61-62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 61: Có yêu cầu Âu Thiển Thiển kinh ngạc nhìn cô gái xinh đẹp, lời vừa nói là có ý gì? Cô ấy làm sao sẽ biết quan hệ giữa bọn họ? Chẳng lẽ cô ấy đang âm thầm điều tra bọn họ? Cô ấy rốt cuộc là ai? Hàn Đông Liệt đột nhiên tiến lên một bước, đứng trước Âu Thiển Thiển, nhìn về phía Tuyết Nhi nói: "Cô ấy là gì của tôi cũng không liên quan đến cô, em vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi, là ai cho cô đi vào?" Tuyết Nhi chuyển cặp mắt ghen tỵ tới trên người anh, trong nháy mắt trở nên uất ức nói: "Anh Đông Liệt, em từ nước Mĩ thật xa đến đây, chẳng lẽ ngay cả một câu quan tâm anh cũng không có sao? Cũng chỉ biết chất vấn người ta sao?" Hàn Đông Liệt không nhịn được nhìn cô ta, sau đó thở mạnh một cái, tính tình dễ chịu mà nói: "Em trở về khi nào? Sao không cho tôi biết một tiếng?" Âu Thiển Thiển đứng ở phía sau kinh ngạc vì anh đột nhiên biến chuyển thái độ, lần nữa nhìn về phía cô gái kia, cô kết luận, cô gái này và anh có quan hệ thật không đơn giản. Tuyết Nhi cười vui vẻ, hai ba bước liền chạy tới trước mặt anh cho anh một cái ôm thật chặt, sau đó nũng nịu nói: "Vốn dĩ là em muốn về sớm nửa tháng, nhưng trường học nước Mĩ không thả người, nhất định chờ tốt nghiệp xong mới chịu thả người, tức chết em rồi ! Anh Đông Liệt, anh mau mua lại trường học kia đi, sau đó em muốn sửa đổi chế độ trường học!" "Tuyết Nhi, không thể tùy tiện!" Hàn Đông Liệt cau chặt chân mày. Không trách được anh cảm thấy có chút kỳ quái, khi anh tuyên bố Âu Thiển Thiển là vợ sắp cưới vào mấy ngày trước, cô lại có thể an phận như vậy, thì ra là trường học không thả người. Lần này có chuyện không hay rồi, cái người cứ suốt ngày quấn lấy anh đã tới, phải làm sao anh mới thoát khỏi đây? Âu Thiển Thiển đứng tại chỗ, nhìn hai người thân mật ôm nhau, đột nhiên cảm thấy hít thở không nổi, cô vội vàng xoay người hướng về phòng của mình, không muốn phải nhìn thấy hai người bọn họ nữa, mà cô gái là ai cũng không sao cả, chỉ cần cô ấy không cản trở cô hoàn thành nhiệm vụ là được. "Đứng lại, không được đi!" Tuyết Nhi đột nhiên gọi lớn, sau đó buông Hàn Đông Liệt ra, đi như chạy bộ đến trước mặt cô nói: "Tôi lần này tới đây là để tìm cô, cô Âu, nói chuyện với cô một chút nha!" "Tôi với cô không có gì hay để nói!" Âu Thiển Thiển lạnh nhạt trả lời. "Nhưng tôi có chuyện rất quan trọng nói với cô, đi theo tôi!" Tuyết Nhi chợt mạnh mẽ bắt được tay của cô, hướng đến một cái phòng. "Buông tôi ra!" Âu Thiển Thiển hất tay của cô ta ra, lạnh lùng nhìn cô ta nói: "Tự tôi sẽ đi!" Thấy hai bộ dạng lửa – nước không thể hòa hợp của hai cô gái, Hàn Đông Liệt vội vàng đi tới, lần nữa ngăn ở trước mặt của Âu Thiển Thiển nói: "Tuyết Nhi, không cho phép cô càn quấy nữa, mau về nhà nhanh lên, có chuyện ngày mai tính!" "Em không muốn, em muốn nói liền hôm nay!" Tuyết Nhi bốc đồng nhìn anh. Hai mắt Hàn Đông Liệt lạnh lẽo, lộ ra sự tức giận, nửa hầm hừ nói: "Mau về nhà nhanh lên cho tôi, có nghe hay không!" Tuyết Nhi sợ lui về phía sau một bước, đôi mắt to xinh đẹp trong nháy mắt ngân ngấn nước. Cô không cam lòng cắn môi dưới của mình, sau đó hất đầu hướng ngoài cửa đi. "Đợi đã..!" Đột nhiên Âu Thiển Thiển lên tiếng, Tuyết Nhi dừng bước, quay đầu tức giận nhìn cô. Âu Thiển Thiển hơi cười cười nói: "Đi thôi, đến phòng của tôi, tôi đột nhiên muốn nói chuyện với cô!" Nói xong, cô mắt liếc nhìn Hàn Đông Liệt, khóe miệng hơi cười cười, là cô cố ý tranh chấp với anh!
Chương 62: Chỉ có thể là cô Ở bên trong phòng Âu Thiển Thiển ngồi trước bàn trang điểm, hời hợt nói: "Nói đi, cô muốn nói chuyện gì với tôi?" Tuyết Nhi ngẩng cao đầu, từ trong túi xách lấy ra một tờ giấy trắng, sau đó vỗ vào trên bàn trang điểm, nói: "Ký tên đi!" Ký tên? Sao lại giống nhau đến vậy? Âu Thiển Thiển chợt nhớ tới lần đó ở sân bay, Hàn Đông Liệt cũng dùng cách này để cô ký tên, hai người này thật giống nhau. Cầm tờ giấy trắng lên, đôi mắt đảo qua xem sơ lược, lại là giấy thỏa thuận li hôn. Ngẩng đầu lên nhìn cô, Tuyết Nhi tự tin nói: "Cô yên tâm, chỉ cần cô ký tên, tôi tự nhiên có cách để anh Đông Liệt ký tên, hơn nữa tôi đã điều tra rồi, là cô nói phải bí mật chuyện hai người kết hôn, tôi nghĩ cô có chút nguyên nhân mới không thể đồng ý gả cho anh Đông Liệt, nhưng mà bây giờ tôi đã trở về, cô sẽ không cần phải sợ rồi, có chuyện gì cứ nói với tôi, tôi nhất định sẽ làm được! Cho nên chỉ cần ký tên, cô đã có thể có được sự tự do rồi." "Tôi có bất cứ chuyện gì thì cô cũng sẽ giúp tôi thực hiện sao?" Đột nhiên Âu Thiển Thiển hỏi ngược lại. "Không sai, chuyện gì cũng có thể!" "Vậy..." Âu Thiển Thiển chậm rãi nói: "Cô có thế để cho tôi trong vòng một tuần lễ mang thai con của Hàn Đông Liệt sao?" Nghe được lời của cô..., Tuyết Nhi đột nhiên cả kinh: "Cái gì? Cô muốn mang thai con của anh Đông Liệt? Không được, chỉ có chuyện này không thể!" Nếu như cô đã mang thai, thì cô sẽ là con dâu thật sự của nhà họ Hàn, còn cô thì phải làm sao? Không thể, anh Đông Liệt là của cô, cũng chỉ có cô mới có thể mang thai con của anh ấy. Cô gái này là cố ý đưa ra yêu cầu như thế sao? Âu Thiển Thiển sớm đoán được cô ta sẽ nói như vậy, cho nên chỉ cười cười mà nói: "Cô đã làm không được, vậy chúng ta không có gì để nói rồi, đơn ly hôn này, tôi sẽ không ký, cho dù chính Hàn Đông Liệt mang đến bảo tôi ký tên ly hôn, tôi cũng sẽ không ký!" "Cô... Không phải là cô không thích anh Đông Liệt sao?" Tuyết Nhi đột nhiên tò mò, rõ ràng là cô ta nói bí mật chuyện kết hôn, nhưng tại sao đến chết vẫn không chịu buông tha anh Đông Liệt, còn nói muốn sinh con, rốt cuộc cô ta có mục đích gì? Âu Thiển Thiển nhìn Tuyết Nhi, trực tiếp nói: "Đúng, tôi không thích anh ấy, hơn nữa tôi rất ghét anh ấy... Chỉ là, tôi muốn sinh cho anh ấy một đứa con!" Đúng vậy, cô không thích người đàn ông này, cô chính là vì chị mới đến gần anh, cũng chỉ là như vậy! Cô không ngừng tự nói với chính mình như vậy, nhưng từ tận đáy lòng vẫn có một câu hỏi, chung quy lại là muốn hỏi: " Không thích thật sao? Hay là đang trốn tránh? " Tuyết Nhi nhìn cô, đôi mắt to xinh đẹp chợt trở nên hung ác, hoàn toàn không tương xứng với vẻ bề ngoài đáng yêu của cô ta. Cô ta nắm chặt quả đấm, hung hăng nói: "Nếu như bây giờ cô không ký tên, tôi nhất định sẽ làm cô phải hối hận! Anh Đông Liệt sẽ chỉ thuộc về một mình tôi, không có ai có thể cướp anh ấy đi, nếu như ai dám đụng đến anh Đông Liệt của tôi, tôi nhất định sẽ giết người đó!" Đôi mắt thuần khiết của Âu Thiển Thiển mang một vẻ u buồn vô hạn. Cô hơi cười cười, toát lên vẻ đẹp mê người, dịu dàng mà kiên định nói: "Hàn Đông Liệt này, không phải ai cũng có thể có, anh ấy chỉ có thể thuộc về một người, mà người đó có tên gọi —— Âu Thiển Thiển!" Không sai, ở trên thế giới này, cũng chỉ có chị mới có thể độc chiếm người đàn ông tên Hàn Đông Liệt này, chỉ có chị mới xứng đáng là một nửa của người đàn ông này, cô gái tên Tuyết Nhi cũng không phải, mà chính cô cũng không phải, cũng chỉ có hai người bọn họ. . . . . . Thật sự, Âu Thiển Thiển và Hàn Đông Liệt... Bọn họ chính là một đôi hoàn hảo!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro