Chương 19: hẹn với mẹ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Là cô hoa mắt hả?

ảo tưởng quá độ mới có thể ở trong milk bar nhìn thấy Hoàng Phủ Liệt vẻ mặt dịu dàng đút Ngộ nhi ăn thức ăn......

Hạ Dạ dụi dụi mắt.

"Mẹ  ̄ ̄ ̄"

Tiểu ác ma nâng lên độ cong hoàn mỹ, vui vẻ ngoắc mẹ đang tứ chi cứng ngắc đi đến chỗ cậu chào hỏi.

Hoàng Phủ Liệt hơi hạ mắt, cắn một lát bánh mỳ gối, thuận tiện đưa sữa cho Hạng Ngộ đang ăn bánh, từ đầu đến cuối mắt đều không có nhìn thẳng Hạ Dạ đến đây đón Hạng Ngộ đi học lớp bổ túc mùa hè.

Ngày đó sau khi Diệc Dương mang Hạng Ngộ đến Hắc Diệu Đường, nhận được điện thoại của vị hôn thê bảo bối liền rời đi. Thiểu Du vì chuyện bang hội xuất hiện nội gián không rảnh phân thân, vì thế trước khi lớp học bổ túc mùa hè bắt đầu trọng trách chăm sóc vật nhỏ liền dừng trên người anh.

Hoàng Phủ Liệt chưa từng ở chung qua quả thật không có cách nào tưởng tượng, thế gian này lại có cục cưng thông minh như vậy. Năng lực lĩnh hội cao tuyệt đối không thua gì anh từ nhỏ đã được gọi là thiên tài.

Hơn nữa vật nhỏ cuồng nhiệt máy móc cùng thiên tư trên phương diện này, mỗi lần đều khiến anh mừng rỡ không thôi.

Phụ nữ ngốc như vậy lại có thể sinh ra đứa con vĩ đại như vậy, anh không thể không cảm thán đột biến gen thần kỳ.

"Hạng...... Hạng...... Ngộ......, vì sao con lại cùng...... Cùng hắn ở chung một chỗ?"

Ngộ nhi không phải hẳn nên ở chung một chỗ với Diệc Dương mới đúng sao?

Đừng nói là mấy ngày này Hạng Ngộ đều ở chung một chỗ với Hoàng Phủ Liệt chứ? Ngay cả cô đều cũng chưa từng qua đêm với anh đó.

Chấn động bất ngờ xảy ra, khiến Hạ Dạ mất đi mồm mép lúc bình thường.

Giống như chỉ cần cô vừa gặp Hoàng Phủ Liệt, đầu óc thông minh sẽ bỏ cô mà đi không.

Ngay cả nói chuyện đều nói không trôi chảy, cũng khó trách người đàn ông này lại cho mình danh hiệu ngu ngốc cấp vũ trụ, Hạ Dạ trong lòng vì con đường yêu đương phía trước nhiều ngang trái mà ai thán.

Dạ thất hồn lạc phách ngồi xuống chỗ trống ở bên cạnh Hạng Ngộ, Hạ Dạ chỉ thiếu không có hai tay ôm ngực, đôi mắt hồ thu thật to tràn ngập hâm mộ nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của con trai.

"Cô ăn sáng chưa?"

Hoàng Phủ Liệt hiếm khi mở miệng nói với Hạ Ngộ, anh đọc ánh mắt cô nhìn Hạng Ngộ khát vọng thành như hổ rình mồi đồ ăn trong tay cậu.

Hạng Ngộ không nể mặt cười nhạo ra tiếng, "Đừng để ý cổ, người phụ nữ này trừ lúc phá án có chút đầu óc, thời gian còn lại đầu óc cơ bản đều ở trạng thái bãi công."

"Hạng Ngộ!"

Hạ Dạ đỏ bừng mặt, hai tay nắm tay trừng mắt nói năng lỗ mãng, "Con trai thối."

Có nhất thiết ở trước mặt cha không cho mẹ nó mặt mũi như vậy không!

"gì chứ? Con nói đúng mà."

"gì chứ? Nó nói đúng mà."

Trăm miệng một lời giống nhau khiến cho Hoàng Phủ Liệt cùng Hạng Ngộ nhìn nhau cười, sau đó ăn ý bỏ qua người nào đó đầu bốc khói, vui vẻ ăn xong bữa sáng.

Dùng bữa sáng xong, 8 giờ rưỡi, còn nửa tiếng nữa lớp học bổ túc sẽ bắt đầu.

Hoàng Phủ Liệt ngẩng đầu nhìn đồng hồ điện tử trên tường milk bar, một tay chống mặt, mỉm cười nói với Hạng Ngộ đang ngồi đối diện, "Đến giờ rồi, con nên đến lớp bổ túc. Chủ nhật này chú đến nhà ba con đón con, ok?"

Anh đã đáp ứng với Hạng Ngộ, chỉ cần trong thời gian quy định cậu có thể nắm được nguyên lý máy truyền tin trong tay anh, anh liền hứa với cậu một nguyện vọng. Vật nhỏ chẳng những chính xác không lầm giải ra, còn hoàn thành trước thời gian anh quy định.

Vốn còn nghĩ rằng vật nhỏ sẽ muốn món đồ chơi điện tử công nghê cao gì đó, kết quả ngoài dự kiến của anh, cậu chỉ xin anh dẫn cậu đi chơi CS phiên bản người thật.

Anh từng hỏi vậy nhỏ, vì sao không bảo Diệc Dương chơi với cậu, cậu vẻ mặt ngang tàn trả lời, tế bào vận động của cha già không có tốt như chú Hoàng Phủ.

Sở trường của Diệc Dương là y thuật, võ công không tốt như anh cũng là chuyện hiển nhiên.

Nhưng từ trong miệng Hạng Ngộ nghe được anh vĩ đại hơn Diệc Dương, vẫn làm cho tâm tình anh tự nhiên tốt lên.

Hạng Ngộ cúi thập đầu uống hết ngụm sữa cuối cùng, dùng sức gật đầu, "Dạ! Không thành vấn đề. Còn có phụ nữ ngu ngốc này chơi nữa! Chú Hoàng Phủ chú thấy sao? Mẹ tứ chi phát triên, suy nghĩ đơn giản là thuyết minh tốt nhất! Chủ nhật mang theo mẹ, chúng ta tuyệt đối có thể quét sạch các đội lớn!"

Không đếm xỉa đến ánh mắt băng giá thẳng như súng ngắm của mẹ phóng để đây, tiểu ác ma vẫn như cũ mặt mày hớn hở ở trước mặt cho chửi bới mẹ mình.

Đoán chắc mẹ sẽ không ở trước mặt người đàn ông trong lòng đánh mình, cậu là đang toàn tâm toàn ý giúp mẹ tạo ra cơ hội ở chung với ba đó! Mẹ ngốc, một chút cũng không hiểu, còn dùng ánh mắt 'bắn chết' anh. Chậc chậc. Có bà mẹ ngốc, làm con như cậu thật sự vất vả a!

Ngữ điệu trưởng thành sớm kiêu ngạo giống nhau, làm cho Hoàng Phủ Liệt nhớ đến mấy ngày trước ở tiệc đính hôn của Diệc Dương nghe được đoạn đối thoại thú vị của mẹ con.

Ha ha, thời đại thật sự thay đổi, bây giờ con cái đều cưỡi lên đầu cha mẹ rồi.

Có mẹ mình chơi cùng, cậu bé mới có thể tận hứng nhỉ?

Nể mặt Hạng Ngộ, Hoàng Phủ Liệt mỉm cười gật đầu, "Tốt! Chỉ cần người mẹ ngu ngốc nhất vũ trụ của con không sợ kéo chân chúng ta, chúng ta liền mang cô ấy đi."

"Đi...... Đi đâu?"

"A! Sắp đến chín giờ, mẹ, mau! Chú Hoàng Phủ, con cùng mẹ đi trước! Chỉ nhật chúng ta gặp mặt!"

Trong lúc nhìn đồng hồ trên tường, Hạng Ngộ bắn người đứng dậy, lôi kéo mẹ chạy ra ngoài, khi chạy đến cửa thì dừng lại, vẫy vẫy tay với Hoàng Phủ Liệt.

Sau khi đối phương cũng vẫy vẫy tay lại, mới lôi kéo mẹ còn đang ở ngoài câu chuyện chạy ra ngoài.

Muộn cậu không sợ, cậu sợ thậy Dương được ông ngoại thích kia lại sẽ mượn cớ đến chỗ ông ngoại tố cáo cậu, vậy giờ học của cậu sẽ nhiều thêm vài giờ.

Cậu cực kỳ chán mấy lớp học bổ túc to to nhỏ nhỏ này, cố tình ở nhà có người giữ quyền phát ngôn tuyệt đối là ông ngoại. Cậu có thể làm nũng, xấu tính không đi, nhưng như vậy sẽ tạo thành hậu quả ba, mẹ sẽ bị ông ngoại mắng đến thối đầu, nói hai người bọn họ bận rộn làm việc mới có thể làm cho cậu sinh ra cảm giác chán học.

Vì ba và mẹ, cậu đành phái ủy khuất chính mình mỗi ngày đến lớp học báo tin.

thân ảnh nho nhỏ rời đi liên tục quay đầu lại, mãi đến khi thân ảnh một lớn một nhỏ biến mất ở góc đường, Hoàng Phủ Liệt mỉm cười hạ cánh tay vẫy vẫy xuống.

Con Diệc Dương, hình như rất thích anh.

Bờ môi Hạng Diệc Dương gợi lên một nụ cười dịu dàng. Tiểu Ngộ là kho báu, càng xâm nhập đào xới, càng cảm thấy tiềm lực vô cùng.

Theo như lời cậu, chuyện trong vận động Hạ Dạ có biểu hiện xuất sắc, Hoàng Phủ Liệt vẫn duy trì thái độ.

Suy nghĩ cô có bao nhiêu đơn giản, anh thật sự đã chứng kiến qua, anh tuyệt không chờ mong cô sẽ có biểu hiện người ta không ngờ đến gì.

Nhưng, đối với Ngộ nhi, anh lại lòng tràn đầy chờ mong.

Thông minh, thông minh như cậu, luôn có thể khiến anh tràn đầy ngạc nhiên mừng rỡ không ngừng.

Kết luận xong, Hoàng Phủ Liệt tâm tình sung sướng đi ra milk bar.

Bên ngoài ánh mặt trời rực rỡ, bầu trời trong xanh.

Được! Thừa mấy ngày này giúp Thiểu Du điều tra chuyện phản đồ, chủ nhật anh muốn hưởng thụ ngày nghỉ chân chính.

Hôm nay mới thứ tư, anh đã lòng tràn đầy chờ mong chủ nhật mau đến .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hiện