Chương 1: Bá vương ngạnh thượng cung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Hoàng hôn, trên con đường rợp bóng cây trong công viên, ánh chiều tà lấp lánh trên mặt hồ.

Có hai cô gái tuổi khoảng 17-18 tuổi ngồi trên băng ghế bên bụi cây mọc ở bờ sông, bụi cây bên cạnh tạo thành cái túi bao bọc hai người, thần thần bí bí chấu đầu ghé tai

"Tiểu Dạ như vậy thật sự được sao? Cậu còn chưa trưởng thành đó, hình như... nghe nói chưa thành công dân lên giường cho dù đối phương có nguyện ý hay không, đều tính là cường hiếp đó. Cậu... cậu sẽ hại anh ấy thành tội phạm cưỡng hiếp!"

Nói chuyện là cô gái có khuôn mặt xinh xắn tròn như quả trứng, mái tóc suôn mượt như thác nước buông xõa bên vai, có thể nhận ra sau này sẽ là mỹ nhân điên đảo chúng sinh.

Lúc này, trong tay cô nắm chặt một lọ chất lỏng trong suốt, đôi mắt to đẹp trừng mắt nhìn cô gái khuôn mặt cũng xuất chúng ngồi bên cạnh mình.

Khiến người trong lòng thành tội phạm cưỡng hiếp, thật vô nhận đạo!

"Vậy sao? Nếu anh ấy thành tội phạm cưỡng bức, vậy mình sẽ thành vợ của tội phạm cưỡng bức, ba mình sẽ không còn mặt mũi, hôn nhân sẽ có trở ngại cho coi!"

Hạ Dạ nhúc nhích cái mũi xinh xắn, hai tròng mắt linh động có chút hoang mang. Cứ như người đàn ông không ra gì được cô thích đã bằng lòng cưới cô vậy.

"Ừ, đúng đó! Cho nên, cậu trăm ngàn lần không thể nông nổi! Thích người ta trước tiên có thể tỏ tình, sau đó nắm tay, ôm nhau vân vân, cậu bước một bước lớn như vậy, rất kinh hãi thế tục!"

Trời sinh tính tình bảo thủ, từ nhỏ đến lớn đều là con gái ngoan Nhạc Hựu Đạo dùng sức gật đầu, thật sự muốn khuyên bạn tốt nhanh chóng loại bỏ ý nghĩ dùng sắc dụ người ra khỏi đầu!
Hạ Dạ đang nghiêng đầu suy nghĩ ý kiến của bạn tốt, thì một thân ảnh cao lớn, anh tuấn lọt vào tầm mắt cô ngay lúc này.

Hả! Chết tiệt!

Nhanh chóng kéo bạn thân ngồi xổm xuống sau bụi cây, Hạ Dạ nói ra hành động "bá vương ngạnh thượng cung" hôm nay.

"A, anh ấy đến rồi kìa, đến rồi kìa. Trời giúp mình rồi! Tận dụng thời cơ, ba nói tuần sau anh ấy sẽ chuyển đi! Mình phải gấp rút hành động để anh ấy trở thành người của mình! Đào Tử, đưa thuốc cho mình! Đợi lát nữa chúng ta đến toilet công viên đổi quần áo! Cậu có mamg tiền theo chứ?"

"Có đem." Nhạc Hựu Đào nhỏ giọng đáp lại.

"Tốt lắm. Đưa thuốc cho mình. Lần này hành động, chỉ cho phép thành công, không được thất bại, hiểu chưa?"

Hạ Dạ nghiêm túc căn dặn, Nhạc Hựu Đào thận trọng gật đầu.

Dù sao liên hệ đến chuyện cả đời của bạn tốt! Cho dù cô không đồng ý, cũng chỉ có thể liều mình trợ giúp quân tử!

"Ok! Bá vương ngạnh thường cung, go, go, go!"
Để tiếp thêm sức mạnh cho chính mình, Hạ Dạ cầm lấy bao lớn đựng quần áo trên băng ghế, kéo tay Nhạc Hựu Đào chạy đến toilet công viên.

Ông xã tương lại đẹp trai ngây ngất à, mẹ của con anh chắc chắn là em rồi -------

*******

Quán bar, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, ngọn đèn âm u, đám người nhảy múa điên loạn.

Trên quầy bar, một người đàn ông tuấn tú, nho nhã một tay cầm một ly rượu trong suốt, từ từ lắc lắc chất lỏng màu đỏ trong tay, một tay chống khuỷu tay, uể oải gác lên quầy bar, không thèm quan tâm liếc mắt đến cả nam lẫn nữ trên sàn nhảy, toát ra khí chất mê người.

Đôi mắt sắc bén như báo đen dừng lại ở một đôi nam nữ trung niên đang giao dục ở một góc sáng sủa trong quán bar.

"Hắc Ưng, Hắc Ưng, tôi là Ong Vàng, Ong Vàng, mục tiêu đang rời khỏi bãi đậu xe số 1, mục tiêu đang rời khỏi bãi đậu xe số 1, xin ra chỉ thị, xin ra chỉ thị. Over."

Hai bên Tóc mai vừa vặn che đi thiết bị truyền tin trong lỗ tai, vừa định đáp lại, trên đỉnh đầu vang lên giọng nói đáng yêu mềm mại không xương.
"Hi, soái ca, anh đi một mình sao? Có hứng thú ------"

Ngẩng đầu, là một cô gái trẻ trang điểm đậm, dáng người nóng bỏng, quần áo lộ liễu.

Cô là người phụ nữ thứ n tiếp cận anh sau khi anh đến quán bar này, mặc dù, thoạt nhìn cô còn quá trẻ. Nhưng không phải á, phụ nữ trang điểm đậm như vậy thì trẻ tuổi cái nổi gì chứ.

Sâu trong đôi mắt hiện lên ánh sáng lạnh, đôi môi Hoàng Phủ Liệt nâng lên một độ cong yêu nghiệt.

Cô gái gợi cảm còn chưa nói xong, thân hình cao lớn của Hoàng Phủ Liệt đã xoay đi rời khỏi quầy bar.

Đứng dậy, cánh tay kéo lại, nhẹ nhàng ở bên tai cô gái thổi mấy hơi, giọng nói quyến rũ thì thầm bên tai cô, "Quán rượu Hilton, không gặp không về."

Cuối cùng, hôn nhẹ vào mu bàn tay cô gái, dưới đôi mắt mong ngóng mê say của cô gái, xoay người, không chút lưu luyến rời khỏi quán bar, bước nhanh xuống tầng ngầm bãi đỗ xe.

Đêm hè gió lạnh thổi đến hương hoa cây dành dành ------ đợi chút, bãi đỗ xe tầng ngầm sao lại có hương hoa cây dành dành?

Không xong rồi, là thuốc mê lẫn trong hương liệu!

Ngừng thở lập tức, tay trái cảnh giác chạm vào tai nghe trên tai, muốn liên lạc vớ bộ đội, lại phát hiện trong tai trống rỗng!

Cô gái trẻ tuổi đó!

"Chết tiệt!"

Hoàng Phủ Liệt nhịn không được chửi thề ra tiếng!

Anh bị trúng tà hay sao á, trong một ngày lại phạm sai lầm đến 2 lần! Đầy là chuyện trước giờ chưa từng xảy ra!

Cố gắng chống đỡ thân mình loạng choạng muốn ngã, Hoàng Phủ Liệt lắc lắc người đi đến xế yêu của mình, trong xe có bộ đàm......

"Oành" một tiếng, cho dù Hoàng Phủ Liệt trải qua huấn luyện hà khắc, cũng vẫn vì hít quá nhiều khí mê mà ngất xỉu.

"Tốt quá! Kế hoạch tác chiến bước đầu tiên, mở màn thắng đậm! A!"

Hạ Dạ mặc áo đầm màu đỏ tươi cổ chữ v sâu hai tay cầm giày cao gót, đi chân trần bước ra từ một chiếc Audi A8, trên mặt còn trang điểm đậm dọa người chết trân, thì ra ban đầu người phụ nữ gợi cảm tiếp cận Hoàng Phủ Liệt chính là cô giả dạng!

Còn chưa đến bên cạnh Hoàng Phủ Liệt, bạn tốt Nhạc Hựu Đào bỗng nhiên lao đến, kéo Hạ Dạ còn đứng bên ngoài nhanh chóng trốn sang một bên. Một chiếc xe xa hoa không biết từ đâu vụt qua bên cạnh các cô, tiếng phanh xe ma sát với mặt đất nghe đặc biệt chói tai.

"Tiểu Dạ, bạn không sao chứ? Có bị thương không?"

Nhạc Hựu Đào khẩn trương kéo tay Hạ Dạ, nhìn trái nhìn phải, kiểm tra xem có bị thương hay không.

"không có, mình không sao. Này, anh có biết đây là bãi đỗ xe không hả! Có người phóng xe trong bãi đỗ xe sao? Anh có biết phóng xe như vậy sẽ gây ra tai nạn chết người không hả!"

Hạ Dạ đẩy tay Nhạc hữu Đào ra, vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết, nóng nảy xông lên phía trước, dùng sức đập vào cửa kính xe ô tô bên đường, điệu bộ có vẻ cực kỳ muốn đấu khẩu với đối phương một phen.

"Quên đi, Tiểu Dạ, chúng ta cũng không bị gì a, đi nhanh đi! Kế hoạch của cậu quan trọng nhất mà!"

Nhạc Hựu Đào kéo tay Hạ Dạ, tận tình khuyên ngăn khuyên nhủ.

Cô có một dự cảm cực kỳ không tốt!

Nhưng, đã không kịp rồi ---------

"A Toàn, A Thanh, bắt cả hai con nhóc này đi!"

Bên trong xe truyền đến giọng nói trung niên trầm thấp, khàn khàn.

Cửa xe xa hoa mở ra, vài người đàn ông mặc áo gió màu đen, đeo kính đen nhanh chóng bước xuống, sau đó giữa tiếng kêu có tần số cao của hai người Hạ Dạ, Nhạc Hựu Đào, các cô nhanh chóng giống như sơn dương đợi làm thịt hai tay, hai chân bị trói chặt ném vào trong xe.

Rất nhanh cửa xe đã đóng lại, lập tức truyền đến tiếng khởi động xe, xe từ từ đi ra khỏi bãi đỗ xe.

Hết thảy, giống như một cảnh diễn ra trong phim điện ảnh Hong Kong nhanh chóng, mau lẹ, còn có...... quỷ dị!

"Các người là ai? Chúng tôi cùng ông không thù không oán, vì sao lại bắt chúng tôi? Phải làm sao mới bằng lòng thả chúng tôi ra?"

Đẩy Nhạc Hựu Đào cả người run lẩy bẩy ra phía sau, sau bối rối nhất thời, Hạ Dạ bình tĩnh hỏi người đàn ông hút xì gà ngồi ở vị trí phó lái.

Nếu cô đoán không sai, người này hẳn là thủ lĩnh của đám người này. Không có lão đại nào lại tự mình lái xe.

Ba Hạ Dạ là phó cục trưởng cục , mới đây còn trải qua nhiều lần bị bắt cóc, đối mặt với tình huống này, cô nhanh chóng trấn tĩnh lại.

Nghe vậy, người đàn ông trung niên ngồi ở ghế phụ lái quay đầu lại, vẻ mặt cười đến đáng khinh, "Can đảm, không hổ là tình nhân của Tần Thiểu Du. Ta hỏi cô, biết người đàn ông này không?"

Tay phải cầm xì ga chỉ chỉ người đàn ông nằm chết ngất ở phía sau xe trên người rõ ràng bị thương vài chỗ.

Hạ Dạ cùng Nhạc Hựu Đào đồng thời nhìn qua, là Hoàng Phủ Liệt!

Lén vỗ vỗ mu bàn tay Nhạc Hựu Đào, im lặng cổ vũ bạn tốt, Hạ Dạ lạnh lùng nói, "Biết, ở trong quán bar tôi có nói chuyện với anh ta."

Trong lòng không khỏi thầm may mắn, mình vừa ra khỏi quán không có đổi quần áo ngay, bởi vì bộ dàng này hình như làm cho lão đại này tưởng là người đàn bà của lão đại khác.

Người đàn ông ngồi ở phó lái cười khểnh một tiếng, "Xem như cô thành thật. Vô tình ta là địch thủ của tần Thiểu Du, nhưng bây giờ ta cần hai người phụ nữ các cô che dấu cho ta, đợi lát nước đi qua trạm kiểm soát, các cô chỉ cần phối hợp với lý do thoái thác của ta, đến nơi, ta sẽ thả các cô. Nếu không chịu ngoan ngoãn hợp tác......"

Từ trong túi áo lây ra một cây súng, có gắn ống giảm thanh m439.

Tùy ý nả một phát súng vào bên tai trái Hạ Dạ, viên đạn xuyên qua ghế dựa ở phía sau, sợi bông bên trong bung ra. Nếu lại lệch sang 0.3 cm, chị sợ đời này Hạ Dạ sẽ trở thảnh người phụ nữ 1 tai!

Nhạc Hựu Đào sợ đến mức ngất đi.

"Ông nói đi, tôi làm."

Lúc còn bé đi theo ba, Hạ Dạ có học qua bắn súng nên không xa lạ gì.

Cô bình tình hơn tuổi, càng làm cho giao dịch thuốc phiện nhiều năm, trùm thuốc phiện Triều Hoài tin tưởng hơn, người này dáng người nóng bỏng, mặc quần áo màu đổ là tình nhân đường chủ Tần Thiểu Du của "Hắc Diệu Đường" – hắc bang lớn nhất thành phố A.

Ai cũng biết tình nhân của hắn thích mặc quần áo màu đỏ, hơn nữa Tần Thiểu Du thích lợi dụng cô ta để đạt được mục tiêu của mình.

"Tốt lắm! Bố mày còn đang nghĩ, Tần Thiểu Du có phải không có đầu óc hay không, lại phái con đàn bà như cô đến câu dẫn bộ đội đặc chủng danh hiệu Hắc Ưng. Bây giờ xem ra, cô còn có chút tài năng. Nếu không phải cô đánh ngất Hắc Ưng, kế hoạch cả ta cũng không thuận lợi như vậy."

Hạ Dạ không có trả lời, cô bị nội dung nghe được làm cho sợ đến ngây người!

Hắc Ưng, bộ đội đặc chủng? Hôn mê? Trời ơi, thảm rồi người cô thầm mến không phải là gã bộ đội đặc chủng mà bố già vung một số tiền lớn nhờ vả, xin ông nội nói với bà nội cấp trên phê chuẩn phái đến, bộ đội đặc chủng biệt hiệu Hắc Ưng chuyên môn giúp đỡ bố già phá hoại hoạt động giao dịch thuốc phiện thường xuyên trong mấy năm gần đây của nhóm người trùm thuốc phiện Triều Hoài chứ?

Trời ơi, cô phạm phải chuyện tốt gì rồi? Nói vậy, người trước mắt này, rất có khả năng là trùm thuốc phiện, không chuyện ác nào không làm, giết người không chớp mắt Triều Hoài?!

Đến lúc này Hạ Dạ mới cảm thấy sợ hãi, cô không chỉ lo lắng cho tính mạng mình, cô càng lo lắng sẽ liên lụy đến bạn tốt Đào Tử, càng băn khoăn hơn, chính là bộ đội đặc chủng Hoàng Phủ Liệt. Bọn họ định đối phó với anh như thể nào?!

"Lão đại, sắp tiến vào cầu vượt biển Đại Kiều!"

Lúc này xe tiến vào cảng biển Đại Kiều, Triều Hoài một hàng bốn người toàn bộ lực chú ý tập trung vào tuần tra ở giữa đường, không nhân thấy Hạ Dạ có chút không thích hợp.

"Dừng xe, toàn bộ xe qua lại dừng lại kiểm tra, toàn bộ xe qua lại dừng lại kiểm tra."

Ngoài xe truyền đến nội dung cảnh sát dùng máy khuếch đại âm nói, Triều Hoài không tiếng động đến gần Hạ Dạ, thấp giọng ở bên tai cô cảnh báo, "Bây giờ ta sẽ gỡ dây trói trên người cô ra, nhớ kỹ, làm theo những gì ta nói. Không được phát ra tiếng, đè lên người Hắc Ưng, làm bộ như các người đang "làm việc". Bằng không, viên đạn của ta cũng không có mắt.

* Bá vương ngạnh thượng cung: là thành ngữ xuất phát từ điển cố về mọt trân giao tranh giữa Tây Sở bá vương Hạng Vũ và Hán Cao Tổ Lưu Bang. Chuyện kể rằng lần nọ Hán Sở tranh hùng, giằng co quyết liệt suốt mấy tháng mà thắng bại vẫn bất phân. Trận chiến này khiến già trẻ lớn bé đều mệt mỏi khổ đau, tiếng oán thán ngập trời đất. Hạng Vũ thấy thế bèn nói thẳng với Lưu Bang rằng: "Thiên hạ đã náo loạn nhiều năm cũng vì hai người chúng ta. Bản vương muốn đơn thân độc mã khiêu chiến với Hán Vương, hai ta sống mái một phen, đừng để con dân thiên hạ phải chịu khổ." Lưu Bang cười đáp: "Ta thích đấu trí chứ không đấu sức." Hạng Vũ bèn lệnh cho một tráng sĩ xuất chiến, chẳng ngờ gả tráng sĩ nọ bị thủ hạ của Lưu Bang (vốn là thiện xạ kỵ binh) bắn chết. Hạng Vũ thập phần tức giận, tự mình khoát khôi giáp cầm vũ khí tiến lên ứng chiến. Chỉ cần Hạng Vũ trừng mắt một cái tên thiện xạ kỵ binh kia đã run như cầy sấy, bung cung tên thẳng về thành,... (Còn nữa mình lười dịch)

Nghĩa rộng của từ "bá vương ngạnh thượng cung" rất đơn giản nghĩa là... R.A.P.E "bá vương" chỉ những người siêu mạnh mẽ, "ngạnh thượng cung" tạm hiểu là "xuất ra uy lực còn mạnh hơn cả cung mỏ" mà "cường cung" hiển nhiên sẽ bắn ra "cường tiễn" từ "cường tiễn" (đọc là qiang jian) đồng âm với "cưỡng gian" (rape) , mà cưỡng gian hồi xưa là một đại kỵ húy, nên cổ nhân vốn tao nhã vô biên lịch lãm vô vàn đã dùng 5 từ "bá vương ngạnh thượng cung" để thay thế cho từ "cưỡng gian"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hiện