡ dĩ nhóc nhớ như vậy là vì ông rất chiều nhóc, chiều vô điều kiện.

" Nhóc Shin ở dây với chú này có ngoan không ?"

" Dạ có, Shin Shin ở với ba Boun rất ngoan ạ"

" Giỏi, con phải ngoan với bà với ba Boun, không được quấy nhé"

" Dạ, nếu Shin quậy ba Boun sẽ dành ba ba cả buổi sáng không cho Shin Shin nữa"

" Shin.."

" Ba Boun ăn gian lắm ạ"

Nhóc chỉ vào anh mà mách với ông ngoại một mạch.

" Sao lại ăn gian ?"

" Ba Boun hứa chỉ ngủ với ba ba buổi tối thôi mà hỗm bữa đến sáng luôn vẫn không trả ba ba cho Shin ạ"

" SHINNN"
_________________
[ 18:19/140624] - ❤️ Chyn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro