52 Cái Xuân Xanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể xong thì bà lại khóc, bà vuốt tóc tôi :
- Bà bây ngày xưa khổ lắm, khổ duyên khổ cả tình, bà bây chừ chẳng mong bố bây hay bây sang giàu chỉ mong hạnh phúc đến mà giữ lấy chứ đừng như bà bỏ cả quãng đời chờ người ta.
- Sao hàng ngày bà lại ngồi đây đan áo , mắt nhìn ra sân làm gì?
- Bà đan áo vì đây là kỉ niệm lúc bà quen ông , nhìn ra sân để chờ ông bây về.
Tôi ôm bà , thì thầm vào tai bà :
- 52 năm bà chờ đợi bà có thấy tiếc? 
Bà lắc đầu rồi lại thút thít khóc. Đêm đó tôi đã nhét một tờ giấy dưới gối bà :
52 năm chờ đợi bà có tiếc? 
Đời người vỏn vẹn 60 năm .
Người bỏ bà đi người không xót.
Sao bà cứ phải đêm nằm nhớ mong.
Duyên người trời đã định, 
Phận người trời đã sinh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro