55-56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 55: Một lần bồi dưỡng (1) Âu Thiển Thiển khẽ đẩy lồng ngực của anh, thở hơi hổn hển nói: "Không có. . . . . ." "Trả lời tôi!" Hàn Đông Liệt bá đạo hôn cô càng sâu, ngậm môi dưới của cô, sau đó nhẹ nhàng cắn, giống như là đang uy hiếp. Âu Thiển Thiển cau mày, mơ hồ nói: "Đứa bé, tôi . . . . . muốn. . . . . . đứa. . . . . ." "Không được!" Hàn Đông Liệt cắt đứt lời của cô..., đôi tay đột nhiên ôm lấy hông của cô, vừa dùng lực, ôm cô lên giường, để cho cô đè ở trên người của mình, sau đó nâng cằm của cô lên nói: "Câu trả lời của em làm tôi rất không hài lòng, trả lời lần nữa, nếu không tôi sẽ trừng phạt em!" Âu Thiển Thiển đỏ mặt, xấu hổ nói: "Hàn Đông Liệt, nghe người khác nói nói dối anh rất vui vẻ sao?" "Nói dối? Vậy tôi muốn hỏi em một câu thật lòng, em vừa nói câu nói kia là thật hay giả?" Ngón trỏ của anh chỉ về phía ngực của cô. "Tôi nói đều là thật!" "Em gạt người!" "Tôi không có!" ". . . . . ." Hàn Đông Liệt đột nhiên lạnh lùng, sau đó bá đạo nói: "Cô gái chết tiệt, tiếp nhận trừng phạt đi!" Nói xong, anh lại đột nhiên dùng tay nắm chặt lấy gáy của cô, đè đầu của cô xuống, hung hăng hôn môi của nàng, bàn tay đưa vào váy của cô, vuốt ve cái lưng trơn bóng của cô. Âu Thiển Thiển cả kinh, dùng sức giãy giụa, kinh hoảng nói: "Không được --" "Không được? Tại sao? Không phải là em muốn có đứa bé sao? Loại chuyện như vậy em phải hi vọng xảy ra mới đúng chứ!" Hàn Đông Liệt nghi hoặc nhìn cô, thấy gương mặt hoảng sợ của cô, anh có một chút cảm giác tội lỗi. Âu Thiển Thiển rũ mắt, tự mình rời khỏi người của anh, nhẹ giọng nói: "Đây là bệnh viện, hơn nữa vết thương của anh vẫn chưa có hoàn toàn bình phục, vì vậy hiện tại chỉ có thể, ít nhất đợi đến xuất viện. . . . . . Đợi đến xuất viện. . . . . ." Âm thanh của cô càng ngày càng nhỏ, như là cầu xin một cách khó khăn. Bởi vì đây là bệnh viện, bởi vì ở phía sau bức tường này còn có một người đang nhìn bọn họ, cho nên không thể ở đây, nếu như ở đây mà làm loại chuyện đó, cô sẽ có cảm giác tội lỗi, cho nên không thể, không thể ở đây, tuyệt đối không thể ở đây. Hàn Đông Liệt nhìn mái tóc dài đen nhánh của cô, anh không nhìn thấy mặt của cô, cho nên không biết tâm trạng bây giờ của cô là gì, nhưng âm thanh của cô có chút run rẩy, không phải là đang sợ chứ? Đưa tay nhẹ nhàng vuốt vuốt đỉnh đầu của cô, sau đó trêu chọc một lọn tóc dài trên mặt của cô, nhẹ nhàng vừa hôn, nói: "Được, lần này tôi bỏ qua cho em, đổi một phương thức trừng phạt khác thôi." "Đổi?" Âu Thiển Thiển đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt ngân ngấn nước nhìn anh chằm chằm. Hàn Đông Liệt tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên gò má của cô, nói: "Liệt!" "Hả?" Cô phản ứng một cách chậm chạp. "Gọi tôi Liệt, bắt đầu từ hôm nay em phải gọi tôi là Liệt!" Liệt? Âu Thiển Thiển kinh ngạc trợn tròn mắt. Cách gọi thân mật này, tên thân mật này chỉ dành cho vợ tương lai goi, anh lại muốn ra lệnh cho cô gọi anh như vậy. . . . . . Liệt. . . . . . Hàn Đông Liệt chờ có chút không nhịn được, cau mày nói: "Nhanh lên một chút gọi, nếu không tôi lập tức ở chỗ này muốn em!" "À? Nhưng mà gọi. . . . . ." "Đừng dài dòng, muốn em liền gọi, sao lại nói nhiều như vậy? Vậy thì em căn bản là muốn để cho tôi hung hăng ăn em?" ". . . . . ." Âu Thiển Thiển do dự trầm mặc. "Mau gọi, cô gái chết tiệt!" Âu Thiển Thiển theo dõi ánh mắt của anh, chậm rãi mở miệng: "Liệt. . . . . ." "Không nghe thấy, lớn tiếng một chút!" "Liệt --" "Kêu nữa một lần!" "Liệt --" "Một lần nữa!" "Liệt Liệt Liệt Liệt Liệt Liệt Liệt Liệt Liệt. . . . . . Đủ chưa!" Hàn Đông Liệt lắc đầu cười một cái, khẽ hôn môi của cô, nói: "Không đủ. . . . . ." Vì cô mà cất giữ sự xưng hô này, toàn bộ trong mười lăm năm, hiện tại rốt cục nghe được cô dùng âm thanh ngọt ngào này gọi mình, cho nên không đủ. . . . . . Anh muốn bù lại mười lăm năm, toàn bộ một lần! Chương 56: Xuất viện Trời tờ mờ sáng, ánh sáng mặt trời vàng óng chiếu vào phòng bệnh, trên giường bệnh hai người ôm nhau thật chặt, ngủ say. Âu Thiển Thiển miễn cưỡng mở mắt, gương mặt anh tuấn của Hàn Đông Liệt hiện lên trước con ngươi của cô. "Chào buổi sáng, bảo bối của tôi!" Anh mỉm cười, dịu dàng như ánh nắng mặt trời ấm áp. Âu Thiển Thiển đột nhiên ngồi dậy, cà lăm nói: "Chào. . . . . . chào buổi sáng!" Nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua, trời ạ, cô cư nhiên gọi anh là Liệt! Cái đó có ý nghĩa rất quan trọng, cô đúng là quá ngốc, tại sao có thể đồng ý với anh, trúng tà sao? Hàn Đông Liệt cũng ngồi dậy theo, đôi tay từ phía sau ôm chặt cô, ở bên tai của cô nhẹ nhàng nói: "Bảo bối của tôi, vẻ mặt của em có chút kỳ lạ, là xấu hổ sao?" Âu Thiển Thiển nhạy cảm, cố dùng sức giãy giụa, linh hoạt nhảy xuống giường, đỏ mặt nói: "Anh ... biến thái gay, không cần ở bên tai người khác nói chuyện, rất ghét biết không?" "Biến thái gay?" Gương mặt Hàn Đông Liệt từ dịu dàng đột nhiên trở nên rối rắm, tà ác nhìn cô nói: "Em là cô gái chết tiệt, phải tới lúc nào mới có thể tin tưởng tôi không phải là gay? Nếu như em còn dám nói ra cái từ gay này, em nhất định sẽ chết!" "Stop!" Âu Thiển Thiển khinh thường xoay đầu hướng bên kia. Không cho phép người khác nói mình gay, còn mình không phải là liên tục nói hai lần. "Cốc ... cốc ... cốc ..." Đúng lúc cửa phòng vang lên tiến gõ cửa. Hai người đồng thời nhìn về phía cửa, Giang Minh Húc vẫn như cũ mang theo gương mặt bất cần đời xuất hiện tại cửa. "Này, hai vợ chồng ân ái, chào buổi sáng!" Hắn khoát tay áo, cười híp mắt. "Hả?. . . . . . Ân ái. . . . . . Vợ chồng?" Gương mặt Âu Thiển Thiển trong nháy mắt biến thành màu hồng như quả hồng: "Chớ nghĩ sai rồi, chúng tôi chỉ là hợp đồng hôn nhân mà thôi, đúng đúng, hợp đồng .... hợp đồng!" Hơn nữa chuyện bọn họ kết hôn còn chưa có công bố công khai, cũng không được tính là vợ chồng chân chính, thì càng không phải vợ chồng ân ái rồi, quá hoang đường. "Hả? Là thế này phải không?" Giang Minh Húc đưa vẻ mặt nghi ngờ nhìn về phía Hàn Đông Liệt đang ngồi ở trên giường, nhẹ nhàng hơi hất mày, âm thầm truyền đến tin tức: King, cậu còn chưa có giải quyết cô ấy sao? Hàn Đông Liệt liếc nhìn hắn một cái, lại nhìn về phía Âu Thiển Thiển, không khỏi giận dỗi nói: "Dĩ nhiên không phải như vậy, chúng tôi là quan hệ chủ nhân cùng người làm, cô ấy cũng chỉ là vô điều kiện nghe theo bất cứ mệnh lệnh của tôi mà thôi!" Cô gái đáng chết, miệng vẫn cứ cứng rắn như vậy sao? Thừa nhận sẽ chết mất sao? "Chủ nhân? Người làm?" Lần này Giang Minh Húc thật sự là choáng váng, rốt cuộc hai người này xảy ra chuyện gì a, sao lại cảm giác như là một đôi oan gia vợ chồng vậy? Chủ? Người hầu? Âu Thiển Thiển trừng mắt liếc anh một cái, im lặng không lên tiếng! Thôi, cô nhịn. "Minh Húc, cậu còn đứng ở đó làm cái gì? Nhanh lên một chút thu dọn đồ đạc! Thủ tục xuất viện đã làm xong chưa?" Đột nhiên Hàn Đông Liệt trở nên nghiêm túc, lạnh lùng hỏi. "Cũng đã làm xong, hiện tại liền có thể đi thôi!" Giang Minh Húc trả lời. "Đợi đã nào...!" Âu Thiển Thiẻn kinh ngạc nhìn hai người: "Xuất viện? Tại sao đột nhiên phải xuất viện?" Hàn Đông Liệt cười gian, trả lời cô: "Không phải em nói là không muốn ở bệnh viện nữa sao? Như vậy thì xuất viện, tôi đây lần đầu nằm viện nhưng rất chiều ý của em, em phải cảm thấy rất vinh hạnh mới đúng chứ!" Trong nháy mắt Âu Thiển Thiển như có mây đen trên đầu, nghiến răng nghiến lợi nhìn anh, hung hăng ở trong lòng, thầm mắng: Đáng chết, đại sắc lang! Vinh hạnh... cái đầu của anh á!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro