Chương 13: cha ở nơi nào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hạ Dạ còn đang nói oang oang, đầu kia điện thoại truyện đến giọng nói nho nhã, trầm thấp, nghe cẩn thận, còn có thể nghe ra đối phương không cho là đúng.


Người nhận điện thoại không phải là Diệc Dương!

Vì sao điện thoại Diệc Dương mà Liệt lại nhận!

Người cần điện thoại tức khắc lung lay trong gió!

"Anh...... Anh...... Anh sao có thể bậy bạ nhận điện thoại của người khác?!"

"A, xin lỗi nhé! Dạ Tử, anh không cần thận chạm vào nút loa ngoài, chuyện gì vậy, ngày mai đính hôn, hôm nay có rất nhiều việc phải làm, cứ thế nhé, anh cúp máy trước! Bye -------"

Tự tiện ngắt điện thoại hình như đã thành kỹ năng cần thiết của Hạng Diệc Dương.

"Này...... Này...... đừng cúp đừng cúp......"

Cần di động đến trước mắt vừa nhìn, "Khốn Diệc Dương! Ngay cả anh cũng dám ngắt điện thoại của tôi!"

Hạ Dạ tức giận cất điện thoại, cười nham hiểm, hì hì, buổi tối tìm Đào Tử ngủ chung.

Diệc Dương ơi Diệc Dương, đêm nay tôi cho anh gối đơn khó ngủ!

************

Hoa quả thơm lựng, sâm banh say lòng người, sảnh lớn khách sạn xa hoa, thanh lịch, đây nhất định là buổi tối náo nhiệt.

Lễ đính hôn còn chưa chính thức bắt đầu, nhân viên tổ chức tất cả đều bận rộn làm công tác chuẩn bị sau cùng.

Nam nữ nhân vật chính của lễ đính hôn lần này cũng không nhàn rỗi, chúc rượu tiếp khách, vội vàng xoay quanh.

Lễ đính hôn lần này, Hạng Diệc Dương không có mời phóng viên truyền thông, nhưng Hạng gia sản nghiệp lớn vẫn bao trọn sảnh lớn lầu hai, để nhóm bạn thân thiết có thể vui vẻ mà đến, vui mừng mà về.

Hoàng Phủ Liệt đối với loại trường hợp náo nhiệt này, luôn vô cảm, sau khi chúc mừng vợ chồng Hạng Diệc Dương xong, Hoàng Phủ Liệt một mình trốn ở góc phòng.

Nhưng vẫn không ít danh môn thục nữ tiến đến mời nhảy, Hoàng Phủ Liệt mỉm cười cự tuyệt từng người.

Lấy một ly rượu cocktail từ bồi bàn, một mình đi vào ban công đón gió.

Gió đêm mang theo hơi nóng của mùa hè, cùng với đối thoại của hai mẹ con......

Bể phun nước trong vườn hoa sau khách sạn Hoàng Triều.

"Mẹ, mẹ cũng không cần ngốc đến thế chứ! Khó trách ba lại nói mẹ là ngu ngốc cấp vũ trụ, theo con thấy, ngu ngốc cấp vũ trụ là cân nhắc mẹ rồi đấy, mẹ căn bản là ngu ngốc cấp tro cốt thì có! Mẹ là phụ nữ, phụ nữ được không, có phụ nữ nào mang giày đế xuồng, có thể trẹo chân như vậy không? Thật sự không chịu nổi mẹ, một năm bốn mừa đều mặc đồng phục cảnh sát ngàn năm không đổi, suốt ngày đều tiếp xúc với bọn trộm cắp, cử chỉ thô lỗ, thần kinh thô, một chút hương vị phái nữ cũng không có, khó trách mẹ lại không theo đuổi được ba."

Nghe một chút, có đứa con nào lại nói với mẹ như vậy sao?

Hạ Dạ nhịn xuống xúc động cần lấy giày xăng dan đế xuồng nện vào đầu con, rộng rãi thưởng cho Hạ Ngộ một cái xem thường thật lớn, đặt mông ngồi trên thềm đá bên bể phun, thở phì phì nói, "Con bớt cùng ba ba không lương tâm kia cùng ý tưởng đen tối! Con cũng không nghĩ lại, mấy năm nay mẹ làm trâu làm ngựa, tiết ăn kiệm dùng, một tay phân một tay nước tiểu nuôi con lớn lên. Hắn thì sao, từ đầu đến cuối bỏ mặc con không hỏi, hờ hững, không......"

"Làm ơn, bà mẹ không có đổi mới, không có sáng tạo, không có ý nghĩa, từ khi con hiểu chuyện đến giờ mẹ luôn một lý do thoái thác này. Trong miệng mắng ba không lương tâm, sau lưng lén cầm ảnh chụp ba nhìn, nhìn lại xem. Chịu không nổi, phụ nữ miệng nói một đằng tim nghĩ một nẻo như mẹ."

Mặc áo đuôi tôm mê người Hạng Ngộ nghiễm nhiên là thân sĩ nho nhỏ.

Hai tay cậu hoàn ngực, đứng trên thềm đá, khuôn mặt xinh đẹp tự cao liếc mẹ mình, lời nói sắc bén đâm phá trong ngoài bất nhất của phụ nữ.

"Mẹ...... Mẹ......, đó là con nhìn lầm, nhìn lầm. Mẹ mới không có...... con cũng không biết ba con quá đáng thế nào! Hắn cứ luôn mắng, luôn mắng, mẹ đang khóc mà hắn còn đứng đó mắng! Một chút cũng không biết thương hương tiếc ngọc!"

Vì che giấu mình chột dạ, Hạ Dạ nhanh chóng chuyển đề tài.

Chết tiệt, con quá thông minh cũng không tốt.

Hạng Ngộ cũng lười vạch trần người mẹ luôn thích lừa mình dối người này, "Là do chính mẹ mị lực không đủ, hôm nay chúng ta sẽ gặp được cha hả?"

Trong đôi mắt đen như bảo thạch có chờ mong sâu sắc.

"Chắc có...... nhưng mẹ có chút sợ nhìn thấy ba......."

"Sao vậy? Chỉ vì ba nhìn thấy mẹ sẽ không cho mẹ sắc mặt tốt, hya là mẹ sợ bại lộ chuyện trước kia, ba sẽ chặt mẹ thành 8 khối?"

"Mới không phải đâu, là vì......"

Nghi thức đính hôn sắp bắt đầu, âm nhạc trong sảnh lớn chợt to lên.

Là vì cái gì nhỉ?

Hoàng Phủ Liệt cho dù cố gắng lắng nghe thế nào, chung quy cũng không nghe rõ đối thoại tiếp theo của hai mẹ con kia.

Kỳ lạ, khi nào anh trở nên nhiều chuyện như vậy?

Một gia đình mồ côi cha, một bà mẹ chưa kết hôn, một người đàn ông bội bạc, không phải là chuyện xưa đầu năm nay nhìn mãi thành quen sao?

Cho dù đứa con kia đối với mẹ nghe ra có chút người nhỏ quỷ lớn, cho dù bà mẹ kia bị người ta nói thành ngu ngốc cấp vũ trụ, anh cũng không nên rãnh rổi như vậy ở lầu hai này, nghe lớn cuộc nói chuyện của bọn họ mới đúng.

Hoàng Phủ Liệt không khỏi vì mấy phần nhiều chuyện còn sót lại trong người mà lắc đầu bật cười.

"Một mình ở đây cười ngây ngô cái gì vậy?"

Một giọng nói đậm chất trêu ghẹo vang lên, Hoàng Phủ Liệt đối mặt với ban công xoay người lại, mỉm cười đi đến Hạng Diệc Dương cùng Nhạc Hựu Đào hai người nâng chén chúc mừng, "Đính hôn vui vẻ."

Hạng Diệc Dương cũng giơ lên cái ly chân dàu trong tay, cười sang sảng, "Cảm ơn, anh em."

Bờ môi nhẹ nhấp một ngụm rượu nhạt.

Nghi thức đính hôn sắp bắt đầu, bóng dáng mẹ con Hạ Dạ đều chưa thấy. Hạ Dạ siêu cấp mù đường không thể yên tâm, Nhạc Hựu Đào đến bên tai Hạng Diệc Dương nói vài câu, Hạng Diệc Dương gật đầu nhẹ, "Cũng được, tìm được Dạ Tử và Ngộ Nhi rồi thì báo với anh một tiếng."

"Ừm. Anh Hoàng Phủ, anh cùng Diệc Dương từ từ tán gẫu, em còn chút việc. Thứ lỗi không thể tiếp."

Hoàng Phủ Liệt tao nhã cười, "Không sao, có Diệc Dương theo giúp anh là được rồi."

"Không đi ra khiêu vũ với nhóm mỹ nữ sao?"

Lười biếng tựa vào lan can, Hạng Diệc Dương nghiêng đầu hỏi Hoàng Phủ Liệt ở bên cạnh.

"Cậu cũng biết mình không thích mấy trường hợp xã giao này. Sao không thấy con cậu, mình nghe cậu nói qua tình cảm cha con của cậu tốt lắm. Hay nó không thích cậu cưới tiểu thư Nhạc làm vợ, cho nên buồn bực không đến?"

Có lẽ vì lúc nãy vừa nghe xong đoạn đối thoại của hai mẹ con kia, Hoàng Phủ Liệt có chút hiếu kỳ với con ruột lúc trước Hạng Diệc Dương luôn bắt ở bên miệng.

Là bây giờ trẻ em đều trưởng thành sớm làm người ta sợ hãi, hay cậu bạn nhỏ lúc nãy anh nghe được là trường hợp đặc biệt?

"Ha ha, không phải đâu. Ngộ nhi nó hả...... Tóm lại đợi lát nữa nhìn thấy nó cậu sẽ hiểu được. Nó là một con quỷ nhỏ làm cho người ta vừa yêu vừa hận."

"Ừ, mình không nghi ngờ."

Có người làm cha nào đối với con ruột không ôm suy nghĩ như vậy chứ.

Hoàng Phủ Liệt cúi đầu nhìn đồng hồ, bảy giờ kém 5 phút.

Hạng Diệc Dương chú ý đến động tác xem giờ của Hoàng Phủ Liệt, nhíu mày kiếm, "Thằng này đừng nói đợi lát nữa cậu phải đi đâu chứ?"

"Không có gạt cậu, lần này mình về nước ngoại trừ tham gia hôn lễ của cậu, còn vì đáp ứng Thiếu Du sẽ giúp đỡ hắn trông coi bang hội một thời gian."

Hạng Diệc Dương hơi sửng người, vài người bọn họ trước 17 tuổi đều lăn lộn trong bang phái, nhưng sau khi anh lựa chọn về nhà theo nghê y, Liệt lựa chọn gia nhập bộ đội đặc chủng, Thiếu Du nghĩ đến vấn đề thân phận của bọn họ, chưa từng lấy chuyện bang phái nhờ vả bọn họ.

"Có phải Thiểu Du đụng phải phiền phức lớn gì không?"

Tiếng chuông di động vang lên ngay lúc này, là Tần Thiểu Du gọi đến.

"Có chút phiền phức. Không có gì đâu, việc này giao cho mình xử lý là được rồi, còn cậu hả, thanh thản ổn định là chú rể của cậu đi."

"Được rồi, mình phải đi trước, quà mừng kết hôn chờ cậu chính thức cử hành hôn lễ mình nhất định sẽ tự tay dâng! Lần khác ba chúng ta tụ tập một phen, để cho Thiếu Du tự mình nói với cậu tình hình bên dưới."

Vỗ vỗ bả vai Hạng Diệc Dương lộ vẻ lo âu, cầu cái ly trong tay đưa cho bạn tốt, Hoàng Phủ Liệt xoay người đi vào sảng lớn.

"Liệt......"

Dạ tiệc lúc này chính thức bắt đầu, Hạng Diệc Dương mới đuổi theo được vài bước, đã bị người chúc mừng ngăn lại, trơ mắt nhìn Hoàng Phủ Liệt âu phục màu đen biến mất ở cửa sảnh lớn.

Hạng Diệc Dương lo lắng kinh khủng.

Thiểu Du gặp phải phiền phức gì, anh phải làm sao để đối mặt với thất vọng của con Hạng Ngộ? Anh đáp ứng Ngộ Nhi hôm nay giới thiệu nó với cha cho nó quen biết...... Ai, trên đời này có chú rể lao tâm khổ trí hơn anh sao?

Hạng Diệc Dương buồn bực nhấp ngụm rượu, phát hiện có người kéo kéo tà áo vest của anh, anh cúi đầu nhìn lại, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra tràn ngập chờ mong ngưỡng mặt lên hỏi, "Ba ba, ba ba, ông ấy đâu? Ông ấy đâu? Sao con tìm khắp nơi cũng không thấy ai có bộ dáng rất giống bố già nhà con a?"  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hiện