14-15-16-17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 14: Ba viên thuốc Three dịu dàng đẩy cô ra, cầm lấy bó hoa bách hợp màu trắng luôn đặt ở bên người, dịu dàng cười cười nói: "Tặng cho em, chúc mừng em được thăng chức làm thư ký của tổng giám đốc Hàn!" "Ồ? Làm sao anh biết em lên làm thư ký?" Âu Thiển Thiển hiếu kỳ, chuyện này rõ ràng là buổi sáng hôm nay mới quyết định. Bàn tay lớn của Three ấm áp vuốt vuốt đỉnh đầu của cô, đúng lý hợp tình nói: "Bởi vì anh là anh họ của em!" Âu Thiển Thiển cong miệng lên, lầm bầm nói: "Là anh họ thì hay lắm sao, là anh họ thì cái gì cũng biết sao?" Anh giống như thần thánh, nhất định như thế, làm như không có anh thì mình không được tích sự gì. "Ha ha..." Three yêu thương nhìn cô cười, dịu dàng như cơn gió mát. Lúc này, cửa lớn lại bị mở ra một lần nữa, Hàn Đông Liệt đứng tại cửa ra vào, nhìn hai người bọn họ ở đằng kia anh anh em em, khó chịu đi nhanh đi tới xử lý công việc, ngồi vào ghế khinh khỉnh nhìn bọn họn, lạnh lùng nói: "Thư ký Âu, đi pha hai ly cà phê mang đến đây!" "À? À..." Cô thiếu chút nữa thì quên, bây giờ mình đã là thư ký của anh rồi! Nhanh nhẹn đứng lên tươi cười nhìn anh, một tay ôm bó hoa, tay kia cầm bình hoa trên bàn, nói: "Tôi đi pha cà phê đây, thuận tiện cắm hoa vào bình, hai anh từ từ trò chuyện!" "Ừ đi đi!" Three dịu dàng nhìn cô rời đi, ánh mắt lưu luyến không muốn rời. Nhìn ánh mắt lưu luyến của anh ấy nhìn cô, Hàn Đông Liệt cảm thấy cực kỳ khó chịu, người phụ nữ kia, hiện tại đã là vợ của anh! Không cho phép nhìn. "Tổng giám đốc Lam, tìm tôi có việc gì?" Thanh âm của anh cực lạnh, rõ ràng có chứa địch ý. Trên mặt Three vẫn mỉm cười như trước, đi đến cái ghế phía trước bàn làm việc của Hàn Đông Liệt ngồi xuống, nói: "Xin chào, Tổng giám đốc Hàn! Tôi là anh họ Thiển Thiển, mới nhậm chức tổng giám đốc của tập đoàn Lam thị, cậu có thể gọi tôi là Three!" Anh ấy vươn tay, lịch sự lễ độ! Three? Vừa nghe đến cái tên tiếng Anh này, hai chân mày của Hàn Đông Liệt có chút u ám. Thì ra người gọi điện thoại cho cô ấy tối hôm qua là người này, bộ dáng cũng chả có gì đặc biệt! Còn nói là anh họ của cô ấy? Thực sự là đơn giản như vậy sao? "Ừh, tốt!" Hai chữ đơn giản thể hiện sự liều lĩnh của anh, tay vẫn không duỗi ra để bắt tay anh ấy, một thái độ cao ngạo. ... Trong phòng vệ sinh. Đôi mắt linh hoạt không ngừng chuyển động của Âu Thiển Thiển, nhìn trái nhìn phải, sau khi xác định không có người, mới đặt bó hoa trên bồn rửa tay, sau đó mở từng bông hoa bách hợp tìm kiếm thứ gì đó. "Đâu rồi, đâu rồi.... ... Sao không thấy nhỉ... ?" Cô có chút vội vàng: "YEAH.....! Tìm thấy rồi!" Vẻ mặt cô vui vẻ nhìn vào chính giữa nhụy hoa, một cái túi nhựa nhỏ xíu trong suốt nằm yên ở bên trong, cô cẩn thận dùng ngón tay nhẹ nhàng lấy cái túi nhựa ra, ánh mắt gian tà nhìn chằm chằm vào ba viên thuốc "Đỏ, trắng, lam" ở bên trong! ... Hàn Đông Liệt, để xem lần này tôi xử lý anh thế nào! Cẩn thận bỏ thuốc vào túi, sau đó cắm hoa vào bình, bắt đầu triển khai hành động! "Bệnh viện XX ở Đài Loan, phòng bệnh số 403!" Hai mắt cô nhắm lại tập trung tư tưởng suy nghĩ, liếc sơ hàng chữ trên bịch thuốc, đặt thuốc vào trong miệng nhai kỹ, sau đó nuốt xuống! Cô nhìn hình ảnh của mình phản chiếu trong gương! Lần đầu tiên, cô đối diện với bản chất thật của gương mặt xinh đẹp này, một bản chất mà cô luôn ẩn nó đi, lúc này cô giống như một đóa hoa hồng nở trong đêm, xinh đẹp, thần bí, kiên nghị, nhưng lại tà ác và đầy gai nhọn! Chương 15: Ghen Trong văn phòng của tổng giám đốc, lúc này không khí cực kỳ nguy hiểm, Three lịch sự, lôi ra một phần tài liệu đặt lên bàn: "Tổng giám đốc Hàn, đây là bảng kế hoạch hợp tác của công ty chúng tôi cùng quý công ty, cậu không ngại xem qua chứ!" Hàn Đông Liệt dựa lưng vào ghế, chân phải ưu nhã gác lên chân trái, lạnh lùng nói: "Tôi căn bản cũng không nghĩ tới sẽ cùng tập đoàn Lam thị hợp tác, tài liệu này anh có thể đem về!" Three mỉm cười, lần này mục đích anh tới đây cũng không phải muốn cùng anh ta hợp tác, nhưng nếu anh cứ như vậy trở về, thì sẽ làm cho Hàn Đông Liệt nghi ngờ? Diễn trò đương nhiên phải diễn cho hết tuồng anh giả bộ như khó xử mở miệng nói: "Tổng giám đốc Hàn, cậu vẫn còn chưa xem qua tài liệu đã vội từ chối, như vậy cậu có thể bỏ lỡ một cơ hội tốt, không bằng..." "Không cần nói nữa, tôi sẽ không hợp tác với anh, cho dù phần tài liệu này có là một cái mỏ vàng, tôi cũng không muốn đi đào!" "Tổng giám đốc Hàn, cậu qua loa như vậy, coi chừng sẽ phải hối hận!" Hối hận? Hàn Đông Liệt cười khẽ, trong thế giới của anh, cho tới bây giờ cũng chưa có hai chữ này! "Nếu như tổng giám đốc Lam không có chuyện gì khác, xin mời trở về, giúp tôi chuyển lời đến cha vợ, nói tôi vài ngày nữa nhất định sẽ đến thăm ông ấy, đương nhiên cũng không thể thiếu...... Vị anh họ này!" Đôi mắt đen trắng của Three trong nháy mắt hiện lên sát khí, anh cầm lấy tài liệu trên bàn, lễ phép mà nói: "Được, tôi đi trước đây, nhân tiện cũng muốn tổng giám đốc Hàn chuyển lời đến Thiển Thiển giúp tôi, hy vọng em ấy sớm trở về thăm nhà, cậu và tôi đều rất nhớ em ấy!" "Không tiễn!" Hàn Đông Liệt chứa đầy sát khí, mắt nhìn anh ấy rời khỏi! Sắc mặt âm trầm cầm lấy điện thoại, bấm phím tắt, lạnh lùng nói: "Minh Húc, điều tra lai lịch người tên Three này!" Anh cảm giác, người đàn ông này không đơn giản chỉ là anh họ Âu Thiển Thiển, tổng giám đốc tập đoàn Lam thị! ... "Tôi trở lại đây!" Âu Thiển Thiển tay phải cầm bình hoa, tay trái cầm khay, dùng chân trái đá cánh cửa mở ra, giống như gà đứng một chân tại cửa ra vào. "Ơ? Anh họ đâu rồi?" Cô hiếu kỳ hết nhìn đông tới nhìn tây. "Đi rồi!" Hàn Đông Liệt đơn giản trả lời. "Đi rồi hả? Sao nhanh vậy? Thật khó mới được tôi rót cà phê cho anh ấy, còn muốn tâm sự với anh ấy một chút!" Âu Thiển Thiển đặt đồ vật trên tay lên bàn, không ngừng phàn nàn. Hàn Đông Liệt giương mắt, thuận miệng hỏi: "Cô thích anh ta sao?" "Đương nhiên, anh họ đối với tôi rất tốt, luôn dịu dàng săn sóc tôi, luôn quan tâm tôi, khi tôi không vui thì chọc cho tôi vui, tôi muốn cái gì, không cần nói cũng sẽ mua cho tôi, tôi muốn anh ấy làm chuyện gì anh ấy đều xử lý đến nơi đến chốn, hơn nữa trong tình cảm anh ấy rất chung thủy, dốc lòng cho sự nghiệp, anh tuấn, tiêu sái, tác phong nhanh nhẹn, quả thực là người đàn ông hoàn hảo, là bạch mã hoàng tử trong lòng của phụ nữ..." Nhìn cô ở đằng kia vui vẻ nói về anh họ, lửa giận trong lòng Hàn Đông Liệt không hiểu từ đâu bay lên! Người phụ nữ này ăn gan hùm mật gấu sao? Dám ở trước mặt chồng của mình nói thao thao bất tuyệt về người đàn ông khác, còn thể hiện bộ mặt ngưỡng mộ, phiền nhất chính là anh nghe rõ ràng, câu hỏi của anh là "Cô thích anh ta ư" ? Cô cũng dám trả lời "Đương nhiên!" Chết tiệt - "Đủ rồi!" Đột nhiên anh giận dữ, Âu Thiển Thiển bất ngờ lập tức im lặng! "Ly cà phê này đã nguội, lập tức đi pha lại ly cà phê khác, nhất định phải nhớ rõ, không sữa, cho đường, hơn nữa phải là bảy muỗng, còn nữa, ném bó hoa này đi, tôi dị ứng phấn hoa, từ đây về sau không được đem hoa vào đây! Một điều quan trọng nhất tôi muốn cô nhớ kỹ, bây giờ cô là vợ kiêm vị hôn thê của tôi, về sau tôi không muốn nghe cô nói thích người đàn ông khác, hơn nữa không muốn cô ở trước mặt tôi nói không ngừng, tôi ghét nhất là phụ nữ chỉ biết nói không biết làm việc!" "Nghe rõ chưa?" Hai con ngươi lạnh lùng thẳng tắp nhìn chằm chằm cô. Âu Thiển Thiển sững sờ ngơ ngác vừa nghe vừa gật đầu, "Ah!" "Nghe rõ, thì nhanh đi ra ngoài cho tôi!" Anh giận giữ thét. Người phụ nữ này trời sinh ngu ngốc sao? "Ah!" Cô rất nhanh cầm lấy đồ trên bàn, đi ra ngoài giống như chạy trốn! Người đàn ông này ăn thuốc súng sao? Tự nhiên vô cớ nổi giận? Uống cà phê mà cần đến bảy muỗng đường? Anh muốn uống chè sao? Dị ứng phấn hoa? Anh nghĩ cô là con nít sao, gạt người, để hoa trong phòng đã nửa ngày, anh cũng không có việc gì! Còn nữa, cô có nói cô thích ai sao?

Chương 16: Nhìn đẹp không? Âu Thiển Thiển vốn đặt bình hoa ở phòng vệ sinh, điểm tô cho đẹp hoàn cảnh, sau đó rửa ly cà phê, pha lại một ly cà phê khác bỏ thêm đến bảy thìa đường! Cô đem nó trở lại văn phòng một lần nữa, Hàn Đông Liệt đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng thường ngày, cúi đầu rất nghiêm túc làm việc. "Tổng giám đốc Hàn, cà phê!" Cô đặt cà phê trên bàn! "Ừh!" Hàn Đông Liệt cầm cà phê lên, nhẹ nhấp một ngụm, sau đó tiếp tục cúi đầu làm việc, chỉ tay vào bàn làm việc khác nói: "Đó là vị trí của cô, có việc tôi sẽ giao, không có việc gì thì đừng quấy rầy tôi!" Âu Thiển Thiển nhìn theo ngón tay của anh hướng đến cái bàn chuyên dành cho thư ký, không thể nào, sao lại để bàn làm việc của cô cùng một phòng với anh? Cuối cùng là anh có dụng ý gì? "Ah!" Cô nhẹ giọng trả lời, đi về vị trí của mình. ... Cô ngồi không một tiếng rồi lại thêm một tiếng nữa, Âu Thiển Thiển không tự chủ gục mặt trên bàn ..... ngủ. Không biết qua bao lâu, cô bỗng nhúc nhích thân thể, sau đó ngẩng đầu. Vuốt vuốt ánh mắt của mình nhìn về phía Hàn Đông Liệt! Không thể nào, anh vẫn còn đang làm việc, công việc nhiều như vậy sao? Cô dùng sức rướn cổ lên, nhìn về phía ly cà phê đặt trên bàn, vậy mà anh uống đến một giọt cũng không còn. "Tổng giám đốc Hàn... Muốn uống thêm cà phê không?" Cô cẩn thận hỏi, anh lại không có một chút phản ứng, chỉ là hết sức chăm chú làm việc. Người ta nói, đàn ông hấp dẫn nhất là khi họ đang chăm chú làm việc, những lời này thật sự không sai, bởi vì hiện tại Hàn Đông Liệt cực kỳ hấp dẫn! Ánh mắt chăm chú càng tăng thêm phần hấp dẫn, lại kết hợp với gương mặt anh tuấn đó, cả người tựa hồ như được bao quanh bởi ánh sáng vàng, làm cho người nhìn có chút mê muội! Âu Thiển Thiển khẽ nhíu mày, đàn ông đẹp trai như vậy lại là gay, thật sự rất đáng tiếc... Bỗng nhiên, trong đầu của cô hiện lên một nghi vấn, đàn ông với đàn ông có thể nói yêu thương, nhưng làm thế nào phát tiết nhu cầu sinh lý đâu? Nói như vậy, cô thật sự rất không hiểu rõ thế giới của gay! Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng! Cô bật máy tính lên, thuần thục gõ bàn phím... "Àh... ra là thế này a..." "Ồ... Ai... Ông trời...ơ...i..." "Ha... Ha... Không thể nào..." Hàn Đông Liệt nghe được âm thanh đứt quãng của Âu Thiển Thiển, căn bản là không thể tập trung tinh thần. Chết tiệt người phụ nữ đó tới cuối cùng là đang làm gì? Làm gì phát ra âm thanh kỳ quái đến như vậy! "Âu Thiển Thiển, cô câm miệng cho tôi!" Đột nhiên anh gầm nhẹ. "Ơ kìa, đừng nha, Tiểu Dã chạy mau... Đừng nha đừng nha, đừng để bị Tiểu Hoằng ăn hết nha..." Âu Thiển Thiển đột nhiên kích động hô to. Hàn Đông Liệt dùng sức vỗ bàn ngẩng đầu, nhưng lại bắt gặp cô đang đeo tai nghe, mắt nhìn chăm chú vào màn hình vi tính! Shit! Anh không kiên nhẫn đứng lên, hướng cô đi đến, ngay lập tức anh rất ngạc nhiên, lập tức tỉnh táo hẳn, vì sao người phụ nữ này lại liên tục chọc giận anh, không lẽ trên người của người phụ nữ này có ngòi nổ sao? "Thư ký Âu, trong thời gian làm việc phiền cô nghiêm túc một chút!" Lấy tai nghe của cô đặt xuống, hai mắt lơ đãng đã nhìn vào máy tính của cô... Hai người đàn ông, đang lõa thể trần truồng dây dưa với nhau, trong lúc...... Người phụ nữ chết tiệt, rõ ràng đang xem phim GV? (Gay Video) "Tổng giám đốc Hàn?" Âu Thiển Thiển thấy anh, vội vàng từ trên ghế đứng lên, tắt màn hình đi! Không xong, bị anh bắt gặp rồi! Hàn Đông Liệt cố gắng bình tĩnh, đột nhiên thò tay ôm cô vào trong ngực, khẽ cắn vành tai của cô, tà mị nói: "Thư ký Âu, nhìn đẹp không? Có muốn tôi giải thích cho cô biết cái gì là công... Cái gì là thụ?" Chương 17: Người đàn ông đào hoa (Play Boy) "Không... Không cần, anh xem tôi là một phụ nữ yếu đuối, công cũng công không được, thụ cũng thụ không nổi, hay là thôi đi!" Âu Thiển Thiển vừa mỉm cười vừa nói, một bên đẩy tay của anh ra. Đàn ông chính là có cái kia không thích hợp với cô, quá đau đớn, nhưng lại không thể sinh con, cô không chấp nhận được! Đột nhiên Hàn Đông Liệt bắt lấy cánh tay của cô, sau đó vừa dùng lực, xoay người cô một cái đối diện với hắn. "Anh, anh muốn gì?" Anh cười tà nghiêng đầu về phía trước, gần sát cô, cô sợ hãi ngã người ra phía sau, cách xa anh. Bỗng nhiên, vẻ mặt của Âu Thiển Thiển kinh ngạc chỉ về phía sau của anh nói: "Ơ kìa, anh xem, đó là cái gì?" Hàn Đông Liệt khẽ nhíu mày, tà tà mà nói: "Ở trước mặt tôi còn muốn đùa nghịch loại mánh lới này, cô cho rằng tôi sẽ tin sao?" "Không phải, là sự thật, anh mau nhìn, nhìn một chút là được rồi!" Âu Thiển Thiển căng tròn con mắt tràn đầy kiên định: "Nhìn một chút thôi, anh mau nhìn đi, mau nhìn đi! Tới rồi, tới rồi, thật sự đã tới rồi!" Anh nghi hoặc, không khỏi từ từ quay đầu lại nhìn, theo ngón tay của cô nhìn về phía đồng hồ treo trên tường, sáu giờ đúng! Âu Thiển Thiển thừa cơ, nhanh nhẹn từ trong ngực của anh chạy ra, vui vẻ mà nói: "Hắc hắc, đã đến giờ tan việc, anh yêu, chúng ta nên trở về nhà ăn cơm thôi!" Đàn ông ngốc, chiến đấu trên thương trường nhiều năm như vậy, rõ ràng câu "Binh bất yếm trá" cũng không biết! (Đại loại là phải biết lừa đối phương) Heo - Hai mắt Hàn Đông Liệt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào cô, bỗng nhiên khóe miệng của anh hơi hơi nhếch lên, cười cực kỳ dịu dàng: "Mười lăm năm rồi, cô một chút cũng không thay đổi!" ※※※ Trong xe Bentley, Hàn Đông Liệt lái xe, Âu Thiển Thiển ngồi bên cạnh anh, trong đầu không ngừng tiếng vọng lại câu anh vừa mới nói..., càng nghĩ càng kỳ quái, anh lại có thể biết nói ra như vậy, một chút cũng không giống tác phong của anh. "Mười lăm năm rồi, cô một chút cũng không thay đổi!" "Này, anh muốn dẫn tôi đi đâu? Không phải về nhà ăn cơm sao?" Con đường này rất lạ, cô tò mò hỏi. "Đi ăn cơm, nhưng không phải về nhà. Hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm, để ăn mừng đương nhiên phải đi ra ngoài ăn, cô muốn ăn gì?" Anh quay đầu, nhìn cô một cái. "Àh..." Âu Thiển Thiển nhíu mày cố gắng nghĩ đến, sau đó mở miệng nói: "Đi ăn hải sản, tôi muốn ăn tôm hùm!" "Vậy được rồi, chúng ta đi ăn cơm Tây!" Đột nhiên Hàn Đông Liệt quay xe lại, hướng nhà hàng Tây nổi tiếng nhất Đài Loan đi tới. Hai mắt Âu Thiển Thiển hung hăng trừng anh, người đàn ông này... Rất tệ! ... Mấy phút đồng hồ sau, hai người sóng vai đi vào nhà hàng Tây, mới vừa tới, điện thoại Hàn Đông Liệt điên cuồng vang lên, anh lấy điện thoại di động ra nhìn nhìn màn hình, lông mày cau lại nói: "Tôi nói chuyện điện thoại, cô vào gọi món ăn trước đi!" "Ừ!" Âu Thiển Thiển dùng sức rướn cổ lên xem điện thoại di động của anh, thần thần bí bí là ai vậy? Cô tao nhã ngồi vào bàn, cầm menu từng tờ từng tờ lật xem, không có món nào cô muốn ăn, cô vẫn là thích ăn hải sản hơn! "Này, người đẹp, đi một mình sao?" Một giọng nam tràn ngập từ tính vang trên đỉnh đầu của cô, Âu Thiển Thiển ngẩng đầu, nhìn thấy người nay không tệ, nhưng toàn thân lại tản ra khí chất của một Play Boy, không ngừng hướng về phía cô mà "Phóng điện". Mỉm cười: "Thật ngại quá, tôi đi hai người!" Khuôn mặt người đàn ông có chút thất vọng, nhưng vẫn mỉm cười, đột nhiên hắn vươn tay, thần kỳ biến ra một đóa hoa hồng đỏ: "Tặng cho người đẹp, hy vọng người tiếp theo ăn cơm với cô... Sẽ là tôi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro