Chương 1: Lần đầu gặp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tui nhớ hồi tui còn nhỏ cỡ 3-4 tuổi gì đó mẹ hay chở tui về thăm ông bà ngoại, có một lần tui gặp được một người, một người phụ nữ mà trong trí nhớ tui khoảng 30 chục tuổi. Hồi đó con nít mà, ai không muốn được khen ngoan ngoãn hay gì đó nên gặp cô đó tui quấn liền, tính tui khá dễ gần nên ngồi nói chuyện khoảng 30 phút mà tui với bả thân như tri kỉ luôn. Một đứa 3 tuổi với một bà 30 tuổi ngồi nói chuyện như đúng rồi luôn á.Cô đó nói bả có đứa con gái mà nó như là đối lập với tui hoàn toàn luôn, cổ nói muốn tui làm con dâu cổ vậy mà tui gật đầu đồng ý luôn mới ghê. Bà ngoại tui nghe nói mà trợn mắt lên nhìn cổ rùi nghe cổ nói gì cũng gật đầu.
Đó là chuyện mấy chục năm trước rồi mà nói đúng hơn thì là hơn một chục năm trước thui.
Cái ngày mà tui gặp cô á, là hồi lớp 6 trong một ngày trời mưa tầm tã mưa tới mức mà cái trường tui như cái hồ bơi luôn, phải nói là cá nó lên bơi tung tăng vô tới lớp học luôn á.
Bữa đó nghe nói có cô giáo mới về, tụi tui lớp 6 mà cũng nhiều chuyện đội mưa ra hóng cô giáo mới. Ngồi hết giờ ra chơi luôn mà đếch thấy bà cô đâu tụi con trai thì bỏ cuộc ra tắm mưa tạt nước, tụi nó tạt sao mà trúng mấy đứa con gái đang ngồi hóng trong đó có cả tui, vốn tấm lòng nghĩa hiệp và đầy khả ái tui bước ra tuyên chiến với tụi con trai thay tụi con gái. Tụi con gái thấy có đứa tham chiến thì ngồi cỗ vũ dữ lắm quên luôn chuyện hóng bà cô.

Tụi tui tạt nước qua lại làm sao mà ướt từ đầu tới chân không chừa chỗ nào thì tự nhiên ở đâu một con người đi tới vỗ vai tui, đang "chiến" mà có đứa vỗ vai tui tưởng thằng nào sau lưng "tấn công" tui nên "ào" tui tạt thẳng lại. Tụi chơi chung tui kiểu đứng hình mất 5s còn tui sau khi nhìn kĩ người đó thì chắc đứng hình mất chục giây luôn. Trời đ*! Người tui tạt là bà cô mới.
Sau chuyên đó, tui bị bà đó ghim hay sao í.
Kiểm tra bài cũ:
- " Nay ngày 19 số 19 lên trả bài!"
- " Nay thứ 6 ngày 13, 6×3+1=19 19 trả bài!"
Còn làm bài tập thì:
- " Bài này trang 10 mà tui thích số 9, 19 lên làm em!"
- " Kiểm tra bài tập nha! Bài 29 số 19 đem tập lên kiểm!"
Tui số 19 kiểu " em sai thì cho xin lũi đừng có mà kiu em quài vậy, mắc nợ cô hả trời!"
Tui thì rầu thúi ruột mà tụi bạn còn nói được cô giáo mới để ý bạn bè như qq.
Tui chịu khổ khoảng vài tháng thì cũng đỡ hơn trước. Bữa kia, tui đi học về thì nghe mẹ nói cô gì đó hồi đó tui hay nói chuyện chuyển sang nhà sát vách tui. Tui vắt hết óc ra nhớ lại coi ai chứ tui nhớ chết liền, sau một hồi mô tả nhiệt tình của mẹ thì tui cũng nhớ sương sương ra. Thế là tui tưởng sau này sẽ có người nói chuyện chung, đi tọc mạch bà cô thấy ghét kia với cô đó. Thế là tui dung da dung dăng phóng qua nhà cô kia phụ bưng đồ đạc, hên là cổ còn nhớ tui nên không có bị quê còn nhiệt tình tiếp đãi tui nữa, người gì đâu dễ thương hết biết chắc con cái cổ cũng dễ thương y như vậy.
Tui phụ cổ dọn phòng cho con gái cổ, cổ than với tui con gái cổ 24 tuổi đầu rồi mà dọn nhà nó cũng không thèm phụ mà lo trên trường phụ gì gì đó, tui cũng cười qua loa. Phòng con gái cổ ở trên lầu ngay đối diện phòng tui dòm thì từ lang can nhảy qua cái một hà.
Tui phụ xong thì cũng tối thui, dì kêu ở lại ăn cơm luôn đi chờ con gái cô về cảm ơn con dọn phòng dùm nó. Tui làm biếng về nhà làm bài tập bà cô thấy ghét kia giao nên đồng ý liền.
Tui phụ cổ nấu ăn, cổ khen tui nấu ăn ngon rồi lại đem tui ra so với con gái cổ hơn hẳn hoàn toàn.
Bàn ăn vừa dọn ra thì ngoài sân có tiếng xe, chồng cổ nói chắc "con gái cưng" về rồi kêu tui ra sau rửa tay rồi vô ăn, chừa cho con gái rửa. Tui nhìn đống nồi niêu xoong chảo đang rửa phát ngán mà phận ăn chực thì phải làm gì đó nên xưng phong rửa nghe vậy hí hửng rửa tay đi vô.
Tui vô thì hổng thấy con gái cổ đâu hết nghe sáng giờ cô nói chị đóa cũng đẹp nên tò mò chút, hỏi chú thì chú nói nó đi thay đồ rùi. Tui ngoan ngoãn vào bàn ăn ngồi đợi chỉ xuống mới ăn trong khi chú dì biểu ăn trước khỏi đợi nhưng lỡ tỏ vẻ ngoan ngoãn thì ngoan cho trót.
Tui đợi được khoảng 15 phút thì phát bực trong lòng thầm chửi thề thay bộ đồ 15 phút luôn chứ mọe. Thì chỉ xuống, nhìn cái dung nhan này sau quen quen nha, quen lắm luôn mà thời khắc đó tui bị lú không nhận ra nổi do bộ pijama màu tím lịm kia. Chị đó nhìn tui thì đứng hình khoảng 5s rồi cười nhếch mép đi lại vỗ vai tui cái nói giọng "cực kì dịu dàng" nói:
-Số 19 à, sao em ở nhà tôi vậy?
Nghe từ "số 19" tui dựng tóc gáy lên, mắt mở to hết cỡ nhìn rõ con người phía trước. " Trời mọe nó, bà cô toán khó ưa đây nè!" Tui ngồi như trời trồng, không nhúc nhích miếng nào nữa thu mình lại y như con rùa rụt cổ vào trong mai. Chú dì thấy chị quen tui thì vui nhưng nghe cách xưng hô thì nhíu mày khó chịu hỏi chị:
-Số 19 là ai vậy, con kêu khách vậy đó hả?- Chú để ý tiểu tiết nói giọng không vui.
-Hai đứa quen nhau ha-Dì hình như không để ý hỏi.
-Dạ quen ạ! - cô cười nhìn con rùa đang rụt cổ là tui cười nói.
-Cũng có thể nói là quen ạ - tui cũng nói
Chú nghe xong thì kêu cô ngồi xuống ăn cơm:
- Thôi bây ngồi xuống ăn cơm đi em nói đợi mày nãy giờ!
"Ai mượn mà khai vậy chú" nội tâm tui cũng gào hét nhưng tay thì cũng cầm chén lên ăn cơm.
Ăn cơm xong, cả nhà còn níu kéo tui lại nói chuyện chút. Tui vốn không vội về đâu nhưng mà bây giờ cực kì muốn về nhà nhưng nhìn người ta níu kéo thì cũng mềm lòng ngồi lại phòng khách nhà đó nói chuyện.
Dì rôm rả hỏi chuyện gia đình tui hổm giờ ra sao cuối cùng cũng hỏi đến vấn đề kia:
Dì: Cháu với con Hằng quen nhau hả?
Chú: Sao hai đứa quen được vậy?
Trước sự niềm nở và nhiệt tình của chú và dì thì tui chỉ biết im lặng giương mắt nhìn cô giáo trả lời bọn họ. Cô trả lời rất trôi chảy không hề dấu diếm nửa lời chỉ giấu dụ bắt nạt tui thôi.
Chú dì nghe cách gặp mặt thì cười nắc nẻ còn khen tui hoạt bát năng động còn tui thì chỉ muốn kiếm cái lỗ chui xuống sau đó xin phép về nhà làm bài tập.
Về tới nhà như thoát được kiếp nạn thì thở phào nhẹ nhõm báo với mẹ là tui về rồi và ngồi giải thích nửa buổi vì đi chơi tới tối thui mới chịu về. Nghe mẹ chửi vài câu rồi tui đi tắm, tắm xong thì mệt mỏi phi lên giường nằm muốn ngủ nhưng nhớ tới đống bài tập toán chưa làm thì chán chường mệt mỏi lết thân vào bàn học mắc công ngày mai bà cô đọc ác đó kêu tui là chớt.
Tui đang chăm chú làm bài thì cửa sổ vang lên tiếng gõ cửa, bình thường giờ này làm gì có ai mà phòng tui ở trên lầu mà không lẽ ma, nghĩ thấy sợ tui định tắt đèn phóng lên giường trùm mền luôn khỏi làm bài tập gì hết cùng lắm bị chửi vài câu hay đứng vài tiết. Nghĩ là làm tui chạy như bay tắt đèn rồi leo lên giường trùm mền lại, tui vừa tắt đèn thì cái cửa sổ lại vang lên tiếng gõ lớn hơn như thể người gõ cửa không còn kiên nhẫn nữa, gõ tớ lần thứ ba thì "cạch" cái cửa sổ mở ra, chết mọe nãy tui quên khóa cửa rùi tui trên giường run như cầy sấy miệng lẩm nhẩm câu " a di đà phật" cho đỡ sợ.
Đang đọc thì cái mền bị giở ra, tui hoảng hốt vội kéo cái mền lại nhưng châm hơn với không có sức nên bị kéo đi luôn. Tui sợ hãi miệng nói lí nhí nhưng đủ nghe khai hết những chuyện xấu tui đã làm mong tha thứ:
-Bạn gost thân mến, tui từ lúc cha sanh mẹ đẻ tới giờ chưa có làm gì xấu hết trơn á bạn đi chỗ khác chơi đừng có ở đây hù mình mà!
Một khoảng im lặng, tui nói tiếp:
-Cùng lắm là tội hồi lớp 3 chôm tiền mẹ đi mua đồ chơi, hay đi ăn vụng đồ ăn mẹ nấu, hay phá của chút với hay quậy phá với mấy đứa bạn thui hà.
-Hay quá ha, lớp 3 mà biết chôm tiền đi mua đồ chơi rồi ha!
Ủa cái giọng quen quen, tui mò mẫn lấy cái đèn pin nhỏ mà tui hay sài mấy lúc sợ ma dội đèn vô cái bản mặt kia thì ù là bà cô giáo chứ ma cỏ gì ở đây. Tui thở phào nhẹ nhõm nhưng chợt nhớ lại hồi nãy khai hết bí mật của tui cho bả mất tiêu rồi, có bị tống tiền không đây!
-Sao cô ở đây?- tui gượng gạo hỏi, tối khuya không ở nhà ngủ nghỉ đi qua đây hù ma tui, bà cô bị rảnh hả trời.
-Tôi qua "thăm" hàng xóm mới! - Bả nói một cách tỉnh bơ.
-Thăm mà sau đi bằng đường cửa sổ, mai đi không được hả...cô -Tui là định quát dô mặt bả nhưng sợ nên kiềm chế lại chút.
-Cong tắt đèn ở đâu?
-Hả?! Ở đằng cửa kìa, bên trái!
-Cho tôi mượn đèn đi, tối quá không thấy đường gì hết!
" Sao tự nhiên như nhà mình vậy trời!" Tui nghĩ thầm trong bụng chứ nào dám nói rồi cũng đưa đèn pin cho bả. Cô bật đèn điện lên thì ngồi vô bàn học của tui nhìn tập bài tập chưa kịp đóng tay thì lật miệng thì nói:
-Nãy tôi gõ cửa mà sao tự nhiên tắt đèn vậy?
-...- tui im lặng
-À! Em tưởng tui là ma!
" im đê" tui vẫn trốn trên giường trùm cái mền vừa đoạt lại được chỉ chừa chỗ cho hai con mắt đi "thám tín kẻ địch".
-Em đang làm bài tập à! Chưa xong nè!
-Đang làm thì cô gõ cửa đó!- tui bất mãn nói.
-Ờ!
-Qua đây chi!?
-Qua hỏi thăm em!
-Ngày nào hổng gặp mà hỏi thăm! Muốn hỏi tốt thì đừng bắt em làm bài trả bài nữa.
-Muốn tốt cho em mà!- bà nói rồi quay về tui trưng vẻ mặt dễ thương đánh nát tâm can phòng bị của tui luôn.
-Hổng cần- tui ẩn mặt trong cái mền luôn chui thành một cục tròn vo giữa giường.
-Mẹ tôi nói em dọn phòng giúp tôi, cảm mơn!
-Ừm!
-Tôi chỉ em làm bài tập nha!
-Em có thể tự làm!
-Tôi không nói lại lần thứ hai đâu nha! Ra đây!
Cô nói như gằng giọng làm tui sợ muốn chết nên chui ra khỏi tấm chăn kím cái ghế ngồi cạch cô. Cô giảng rất tận tâm thật trí tận tâm hơn trên lớp nhiều còn tỏ ra vài phần ôn nhu nữa tui nhìn mà tưởng bị hoa mắt luôn. Cô để ý được tui dòm bả nên quay sang bún trán tui một cái:
-Dòm cái gì! Tui biết tui đẹp rồi!
-Tự luyến- chắc nãy bị hoa mắt chứ bà cô vẫn thấy ghét như trước hà
-Em nói gì?
-Không có gì!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro