Chương 6: Crush

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khì thi cuối kì căn thẳng và một mùa hè dài 3 tháng trời cực kì nóng nực thì cuối cùng tui cũng lên lớp 8, cái tuổi mà biết iu rồi đóa. Năm nay không hỉu sao tui cực kì mong đợi cô sẽ là người chủ nhiệm lớp tui.
Năm học mới tui cực kì vui vẻ và mong chờ giáo viên chủ nhiệm sẽ là cô nhưng tui sai rồi, năm nay cô không có chủ nhiệm tui mà là một bà cô khác, tui không hiểu sao lúc ấy nó khá là buồn luôn á nhưng tui mong chờ cô sẽ típ tục dạy lớp tui nhưng tui lại sai rồi, giáo viên toán năm nay cũng không phải cô luôn mà là thầy. Tui rất là thất vọng và bùn bã khi biết được như vậy, tui không chấp nhận được sự thật là cô năm nay sẽ không dạy tui nữa nên chạy ra xem thời khóa biểu, người ta nói mắt không thấy thì tim không đau là sự thật, năm nay cô vẫn dạy lớp 8 nhưng là 2 lớp đầu chứ không phải lớp tui, tui không hỉu sao lúc nhìn thấy cái thời khóa biểu đóa thì cực kì bực mình. Thế là năm nay cô không dạy lớp tui nữa rồi và tui từ bây giờ chỉ là bé hàng xóm của cô thui hết là học trò cưng rồi.
Tui về nhà hỏi cô thì bả nói trường sắp chứ bả cũng không muốn như vậy, tui dành ngập ngùi chấp nhận sự thật đó thui.
Không bao lâu từ khi nhập học thì nhà trường cũng tổ chức học thêm, tui cũng học tại toán không hỉu sao học ông thầy tui tự nhiên ngu hẳng ra. Ngày đầu học thêm tui quyết định là sẽ học cực kì chăm chỉ cho bà cô coi nên chọn bàn đối diện bàn giáo viên ngồi, năm nay tui ngồi với toàn bạn tốt kỉu chăm học . Tui đã nghĩ tui ngồi đó cô sẽ chú ý tới tui nhìu hơn nhưng tui lại sai hơn lần nữa, cô thậm chí không thèm nhìn tui lấy một cái làm tui đâm ra bực bội gấp nhìu nhìu lần. Suốt một tháng tui làm học sinh chăm chỉ trong lớp bả dạy thêm thì vẫn không được chú ý đến, bả chỉ chú ý đến "mấy bạn" lớp mới kia thui, cái này gọi là có mới nới cũ phải không ta? Tui từ đó cảm thấy kì cục lắm luôn cơ, thấy bả mà thân thân với ai khác thì khó chịu vô cùng có cảm giác như con bạn thân đi chơi với đứa khác á, cực kì khó chịu. Tui từ đó cảm thấy cô thật ra coi tui là đồ chơi hay sao ý, lúc ở nhà thì sai bảo đủ điều còn làm nũng này nọ nhưng vô tới trường là y như rằng coi tui như không khí không hơn không kém, làm như không quen biết tui còn làm lơ tui nữa có phải tui làm gì sai hay không?
Phải nói thời gian đó tui cảm thấy tui nhạy cảm hơn bất cứ lúc nào luôn, cứ mỗi nhất cử nhất động của cô là tui điều thu vào tầm mắt thậm chí hay đi xem tiết này thứ này cô dạy ở đâu để chờ cô về chung nhưng mà đều bị từ chối. Tui thậm chí vì cái thái độ cô mà khóc một trận luôn. Tui từ cái lần khóc đó thì cảm thấy bản thân thật vô lí tại cô với tui có là gì của nhau ngoài trên trường là cô-trò, ở nhà là hàng xóm thì cũng không còn lí do bả quan tâm tui nên tui cũng cảm thấy thật "ghét" bả chỉ vì tại bả mà tui khóc, tui bốc đồng vậy đó.
Tui từ đó cũng đòi nghỉ học thêm nhưng bị mẹ chửi một trận thì thôi không đòi nghĩ nữa mà ít qua nhà bả hơn cũng ít thân bả hơn.
Cái ngày mà tui không qua nhà bả nữa đến nay bả cũng không qua tìm tui lần nào có lẽ vì công việc nhìu quá, làm tui cảm thấy như ở nhà cũng bị bỏ rơi nữa và từ từ không thèm giao tiếp với ai luôn như bị tự kỉ ấy. Ba mẹ tui có lẽ cũng nhận ra tui có gì kì lạ nên hôm nọ có làm bánh rồi biểu tui đem qua nhà cô biếu. Như có sắp đặt từ trước hôm đó cô không có nhà mà chỉ có dì ở nhà, dì níu kéo tui ở lại tâm sự như mọi ngày, tui cũng ậm ự nới chuyện nhưng không hề đề cập gì đến cô thì tự nhiên dì hỏi tui:
-Con coi con gái dì, nó 27 tuổi rồi chứ ít gì nữa mà không thèm cưới sinh gì hết trơn! Kiểu này chắc ế tới già.
Tui nghe thì khá là buồn luôn nên cũng ậm ự gật đầu cho dì vui. Rốt cuộc là cũng không giúp được gì hết.
Tới ngày 20-11 thì mẹ tui đưa tui tiền biểu đi mua gì đó tặng cô chủ nhiệm vói cô, tui thì tặng cô chủ nhiệm từ sớm rồi nhưng còn cô thì tui không dám tặng nên để tới tối khuya lén qua phòng bả bỏ trên bàn rồi bỏ về.
Lúc mà tui qua phòng bả thì quà chất thành núi ở trên bàn, rất nhìu quà luôn, rồi nhìn lại hộp quà nhỏ xíu của tui thì cảm thấy tự ti quá trời hà nên tui chôn nó vô đóng quà cho bả khỏi thấy.
Tui về thì học bài nhưng mà học bài thì không có vô chữ nào luôn, tui thấy tình trạng của tui thật là kì quái nên lên mạng hỏi nhưng chờ suốt nữa tiếng cũng không có ai trả lời.
Tui đang buồn đời buồn đủ thứ thì cái cửa sổ nó mở ra, cô đi vào nhìn tui, tay cầm cái đồng hồ tui mới đem qua để bển rồi tự nhiên kéo ghế ngồi kế bên tui.
-Bé giận chị hả?
Tui im lặng không trả lời:
-Quà em tặng chị hả, sao không đưa mà đem giấu vậy, chị mém đem bỏ đi rồi!
Tui vẫn im lặng:
-Bé sao vậy?
- Cô thích thì cô đem bỏ đi, em cũng không biết!-Tui hơi cục súc nói.
-Quà của bé sao chị bỏ được.-Bả nói giọng ẹo ẹo nắm lấy tay tui lắc lắc.
-Đừng có nói giọng như vậy nghe nổi da gà rồi nè.
Tui gỡ tay bả ra. Tự nhiên cái điện thoại tui bây giờ nó kêu lên ting ×N* làm hết hồn, bà cô nghe thì định cầm lên coi thì bị tui cản, mà mọi người nghĩ xem với sức lực nhỏ bé của tui có cản được không. Đúng rồi đấy, là không bao giờ và tui đã bị coi hết trơn điện thoại.
Bả đọc cái dòng cap của tui mà cười thiếu điều té ghế thui.
Chờ bả cười xong thì tui nhéo bả một cái thật đau rồi quay mặt đi chỗ khác không thèm nhìn mặt bả nữa.
Bả thấy tui dỗi thì quay qua chọc chọc tui trêu chọc:
-Google nói triệu chứng của em là bị bệnh tương tư tui rồi đóa!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro