63-64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 63: Không cần đứa bé Tuyết Nhi tức giận nhìn cô, cô gái này dám ở trước mặt cô nói lớn tiếng như vậy, cô ta chết chắc. Dám nói anh Đông Liệt là của Âu Thiển Thiển, Âu Thiển Thiển? Đó không phải chính là cô ta sao? "Tốt, tôi cho cô cơ hội, là do cô không biết quý trọng, nhất định tôi sẽ làm cho cô phải hối hận!" Tuyết Nhi hung dữ nói, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu hiện lên vẻ tức giận. Âu Thiển Thiển không lo lắng nhìn cô ta, nhẹ nhàng nói: "Cô Tuyết Nhi còn có chuyện gì khác sao? Nếu như không có, vậy thì mời đi!" Đôi mắt đẹp của cô nhẹ nhàng chớp một cái, nhìn về phía cửa phòng đóng chặt. "Hừ!" Tuyết Nhi hừ lạnh một tiếng, sau đó hướng cửa phòng mà đi, trong lúc mở cửa, cô ta chợt quay đầu lại, cười gian ác nói: "Cô Âu, cô mới nói muốn sinh con của anh Đông Liệt, là thật sao?" "Cô cảm thấy tôi giống như đang nói đùa sao?" Âu Thiển Thiển hỏi ngược lại. "Ha ha. . . . . ." Tuyết Nhi khinh miệt cười ra tiếng, nói tiếp: "Xem ra cô cũng không biết nha, anh Đông Liệt sẽ không cần đứa bé, cho nên nguyện vọng này của cô, nhất định sẽ không thực hiện được, tôi nghĩ hay là cô nhanh từ bỏ đi, đồ ngốc!" Âu Thiển Thiển hơi kinh hãi, vội hỏi: "Tại sao?" Tuyết Nhi mở cửa, hả hê nâng miệng lên, vừa đi vừa nói: "Tôi không có lý do gì để nói cho cô biết! Bái bai!" "Rầm ……" Cửa phòng bị dùng sức đóng lại, Âu Thiển Thiển nghi ngờ cau chặt chân mày. Anh sẽ không cần đứa bé? Tại sao? Nhà họ Hàn rõ ràng chỉ có một mình anh, tại sao anh lại không muốn có con? Chẳng lẽ là do cô gái tên Tuyết Nhi này lừa gạt cô? Nhưng mà, xem ra lại không giống. Chẳng lẽ còn có cái gì bí mật sao? Cô cảm thấy phiền não, nắm mái tóc dài của mình, khổ sở nói: "Rốt cuộc đến lúc nào thì mình mới có thể hoàn thành nhiệm vụ này. . . . . . Nhanh lên một chút thả tôi đi!" . . . . . . Phòng khách Tuyết Nhi đi tới phòng khách, thấy Hàn Đông Liệt ngồi ở trên ghế sa lon chờ, cô vội vã cười cười đi tới, ngọt ngào gọi: "Anh Đông Liệt!" Hàn Đông Liệt ngẩng đầu lên nhìn cô, lạnh lùng nói: "Cô đã nói với cô ấy những gì?" "Không có nói gì nha!" Tuyết Nhi cố ý chớp chớp đôi mắt to của mình, cố ý giả bộ đáng yêu muốn nói dối trót lọt. Hàn Đông Liệt cau mày, không nhịn được nhìn cô, đột nhiên quay đầu nói: "Thôi, cô về nhà nhanh đi". Vừa nhìn thấy cô gái phiền phức này, hắn đã cảm thấy nhức đầu. "Anh Đông Liệt!" Tuyết Nhi bĩu môi, bất mãn nói: "Người ta ở nước Mĩ cả một năm không được gặp anh, tại sao anh lại đối xử với em lạnh nhạt như thế? Anh không thích Tuyết Nhi sao?" "Cho tới bây giờ tôi không có nói thích cô, cô về nhà nhanh lên cho tôi, có nghe hay không!" Anh lạnh lùng nói xong, liền đứng dậy hướng phòng của Âu Thiển Thiển mà đi. Về vấn đề này, anh muốn đi hỏi cô. Tuyết Nhi thấy anh bỏ đi, chợt hốt hoảng bắt cánh tay anh lại, bày ra bộ dáng tội nghiệp nói: "Em biết rồi, em sẽ về ngay, anh Đông Liệt đừng tức giận nha, hai ngày nữa em sẽ tổ chức một bữa tiệc, anh sẽ đến chứ, phải không?" "Tôi rất vội, không có thời gian!" "Anh có thể đi cùng cô Âu mà, hai người cùng đi, được không?" Tuyết Nhi bắt đầu cố gắng nhõng nhẽo. "Tôi không muốn nói lần thứ hai!" Tuyết Nhi cau mày, có chút tức giận: "Nếu như anh Đông Liệt không đi, vậy em cũng không đi, em sẽ ở lại đây, dù sao trước kia em cũng đã ở đây rồi, bác trai Hàn và bác gái Thư Nhã chắc chắn sẽ đồng ý, anh đừng hòng đuổi em đi!" Hàn Đông Liệt thu lại tầm mắt, bực bội hất tay của cô ra nói: "Tôi biết rồi, tôi sẽ đến, cô đi đi!" Trên gương mặt đáng yêu của Tuyết Nhi lộ ra nụ cười gian xảo, vui vẻ nhón chân lên, hôn lên mặt anh một cái, sau đó buông cánh tay anh ra nói: "Vậy hôm nay em đi về, anh Đông Liệt nhớ phải tới nha!"
Chương 64: Đồ của tôi Hàn Đông Liệt nhìn Tuyết Nhi rời đi, phiền muộn thở dài một cái. Nhớ tới lần đầu tiên gặp cô ấy là hai năm sau khi người nhà họ Âu mất tích, khi đó cô gái nhỏ Tuyết Nhi có bộ dáng rất đáng yêu, lúc cô nhìn thấy anh liền cười gọi anh "anh Đông Liệt ". Cách gọi này Âu Thiển Thiển và Âu Tiểu Thiển đã từng gọi, đã hai năm không có ai gọi anh như vậy, anh chợt cảm thấy cô gái này rất giống Âu Thiển Thiển lúc còn nhỏ, lúc đó mặc dù anh không thích, nhưng cũng không từ chối Tuyết Nhi. Mà thật không ngờ, tính tình của Tuyết Nhi cũng giống với Âu Thiển Thiển lúc còn nhỏ, luôn là thích ở kế bên anh, quấn lấy anh, có thể nói là anh đi một bước cô liền theo một bước. Mà khi anh ở cùng một chỗ với cô, anh lại càng nhớ tới Âu Thiển Thiển, mà sự áy náy đối với Âu Thiển Thiển cũng đặt trên người của Tuyết Nhi, bởi vì căn bản anh không thích Âu Thiển Thiển, anh chỉ coi cô như em gái, thật sự anh đã có người trong lòng, chính là cô gái nhỏ kiên cường tên Âu Tiểu Thiển. "Tiểu Thiển. . . . . ." Nghĩ lại quá khứ, anh không khỏi gọi tên của cô. Rốt cuộc là tới khi nào, cô mới thừa nhận mình là Âu Tiểu Thiển đây? Bước thật nhanh tới cửa phòng, đẩy cửa vào, sau đó tới trước mặt của Âu Thiển Thiển chất vấn: "Bọn em đã nói những gì?" Âu Thiển Thiển với vẻ mặt lạnh lùng, nhẹ nhàng nói: "Không có gì!" Anh dùng sức bắt được tay của cô, uy hiếp nói: "Chẳng lẽ em quên sao? Em đã đồng ý với tôi, vô điều kiện chấp nhận bất cứ chuyện gì của tôi, nói cho tôi biết nhanh lên, bọn em đã nói những gì!" Đối với hành động của anh, Âu Thiển Thiển cũng không cảm thấy kinh ngạc, cô bày ra gương mặt bình tĩnh, đơn giản nói: "Cô ta muốn tôi ký giấy thỏa thuận li hôn, sự thật là như vậy!" "Em ký sao?" "Tạm thời, tôi không có ý định ký!" "Như vậy nói cách khác, một ngày nào đó em sẽ chính thức ký hả? Đã trở thành người phụ nữ của tôi rồi, em cho rằng tôi sẽ thả em đi sao?" Đôi mắt Hàn Đông Liệt tràn ngập lửa giận nhìn cô. Cô gái đáng chết, cả đời này cũng đừng nghĩ đến rời khỏi anh. Mặc kệ là trói, uy hiếp, hay là nhốt, anh đều muốn cô sống ở bên cạnh anh cả đời. Âu Thiển Thiển cố sức tránh khỏi tay của anh, lui về sau hai bước, giữ một khoảng cách với anh, nói: "Tôi chỉ lên giường với anh hai lần mà thôi, chẳng lẽ chỉ như vậy thì tôi trở thành người phụ nữ của anh cả đời, chúng ta đều là người lớn, hơn nữa bây giờ tư tưởng thoáng hơn nhiều, những chuyện này rất rất bình thường! Hơn nữa anh đừng quên, tôi nói rồi, tôi chỉ muốn sinh một đứa con của anh mà thôi!" Lúc cô nói ra những lời này, trong lòng đột nhiên rất lạnh, rất đau, rất khó chịu. Thật ra thì cô không nên khiêu khích anh, nhưng không biết tại sao cô lại tức giận, rất tức giận rất tức giận! Cô thật sự không muốn dây dưa với anh nữa, cô muốn bỏ đi, cô bắt đầu muốn bỏ cuộc giữa chừng rồi. . . . . . Mệt quá, cô thật sự rất mệt mỏi! Đôi mắt Hàn Đông Liệt lộ ra vẻ mặt tức giận, bước hai bước nhanh đến phía trước, sau đó dùng sức đẩy cô ngã trên giường lớn, đè lên người cô, hắn húng hăng nói: "Cô gái chết tiệt, tôi nói cho em biết, khi tôi muốn một thứ gì, thứ đó sẽ là của tôi..." "Từ mười tám năm trước, lúc tôi lần đầu tiên nhìn thấy em, con người của em, lòng của em, tôi nhất định phải có được.... Lại dám xuất hiện một lần nữa ở trước mặt của tôi, thì em nên biết, cả đời này em cũng đừng nghĩ rời khỏi. . . . . ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro