Chương 2 : Tỏ tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ cái bữa phụ bả dọn đồ, bà cô đáng ghét kia không còn bắt nạt tui nữa ít nhất là ở trên trường còn ở nhà tui thì cái phòng tui bây giờ y như nhà bả luôn á. Hổng biết bả làm sao mà cả nhà tui từ bà nội gần tám chục tuổi tứ con em tui 6 tuổi cũng bị bả dụ dỗ hết trơn luôn á, ngày nào bả qua là y như rằng con em tui dâng hết bánh kẹo của tui đưa cho bả, quấn lấy bả không buông một tiếng cũng "chị" hai tiếng cũng "chị" ngọt sớt hà, ủa tui mới là chị hai thiệt của nó mà nó còn chưa từng kêu tui bằng chị luôn á toàn kêu bằng "hai" ủa tui tên "hai" hồi nào? Hồi chưa có bả tui là cái đứa ngồi mấy tiếng đồng hồ chỉ nó học đánh vần hay tính toán mà giờ nó quên rồi hay sao á, cái đồ "ăn cháo đá bát" .Tui cay cú ở trong lòng nhiều chút mà không làm gì được bả hết trơn á.
Từ cái ngày bà cô đó biết tui sợ ma nên tối tối hay phóng qua lang cang gõ cửa sỗ tui hù chơi vậy đó rồi hay kể chuyện ma cho tui nghe, đem laptop bả qua bên tui bật phim ma ngồi coi trong khi tui ngồi làm bài tập bả giao thấy mọe.
Tui sống một cuộc sống phải nói là cực kì khổ sở cho đến hết lớp 6. Lên lớp 7 thì tui đã ngu ngốc nghĩ bản thân chí ít có thể thoát khỏi bả ở trên trường rồi nhưng...đời không như là mơ...năm nay tui lại...típ tục học toán bả nữa.
Tui thề mà không có gì luyến tiếc trên cuộc sống này nữa thì tui đi nhảy cầu cho rồi nhưng vì tui có luyến tiếc nên thui không dám nhảy đâu tại tui không biết bơi.
Năm nay lớp tui có ông thầy chủ nhiệm còn trẻ, khá đập chai, còn FA nên mấy đứa con gái trong trường khoái ổng lém nhưng tui là ngoại lệ vì từ khi gặp bà cô toán tui đã dị ứng với thầy cô LEVEL MAX nên ổng đẹp kệ m* ổng tui cốc quan tâm mà hình như bà cô của tui cũng đếch quan tâm ổng, ít nhất tui với bả cũng có điểm chung.
Nghe mấy đứa lớp tui đồn ông thầy chủ nhiệm tui thích bả tui kiểu:"... bả có cái qq gì mà thích" còn nói chèo thuyền gì gì đó tui mặc kệ đếch thèm nghe. Người ta nói thời gian có thể làm phai mờ mọi thứ và cái tình củm của ông thầy chủ nhiệm tui đối với bà cô toán cũng như vậy, nó đã phai mờ theo thời gian mà một phần cũng do tính cách khó ưa lạnh lùng và "thẳng" của bả. Chuyện là suốt mấy tháng trời ông thầy chủ nhiệm tui còng lưng ra lái xe nói muốn chở bả đi làm vì thuận đường nhưng nhà ổng ở bên Đông nhà bả bên Tây thuận chổ nào không biết mà ông thầy vẫn kiêng trì được một tháng mặc dù bả đếch có leo lên xe ổng ngồi đâu, toàn bắt tui lấy xe đạp chở đi vong vòng chơi thấy mộ nội trong khi có người không ngại đường xá xa xôi mà ặn lội qua chở mình thì bả không đi mà bắt đứa con gái chân yếu tay mềm như tui còng lựng lấy xe đạp đèo bả đi. Hàng xóm nhìn vô nói tui với bả thân thiết nhưng tui thấy thân ai nấy lo thì có.
Suốt một tháng thấy không có tiến triển gì có lẽ ông thầy cũng bỏ cuộc mà bả cũng bỏ qua cho tui vụ chở bả đi. Có lần tui hỏi bả là mắc gì xe máy bả không đi mà bắt tui lấy xe đạp chở thì bả cười rồi nói: "Tui thích!!!"
Tui suốt mấy ngày không thấy ông thầy thì tưởng ổng bỏ cuộc nhưng không, hôm nay ở trong trường là ngày hội chợ xuân ổng chơi lớn cầm mic lên sân khấu hát bài "Mình yêu nhau đi" của Bích Phương rồi nhân cơ hội đó tỏ tình với bả luôn vì nghĩ bả sẽ chừa cho ổng mặt mũi, theo trí nhớ tui thì ổng nói vầy nè:
-Cô Hằng! T..ôi biết tôi không tốt cũng như là còn thiếu sót nhiều chỗ nhưng yêu cô là tôi thật lòng. Cô...làm bạn gái tôi nha!
10 điểm cho sự can đảm của ông thầy. Mọi người nghe ổng tỏ tình thì đám đông đẩy cô lên sân khấu từ hồi nào, chen chen lấn lấn đẩy tui té trầy đầu gối luôn đau phát khóc luôn á, mấy bạn thử tưởng tượng một cục đá nhọn đâu vô chân đi rồi biết. Bà cô hiện tại đang yên vị trên sân khấu nhưng mắt thì không có dòm ông thầy ccũng không có nói cái gì hết trơn chắc ông thầy căng thẳng lắm ha, tui đau thì đau nhưng vẫn hóng chuyện. Bà cô hình như kiếm tui hay sau bả thấy tui thì nhìn quài, tụi kế bên tui cũng nhìn tui thì thấy tui rưng rưng sắp khóc rồi để ý cái chân tui máu chảy đầm đìa thì tá hỏa hét lên cho thầy cô:
-Cô ơi! Bạn Quỳnh bị chảy máu quá trời kìa!
Tui muốn cản tụi nó lại nhưng mà cái mỏ nó lớn muốn hơn cái đài phát thanh bên xã nên cả trường nghe luôn. Cô ở trên sân khấu cũng nghe thì chạy xuống, nhìn vẻ mặt thì chắc lo lắng lắm chắc đang suy nghĩ lời để về giải thích cho ba mẹ tui đây nè. Tụi bạn nghe nói thì cũng bu lại thành một đống có mấy đứa tò mò còn sắn ống quần tui lên coi thì sợ tại vì lủng một lỗ bự chà bá luôn, đá nó đâm xuyên qua cái quần làm rách cái quần cài lủng lỗ trên chân tui luôn. Tui cắn răng dựt cục đá ra khỏi chân thì máu tung như suối như, đau thấy mẹ. Bà cô giáo thấy tui lấy cục đá ra thì kéo tay tui quát lớn:
-BỊ ĐIÊN HẢ???
Tui kiểu đang đau mà bị la nên khóc luôn đếch quan tâm hình tượng nữa, cô y tế đi lại sát trùng cho tui rồi hỏi tui đi được lên phòng y tế không để nhờ bạn dìu lên nhưng nói xong bà cô giáo ôm tui lên luôn khỏi đợi tui trả lời. Tụi lớp khác muốn cản cô lại tại cô còn chưa trả lời ông thầy mà nhưng bị bả lườm nên sợ ngoan ngoãn nhường đường.
Tui trên phòng y tế khóc một hồi thì dừng để yên cho cô y tế băng bó, băng bó xong bà cô đi vô thảy cho tui chai nước ngọt còn trêu tui là "cái đồ mít ướt"
Tui cãi lại bả là tại bả la tụi chứ bộ còn hỏi bả trả lời ông thầy chưa thì bả nói bả "diệt khẩu" rồi. Cô y tế nhìn nói tụi tui thân ghê nhưng cổ đâu biết bả làm vậy tại ba mẹ tui nhờ bả chăm tui giùm đâu.
Bữa đó bả chở tui về nhà còn lôi dùm lên phòng rồi trèo lang cang về, ba mẹ tui nghe nói thì cũng lo lắng hỏi hang chút rồi đi mua thuốc cho mau lành.
Tối đó vết thương tui không biết bị nhiễm trùng hồi nào mà nó hành tui sốt tới gần 40 độ, ba mẹ tui giờ đó ngủ mất tiêu rồi nên tui không có dám làm phiền nên dành làm phiền "chị hàng xóm" vậy. Tui lết qua phòng bả leo lên giường bả nằm trùm trong đó định bả vô phòng thì hù bả chơi ai dè ngủ quên luôn.
Sáng đó tui mơ thấy bị núi đè nên giật mình dậy ai ngờ núi dè thiệt, bà cô nằm ôm tui chặt cứng trên trán tui còn dán miếng hạ nhiệt nữa, bả chăm tui hả ta?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro