57-59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 57: Về đến nhà Thu dọn một chút đồ đạc, ba người vừa ra khỏi phòng bệnh, đúng lúc đó, cửa phòng kế bên cũng đồng thời mở ra, một cô hộ lý cầm ga giường cùng chăn đi ra. Âu Thiển Thiển mang theo vẻ mặt tò mò đi nhanh tới cửa phòng bệnh số 403, lại thấy bên trong không có một bóng người. "Cô ơi, xin chờ một chút, bệnh nhân của phòng bệnh này đi đâu? Tại sao không thấy ở đây nữa?" Cô hốt hoảng hỏi, trong lòng vô cùng lo lắng. Tại sao không thấy đây? Đi đâu? Cô hộ lý bỏ ga giường vào trong xe đẩy, sau đó than thở nói: "Nghe nói là tối hôm qua đột nhiên qua đời, haiz, đứa bé đáng thương cư nhiên trẻ tuổi như thế liền. . . . . . haiz. . . . . ." Cô hộ lý vừa đi, một bên lắc đầu mà thở dài. Qua đời? Chết? Cái này không thể nào, nếu quả như thật chết rồi, cô không thể không biết, cô là người thân duy nhất, nếu quả thật đã chết thì bác sĩ không thể nào không thông báo với cô. Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ là Three sao? Là anh ấy làm sao? Dù sao chuyện này cũng chỉ có anh ấy biết mà thôi. Hàn Đông Liệt thấy cô đứng bất động ở cửa, cho là cô bị giật mình quá độ, dù sao cô từ lúc còn rất nhỏ chính là rất nhạy cảm, chết một chú chim nhỏ cô đều có thể khóc lên được một lúc, chớ nói chi là một người. Anh chuyển động xe lăn đi tới bên người cô, cầm lấy tay cô, an ủi nói: "Giống như lời cô ấy đã nói vậy, cô ấy đã gặp em, cô ấy xem em là bạn bè, hơn nữa ngày hôm qua cô ấy cười cũng rất vui vẻ, cho nên lúc cô ấy nhắm mắt, chắc cũng vui vẻ, cho nên không cần phải khó chịu. . . . . . Chúng ta về nhà thôi!" Chỉ là đơn giản mấy câu nói, đã để cho cô cảm thấy trong lòng ấm áp, quay đầu nhìn gương mặt dịu dàng của anh, lần đầu mới phát hiện, người đàn ông này thì ra là cũng biết an ủi người khác, mặc dù vẫn có điểm tức cười, nhưng là. . . . . . Cám ơn! "Vâng, chúng ta về nhà đi!" . . . . . . Nửa giờ sau, bọn họ đã về tới biệt thự nhà họ Hàn. Vốn nghĩ rằng có lẽ biểu đạt tình cảm của anh cũng không kém như vậy, biết an ủi người khác, biết lo lắng người khác, mặc dù có khi rất bá đạo, cũng không phân rõ phải trái, nhưng là vẫn có lúc dịu dàng. Nhưng mà hình như Âu Thiển Thiển bị anh làm cho tâm tình rối rắm, vẻ bề ngoài lừa gạt, thật ra thì anh. . . . . . Vừa mới đi vào phòng, đỡ anh lên giường, tính háo sắc của người đàn ông này liền nổi lên, hoàn toàn không chú ý Giang Minh Húc vẫn còn ở trước cửa, lại đột nhiên kéo cô lên giường, lật người đè ở phía dưới. "Bảo bối của tôi, bây giờ là ở nhà, có thể sao?" Anh nghiêm túc nhìn cô, rõ ràng lúc cùng với anh ở bệnh viện, anh thật không giống nhau. Dùng sức đẩy anh, cô rống: "Cái người điên này, tôi không có tâm tình cùng điên khùng với anh, tôi còn có chuyện phải làm." Cô muốn gọi điện thoại cho Three hỏi rõ ràng mới được. Hàn Đông Liệt bắt được hai tay của cô, dung phương thức “đầu hàng” ấn cô xuống giường, sau đó lạnh lùng nói: "Minh Húc, cậu cút ra ngoài cho tôi, nói cho mọi người, không cho phép tới quấy rầy chúng tôi!" Đứng một bên xem chuyện vui, Giang Minh Húc vừa cười vừa mở ra đôi tay, bất đắc dĩ nói :"Ok! Tôi sẽ thức thời rời khỏi, dĩ nhiên cũng sẽ thức thời giúp cậu nhắn lại những lời vừa nói, chỉ là King - cậu phải cẩn thận một chút nha, đừng quên thân thể của cậu vẫn chưa có hoàn toàn bình phục! Hắc hắc. . . . . ." Xoay người đi ra cửa phòng, hắn âm thầm cười trộm: haiz, thạt không ngờ người đàn ông “thủ thân như ngọc” nhiều năm như vậy, cũng sẽ lộ ra bộ dáng gấp gáp! Thú vị, thật thú vị!
Chương 58: Sẽ không chờ, không cần chờ Hàn Đông Liệt khống chế hai tay của cô, cười gian từ từ áp sát mặt của cô, một cái rồi một cái hôn lên gương mặt của cô, mỗi một chỗ giống như đang diễn kịch, nhưng càng giống như là đùa giỡn. "Hàn Đông Liệt, anh mau buông tôi ra, mặc dù tôi rất muốn có đứa bé, nhưng mà thân thể của anh bây giờ vẫn không thể. . . . . . Cho nên chờ sau khi anh tốt lên, chờ sau khi anh bình phục. . . . . ." Hàn Đông Liệt đột nhiên hôn môi của cô, lại che miệng của cô, sau đó ở trên môi của cô mà nỉ non: "Liệt, gọi tôi Liệt!" Âu Thiển Thiển cau mày, chần chờ gọi một tiếng: "Liệt. . . . . . Có thể chờ anh bình phục không? Anh không nên như vậy!" Hiện tại cô rất lo lắng, nhất định phải gọi điện thoại cho Three để xác nhận mới được. Rốt cuộc tại sao nói chết là chết? Tại sao muốn như vậy chứ? Nếu như vẫn ở lại nơi đó, không chừng sau này bọn họ vẫn còn có thể gặp mặt, nhưng tại sao? Tại sao đột nhiên muốn biến mất? Rốt cuộc là tại sao? "Liệt. . . . . . Hàn Đông Liệt. . . . . . Không được, chờ khi anh bình phục, tôi van xin anh!" Đột nhiên Hàn Đông Liệt chống thân thể lên, thở mạnh nhìn phía dưới cô nói: "Tôi không đợi được, tôi đã đợi mười lăm năm rồi, em muốn tôi còn phải đợi nữa sao? Tôi không đợi, tôi không muốn đợi, tôi cũng sẽ không đợi thêm nữa!" "Tiểu Thiển, tôi muốn em, tôi chỉ muốn em, cho nên. . . . ." Đột nhiên anh di chuyển cánh tay, nằm trên người của cô, ở bên tai của cô nói: "Không được từ chối tôi!" Đột nhiên Âu Thiển Thiển một câu cũng nói không nên lời. Anh cư nhiên chắc chắn cô chính là Âu Tiểu Thiển, hơn nữa còn nói những lời này với giọng điệu như vậy, Liệt, không đúng, phải là Hàn Đông Liệt, lời khẩn cầu đang lay động trong lòng của cô, anh ấy không phải là người mà cô có thể yêu, cô cũng không phải người anh có thể yêu, cho nên. . . . . . Xin đừng nói với cô những lời như vậy. . . . . . Với quyết tâm mạnh mẽ, cô lạnh lùng nói: "Tôi đã nói rồi, tôi không phải Âu Tiểu Thiển, tôi cũng đã nói qua nếu như anh còn nhận lầm người thì tôi và anh sẽ ly hôn lập tức, vì vậy xin mời anh lập tức buông tôi ra, đừng nghĩ là bắt được nhược điểm của tôi thì uy hiếp tôi, tôi cũng có thể lựa chọn, dù là không thể sinh con của anh. . . . . ." Cô đột nhiên dừng lại, sau đó cứng rắn nói: "Cũng không có việc gì, cùng lắm thì…." Đột nhiên Hàn Đông Liệt cảm thấy tim rất đau, đúng vậy, đây chẳng qua là nhiệm vụ của cô mà thôi, cô cũng có thể từ bỏ nhiệm vụ, nhưng cô vẫn không có từ bỏ, cô không có. . . . . . Đây rốt cuộc là nguyên nhân gì? Nếu như có thể, anh hi vọng nguyên nhân chính là . . . . . Cô cũng có một chút yêu mến anh! "Cô gái chết tiệt, bây giờ không phải là em đang uy hiếp tôi hả?" Anh cũng đột nhiên chuyển đổi vẻ mặt, tà ác nói: "Bây giờ em đang ở dưới thân thể của tôi, mặc dù tôi có một cái chân không thể cử động được, nhưng mà đối phó với một cô gái yếu đuối như em, cũng còn dư sức , tôi muốn em, hiện tại, ngay lập tức, em không có quyền cự tuyệt!" Đột nhiên, anh thay đổi điên cuồng, vẻ dịu dàng biến mất trong nháy mắt, giống như là đang phát tiết, giống như là đang trừng phạt, không một chút thương tiếc giày xéo thân thể của cô. "Hàn Đông Liệt. . . . . . tôi không muốn. . . . . . á . . . . ." Anh thô bạo để cho cô không chịu được mà thét chói tai. Hàn Đông Liệt tức giận nhìn cô, đối với cô rống to: "Tôi nói rồi, gọi tôi Liệt, tôi muốn em gọi tôi Liệt. . . . . . Muốn tôi nói bao nhiêu lần thì em mới có thể nhớ, gọi tôi Liệt, Liệt, Liệt. . . . . ." Hàn Đông Liệt, Hàn Đông Liệt! Anh ghét cô gọi khách sáo như vậy, ghét gọi anh cả tên cả họ, chẳng lẽ cô quên rồi sao? Là cô nói. . . . . . Liệt, hãy nhớ, chỉ có em có thể cứ gọi anh như vậy, sự xưng hô này là thuộc về một mình em! Liệt. . . . . . Liệt. . . . . . Liệt. . . . . . em. . . . . . giống như là yêu anh!
Chương 59: Vật thể không rõ Âu Thiển Thiển cảm giác toàn thân đều đau đớn, từ từ mở mắt, cô quay đầu nhìn Hàn Đông Liệt đang ngủ say ở bên cạnh, khóe miệng của anh nở một nụ cười hạnh phúc, làm cho cô vừa hận vừa thương! Đau khổ nhắm hai mắt lại, sắp xếp lại nỗi lòng phiền muộn, sau đó nhẹ nhàng di chuyển cánh tay anh đang ôm cô, từ từ bước xuống giường, vừa đi về phía cửa được hai bước, cô lại quay đầu lại, nhìn anh để trần nửa người trên, cô bất đắc dĩ thở dài, sau đó trở lại bên giường, kéo chăn lên trên, đắp cho anh. Bởi vì cô đã đồng ý với chị là sẽ chăm sóc cho anh thật tốt, cho nên mới phải làm như thế, cũng không có nguyên nhân nào khác, cô không ngừng tự nói với mình như vậy, nhưng trong lòng cũng có loại cảm giác là lạ, không nói được, không thể nói rõ. . . . . . . Ra khỏi phòng, cô lập tức đi tới một góc không có người, gọi điện thoại cho Three! Điện thoại được kết nối, cô vội vàng hỏi: "Three, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tại sao đột nhiên không thấy Tiểu Thiển?" Đây là yêu cầu của cô ấy. "Cái gì? Yêu cầu? Tại sao chị phải làm như vậy? Bây giờ chị ấy đang ở đâu?" Đã chuyển tới một bệnh viện khác, em yên tâm nha! "Là bệnh viện nào?" Thiển Thiển, anh có thể nói cho em biết là bệnh viện nào, nhưng mà cô ấy nhờ anh chuyển lời đến em, tạm thời không nên đi thăm cô ấy, cô ấy muốn yên tĩnh một mình, còn có. . . . . .Cô ấy muốn em chăm sóc thật tốt cho Hàn Đông Liệt. "Tại sao? Tại sao lại như vậy, chị không có nói lý do sao?" Không có. Chân mày Âu Thiển Thiển nhíu thật chặt, nguyên nhân cuối cùng là gì? Là bởi vì đã gặp anh sao? Là bởi vì lúc hai người ở cùng một chỗ anh đã nói với chị cái gì sao, làm tổn thương tới chị sao? Hay là anh ngủ ở trên vai của cô, nên đã để cho chị đau lòng? Đến cùng là có chuyện gì xảy ra? Có thể nói cho cô biết được không? Ít nhất, để cho cô cảm thấy an tâm một chút. Thiển Thiển, em làm sao vậy? Tại sao không nói lời nào? Không sao chứ? Trong điện thoại Three lo lắng hỏi. Âu Thiển Thiển hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói: "Em không sao, biết chị không có việc gì thì em đã yên tâm, được rồi, em cúp máy đây" Thiển Thiển, em chờ một chút, Thiển Thiển, em không có chuyện gì thật sao? Thiển Thiển. . . . . . Thiển. . . . . . Âu Thiển Thiển ngắt điện thoại, sau đó mệt mỏi xoay người, muốn đi vào tắm nước lạnh cho tỉnh táo, nhưng mà lúc cô xoay người, trước mặt cô đã thấy Hàn Đông Liệt đứng ở ngoài cửa, đôi mắt lạnh lẽo nhìn cô chằm chằm. "Anh. . . . . . anh đã thức?" Anh đến đây lúc nào? Cô mới vừa nói chuyện với Three, anh đã nghe? Hàn Đông Liệt di chuyển, từng bước từng bước đến gần cô: "Tôi chỉ vừa đến mà thôi, chẳng qua tôi vừa nghe được tiếng của người đàn ông đó, em ở đây nói chuyện điện thoại với hắn?" Cô gái chết tiệt này, cư nhiên vào lúc này dám gọi cho người đàn ông kia, tìm hắn ta kể khổ sao? Bởi vì anh đã mạnh mẽ chiếm đoạt thân thể của cô? Thì ra là anh không có nghe thấy! Âu Thiển Thiển buông điện thoại xuống, lạnh lùng nói với anh: "Tôi gọi điện thoại cho anh trai, chẳng lẽ cũng không thể gọi sao?" "A. . . . . . Có thể, đương nhiên là có thể!" Hàn Đông Liệt đứng ở trước mặt cô, nắm nhẹ lấy cằm của cô, để cho cô ngẩng đầu nhìn mình, sau đó bá đạo hôn lên môi của cô, lưỡi đưa vào trong miệng của cô, đưa theo một viên gì tròn tròn vào cổ họng của cô. Âu Thiển Thiển kinh hoảng đẩy anh ra, ngậm miệng mình nói: "Anh cho tôi ăn cái gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro