Chương 5: Giỗ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tui thấy tụi con nít bị dọa khóc thì vui lắm cười như điên rồi ăn một đấm của má tại tội bắt nạt em nhỏ, tui bị đấm thì đau đớn ôm đầu dùng đôi mắt căn hận dòm đám lóc chóc đang cố nhịn cười đằng kia thì một bàn tay nào đó xoa xoa cái đầu tui, tui dòm lên thì thấy bà cô đứng đó xoa chỗ tui vừa bị đấm cho tui còn nhỏ giọng nó tui đùng có bắt nạt con nít nữa. Tui uất ức nha, tụi nó đụng chạm tui trước mà mắc gì tui không được đấm lại, sao ai cũng dòm ra tui bắt nạt tụi nó mà không dòm ra tui nó quậy phá tui vậy. Tui bỏ lên lầu đóng cửa dùng lực thật lớn để phát ra tiếng động khủng bố làm mấy người ở nhà tưởng động đất. Tui lên ôm cái album uất ức khóc một hồi rồi thì có tiếng gõ cửa. Tui sợ hãi, có phải hồi nãy đóng cửa "hơi lớn" nên giờ má lên chửi không ta, tui dụi dụi lau nước mắt rồi ra mở cửa cho má nhưng mở cửa ra không phải là mẹ đứng đó mà là cô, tui thấy bả thì đóng cửa luôn không nhìn mặt nhưng bả nhanh hơn lấy tay đẩy cửa ra rồi bị kẹp. Bả bị kẹp tay thì đau kêu lên tiếng tui mới để ý thì tay cô bầm một cục bự chà bá luôn, tại tui nên tui phải kêu bả ngồi trong phòng còn tui đi kiếm thuốc tan máu bầm.
Kiếm không có nên tui chạy ra tiệm thuốc gần nhà mua, tui chạy về thì thấy cô vẫn ngồi ngoan ngoãn đợi. Tui cầm tay bả lên bôi thuốc, giờ mới để ý tay bả trắng mà dài nữa, cực kì đẹp luôn mà có mảng đen nên hết đẹp rồi. Tui cảm thấy hối hận nên cực kì cẩn thận bôi thuốc cho bả, bả nhân cơ hội tui đang bận nên hỏi tui:
-Em sao tránh mặt tui?
Tui im lặng không trả lời bả chỉ chuyên tâm bôi thuốc.
-Em giận tôi hả?
Lại hỏi tiếp:
-Em trả lời tôi đi!
Bả nói mà cầm cái mặt tui quay vô bả bắt tui nhìn bả.
-Để yên em sức thuốc!
-Tôi...em khóc hả?
Bả nhìn vô mắt tui rồi phán một câu xanh rờn.
- Không có!
-Sao khóc? Bị mẹ đánh khóc hả?
-Không hề!
-Chứ sao?
-Thích thì khóc được không?
-Em đừng giận tui nữa mà, đi mà, nha~~
Bả làm nũng cọ cọ vô người tui rồi hình như là thấy cuốn album bị xé thì hỉu ra nhìn tui nói:
-Bị rách rồi.
Tui nghe mà mún khóc thêm nữa nhưng bả nhìn thấy nên xin lỗi liền còn nói không phải tại bả anti blackpink đâu mà tại vì có nhiều chuyện xảy nên vậy đó. Ừm nghe bả nói tui hổng hiểu gì hết trơn nhưng cũng giả bộ nghe hỉu rồi gật đầu như đúng rồi.
Buổi tối tui cũng thư giãn hơn với bà cô nhưng nhìn tới mấy đưa em họ tui như là kẻ thù ngàn năm. Tối mẹ nói là cô sẽ ở lại nhà ngủ thì tui kiểu: " Bị rảnh hả" nhưng đầu cũng gật nhưng sao khi nghe bả ngủ với tui thì(...) không bao giờ nhá, có lẽ má tui không biết tui là fansé mà fansé thì mười người hết chín người " bê đê" rồi mà tui có thể nằm trong chín người đó, nguy hiểm.
Thấy tui từ chối thì mẹ tui phán một câu mà tui dành phải ngậm ngùi đồng ý là " Mày không ngủ cùng với Hằng thì ngủ với em họ mày sẵn tiện cho nó mượn mấy con gấu bông hình người đó ôm đi". Mẹ ơi gấu bông con mua mấy củ lận đóa, hông lẽ tui nói vậy nên dành đồng ý ngủ với cô và bảo vệ mấy bé gấu bông phiên bản blackpink.
Tối mới 9h là tui chui vô mền giả ngủ trước khi bà cô vô, tới hơn 10h bả mới lén lút đi vào, chui lên giường ôm eo tui kéo tui vào lòng nói nhỏ vô tai tui:
-Nè, còn thức không?
Tui bị ôm nên cứng ngắc như khúc gỗ không trả lời cũng không động đậy làm bả phì cười.
-Tui biết em còn thức nha, đừng giả bộ!
Tui bị nói trúng nên lắp bắp trả lời lại:
-Em không có giả bộ.
-Ừ, em không có.
-Cô bỏ em ra được không?
-Không được, tôi ngủ phải ôm cái gì đó nếu không sẽ làm loạn.
-Làm loạn???
-Đừng nháo, để trẫm ngủ!
-Trẫm??? Cô bị nhiễm phim hả???
-Trẫm mệt rồi, ngủ đi ngày mai còn thượng triều nha.
-Đi làm thì nói đi làm đi ở đó bày đặt thượng triều!
-Ngủ!!!
-Còn sớm!
-Vậy...chúng ta làm...
-Làm gì???
-Làm bài tập, ngày mai em có tiết tui mà phải không, còn sắp thi nữa, ôn tập, toán 10đ tui thưởng cho em.
Con nít mà, nghe được thưởng nên tui khoái lém nên nghe lời nhảy tót xuống giường bật đèn lên làm bài tập. Tới nửa đêm mà đèn trong phòng tui vẫn còn sáng là biết cái sự chăm chỉ của tui nó lớn thế nào rồi, tui chăm chỉ mà tới mức ba má phải gõ cửa kêu đi ngủ.
Sáng hôm sau vì sự "chăm chỉ" của tui nên tui sém dậy trễ mà gặp bà cô cũng thiệt tình không kêu tui dậy thì thôi còn đem giấu cái chìa khóa xe tui nữa, hên là bả còn nhân từ nói mẹ tui chỗ để chứ không thui là khỏi đi học rồi. Lên lớp hên là bảo vệ chưa khóa cửa cổng chứ thôi là về nhà tui khô máu với bả luôn.
Tui làm kiểm tra hôm nay đặc biệt đọc lại mấy trăm lần rồi mới nộp nên cực kì chắc ăn 10 điểm trong tay nên tâm trạng vui vẻ hẳn làm mấy đứa bạn tui nói tui đi học chưa uống thuốc luôn,
Tui chờ đợi cái bài kiểm tra này khoản vài tuần mà nói thẳng luôn vài 6 tuần lễ, lâu tới mức mà nếu bình thường là tui cũng quên nó có tồn tại luôn. Nói thật thì khoảng 2 tuần kể từ lúc lam bài kiểm tra tui đã ngày nào cũng qua nhà này nỉ bả chẩm nhưng bả nói bả làm biếng và để tới tận một tháng rưởi mới phát. Cầm tờ kiểm tra trên tay tui hận không thể đập đầu tự tử ngay và luôn bởi vì tui sai một cái cực kì cục súc nha, tui làm toán thiếu dấu tương đương là dấu này nè (<=>) bị trừ 0.25 nên còn có 9.75đ/ Sai cái gì không sai sao lại sai cái lỗi ngớ ngẩn này vậy nè trời, tui như là không còn hứng thú với cuộc sống này nữa nên phờ phạc thấy rõ làm tụi bạn tưởng tui dưới trung bình lại an ủi hỏi han đồ các kiểu rồi thấy điểm của tui thì mỗi đứa muốn đấm cho tui một đấm cho hả dạ. Tui nhìn bà cô bằng một ánh mắt đầy sự buồn bã và thất thiểu nhưng được đáp lại là ánh mắt "tự làm tự chịu" làm tui tức giận giậm chân bỏ đi chỗ khác không thèm nhìn bả nữa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro