12-13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12: Đánh nhau? Làm lành? Việc chính? Âu Thiển Thiển hiếu kỳ, việc chính là việc gì? Đột nhiên Hàn Nguyên bày ra dáng vẻ của một người chủ gia đình, nhìn Âu Thiển Thiển nghiêm trang mà nói: "Sự việc của hai người, Đông Liệt đã nói cho ba biết toàn bộ, ba cũng đã đồng ý Đông Liệt không can dự vào, nhưng mà, kể từ hôm nay trở đi con phải vào tập đoàn Hàn Thiên làm việc, làm thư ký cùa Đông Liệt!" Thay vì để mặc cái bom hẹn giờ này trong nhà tự do đi lại, không bằng đặt cô ở bên cạnh Hàn Đông Liệt, phải biết rằng, con của ông thế nhưng là một "Chuyên gia giỡ bom"! "Làm thư ký?" Âu Thiển Thiển kinh ngạc, buộc chặt hốc mắt nhìn về phía Hàn Đông Liệt. Mục đích của cô chỉ là cùng anh sinh con, chỉ cần qua một hai đêm hoặc là ăn cắp tinh trùng của anh là được rồi, nhưng muốn cô từ đây về sau mỗi ngày đều đi theo cái mông của anh, bồi dưỡng cảm tình? Cô mới không cần! "Ba, con..." Cô vừa mở miệng Hàn Nguyên lập tức cắt ngang lời cô, tự mình nói: "Quyết định như vậy đi, thời gian cũng không còn sớm, ba mẹ còn phải bay đi Mỹ, chuyện nơi đây sẽ để lại cho các con xử lý!" Nói xong, ông liền đứng dậy, không để cho cô bất kỳ cơ hội cự tuyệt, Lê Thư Nhã theo sát phía sau, lúc đi tới cửa vẫn không quên yêu thương cùng Âu Thiển Thiển nói: "Thiển Thiển ngoan, về sau Đông Liệt phiền con chăm sóc cho nó, nếu như nó dám khi dễ con, thì nói cho mẹ, mẹ giúp con trị nó!" "Dạ, mẹ sớm trở về ah, Thiển Thiển sẽ nhớ mẹ " Âu Thiển Thiển ngọt ngào nói xong, liền ôm chầm lấy bà. "Con dâu ngoan!" Lê Thư Nhã cuối cùng không nỡ nhìn cô một cái, sau đó cùng Hàn Nguyên ngồi trên xe, rời đi. Đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, Âu Thiển Thiển trên mặt có chút có chút hậm hực! ( làm thư ký, không muốn làm! ) "Thư ký Âu, chúng ta cũng nên đi làm rồi, đi thôi!" Hàn Đông Liệt thanh âm đột nhiên vang lên, bàn tay lớn bá đạo ôm ngang eo nhỏ của cô, hướng về chỗ đậu xe. Âu Thiển Thiển tùy ý anh nắm cả người mình, có chút quay đầu nhìn bên mặt anh, hai mắt anh như trước lạnh như băng, nhưng lại lóe sáng khác thường, khóe miệng của anh có chút quyến rũ, cười có chút đắc ý. Đột nhiên, trong lòng của cô hiện lên ý nghĩ, có chút bất an mở miệng: "Hàn Đông Liệt, muốn tôi làm thư ký... Sẽ không phải là chủ ý của anh?" Hàn Đông Liệt khóe miệng tươi cười không ngừng giơ lên, đáp án rõ ràng! ※※※ Tập đoàn Hàn Thiên Hàn Đông Liệt tay vẫn ôm cả người Âu Thiển Thiển, khí thế giống như một quốc gia chi Vương ( vua một nước), ngạo nghễ đi tới cửa lớn bằng thủy tinh. Vừa đi vào cửa, liền chứng kiến tất cả mọi người như là chuột thấy mèo, vội vàng đứng thành hai hàng phải trái, đồng loạt cúi đầu, kêu lên: "Tổng giám đốc Hàn!" Hàn Đông Liệt không thèm nhìn đến bất kỳ kẻ nào, kêu cũng không trả lời, ngang ngược ôm cả người Âu Thiển Thiển trực tiếp đi vào thang máy, thẳng đến tầng cao nhất! Âu Thiển Thiển có chút có chút giật mình, thế trận này có chút khoa trương! Thẳng đến cửa thang máy một phút trước khi cửa đóng lại, cô mới loáng thoáng nghe được có người bàn tán về mình. "Nhìn kìa, rõ ràng tổng giám đốc Hàn ôm một phụ nữ đi làm, cô ta là ai vậy?" "Đồ đần, cô ấy chính là vợ hứa hôn bí ẩn của tổng giám đốc Hàn." "Chính là cô ấy à? Phá hư Yến Hội, làm cho tổng giám đốc Hàn mất mặt, vì sao tổng giám đốc Hàn còn giữ cô ta bên người?" Hay tổng giám đốc Hàn thích ngược đãi chính mình? "Nói cậu đần, thì cậu đần àh, cậu không thấy trên cổ cô ấy có vài dấu hôn sao, có thể nghĩ, người ta là cô dâu mới đầu giường đánh nhau, cuối giường làm lành!" "Nha... Là như thế àh! Ai nha..." Đám phụ nữ kinh ngạc: "Nói như vậy tổng giám đốc Hàn không phải gay à nha? Thật tốt quá " "..." Một đám phụ nữ mắt hiện hoa đào! Chương 13: Anh họ Trong thang máy Âu Thiển Thiển ngửa đầu, hai tròng mắt trực tiếp nhìn vào mặt anh, nhíu mày, suy nghĩ! "Cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tôi như vậy, yêu thích khuôn mặt này rồi sao?" Đột nhiên Hàn Đông Liệt lên tiếng, không có bất kỳ động tác nào, cũng không có nhìn cô. Thôi đi, Âu Thiển Thiển khinh thường: "Tôi chỉ hiếu kỳ, vì sao ông trời cho anh một gương mặt chết người không đền mạng, nhưng anh lại thích đàn ông, đàn ông có gì tốt, hấp dẫn anh ở đâu?" Thật sự rất không hiểu nổi suy nghĩ của gay. "A..." Hàn Đông Liệt phát ra một tiếng cười khinh miệt, sau đó quay đầu nhìn về phía cô, hai mắt mang theo đùa giỡn: "Nếu cô có hứng thú với tôi như vậy, không bằng thử làm tôi thay đổi xem, tôi cũng rất muốn biết..." Đột nhiên anh dừng lại, ép cô vào bức tường trong thang máy, bàn tay lớn ôm eo của cô làm cho cô phài bám chặt lấy chính mình, tà mị mở miệng: "Thích phụ nữ cảm giác sẽ như thế nào?" "Đinh —" Ngay khi anh dứt lời thang máy đồng thời mở ra, một vài nữ nhân viên chứng kiến hai người tư thế mập mờ trong thang máy, đều thẹn thùng cúi đầu, do dự kêu lên, "Hàn, tổng giám đốc Hàn!" Hàn Đông Liệt khẽ hôn một cái vào trán của cô, sau đó dắt tay cô, tiêu sái đi ra thang máy. Âu Thiển Thiển quay đầu lại nhìn mấy nhân viên nữ, trên mặt xinh đẹp có kinh ngạc, có hâm mộ, có ghen ghét. Cô khẽ thở dài một hơi, không thể không bội phục, năng lực diễn kịch của tên gay này quá mạnh mẽ, tuyệt đối có thể sánh ngang với nam chính xuất sắt nhất của giải Kim Chung*! Bỗng nhiên, nghĩ đến lời anh vừa mới nói "Không bằng thử làm anh thay đổi..." *Giải thưởng liên hoan phim truyền hình Đài Loan. Thay đổi a... Ha ha, cô đang có ý này! Đi theo Hàn Đông Liệt vừa ra thang máy, liền thấy Giang Minh Húc vẻ mặt bất cần đời đâm đầu đi tới, như là nhìn thấy bạn cũ cười hì hì mà nói: "Này, King, chào buổi trưa! Thư ký Âu, hoan nghênh cô vào Hàn Thiên làm việc!" Nhớ tới hiểu lầm ở trên xe ngày hôm qua, anh ta không khỏi che miệng cười trộm. Hàn Đông Liệt không quan tâm đến anh ta, tiếp tục đi, Âu Thiển Thiển nhìn anh ta mỉm cười. Giang Minh Húc vẻ mặt giống như bị vua thất sủng đi theo bên cạnh của anh, nói: "King, không cần lạnh lùng như vậy, tớ có chuyện khẩn cấp báo cáo!" "Nói!" Ngữ khí lạnh lùng, cùng vừa rồi trong thang máy hoàn toàn khác nhau. Giang Minh Húc thở dài, đứng đắn mà nói: "Một tiếng trước tổng giám đốc Lam của tập đoàn Lam thị đã đến, nói là muốn gặp cậu cùng thư ký Âu, hiện tại họ đang ở phòng làm việc của cậu!" "Tổng giám đốc Lam?" "Tổng giám đốc Lam?" Hàn Đông Liệt cùng Âu Thiển Thiển hai miệng một lời, nhưng là một người biểu lộ hưng phấn, một người lại nhíu mày. "Thật tốt quá, anh ấy đến rồi!" Âu Thiển Thiển vui vẻ nói xong, liền nhanh chóng chạy về hướng văn phòng tổng giám đốc. Hàn Đông Liệt nhìn bóng lưng vội vàng của cô, mắt lộ sát khí. Trong văn phòng, một người đàn ông mặc âu phục màu trắng tao nhã ngồi ở trên ghế sa lon, tóc của anh hơi dài, vừa chạm vào bả vai, ngón tay thon dài vuốt cằm, dường như đang đợi người nào đó, đen trắng rõ ràng hai con mắt sáng bóng nhu hòa, giống như là một khối ngọc ấm áp xinh đẹp... Bỗng nhiên, đôi môi dày cân xứng mở ra một nụ cười dịu dàng! Đến rồi! Quả nhiên, cửa đóng chặt bị "Rầm" một tiếng đẩy ra, Âu Thiển Thiển vui vẻ bổ nhào vào trên người của anh, nhiệt tình ôm cổ anh, thân mật gọi: "Anh trai ~~~" âm cuối kéo dài nũng nịu ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro