87-88

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 87: Nhào vào lòng anh. Editor: Cua Rang Me Tại tòa cao ốc của tập đoàn Hàn Thiên công việc đại lâu Âu Thiển Thiển đứng trước của phòng Tổng giám đốc tạm thời, chần chờ thật lâu mới đưa tay gõ gõ cánh cửa. Chỉ nghe được người ở bên trong nói một tiếng "Vào", cô liền đẩy cửa đi vào. Lôi Minh ngồi ở bàn làm việc, toàn thân mặc tây trang màu đen, tóc ngắn màu đen anh tuấn, ngũ quan anh tuấn ra vẻ phách lối. Môi mỏng của anh ta khẽ mở ra, giọng nói đầy truyền cảm nói: “Thư ký Âu, tôi còn tưởng rằng cô sẽ không đi làm chứ." "Tôi cũng không muốn đi làm, nhưng mà tôi lại có chuyện muốn tìm anh!" Âu Thiển Thiển dùng sức nắm chặt hai tay của mình, khống chế sự sợ hãi của mình, trong lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh nhưng vẫn để lộ ra. Lôi Minh hơi nhướng mày một chút, cầm bút ở trên bàn, rũ mắt xuống nhìn máy vi tính để bàn, tùy ý nói: "Bây giờ là thời gian làm việc, có chuyện gì thì chờ tan việc nói sẽ tốt hơn. Em đã đi làm lại, vậy trước tiên đi pha ly cà phê cho tôi!" Âu Thiển Thiển cau mày nhìn anh ta, rõ ràng là anh ta đang trêu cô, nhưng cô lại không tìm được lý do từ chối. Hồi tưởng một chút, anh ta là ân nhân cứu mạng của cô, mà trong năm năm này, cô đều lẩn trốn anh ta, cho tới bây giờ cô cũng không nói một tiếng cám ơn với anh ta, cho tới bây giờ cũng không có nói một câu đàng hoàng với anh ta. "Cà phê. . . . . . Còn là nhiều sữa ít đường sao?" Cô thuận miệng hỏi. Nghe được câu hỏi của cô, Lôi Minh có chút sửng sốt một chút, sau đó ngẩng đầu cười trả lời: "Đúng!" Nhìn cô xoay người rời đi, anh ta lại không nhịn được lấy tay che miệng mình muốn cười thành tiếng, thì ra là cô vẫn không quên sở thích của anh ta, có lẽ ở sâu trong nội tâm của cô, anh ta vẫn còn vị trí ở đó. Mười ba năm trước, khi cô bị mang vào Thiên Quốc gia, anh ta đã thật sự thích cô, cho tới bây giờ anh ta cũng không tin vào tình yêu, càng không tin vào chuyện vừa gặp đã yêu, thế nhưng khi đối với một cô gái nhỏ hơn mình mười tuổi, hơn nữa còn là một cô gái mới mười tuổi mà vừa thấy đã yêu. Có chút buồn cười, nhưng lại chính là khắc cốt ghi tâm. . . . . . Cô là cô gái đầu tiên đối cười với anh ta . . . . . Nhớ lại, mười ba năm trước: Lần đầu tiên anh ta thi hành sát thủ nhiệm vụ và trở lại Thiên Quốc gia, trên người của anh ta dính đầy máu tươi của người, mọi người nhìn thấy anh ta đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi, mà anh ta cũng không để ý tới vẻ mặt của những người đó, một mình đi đến phòng làm việc của boss! Nhưng mà, khi đi vào phòng làm việc của boss thì lại thấy một cô gái nhỏ mặc quần trắng, ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế sa lon, hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt cô như kim cương sáng ngời của lập tức chiếu sáng hai mắt anh ta. Cô sững sờ nhìn anh ta, sau đó đứng dậy đi chầm chậm tới trước mặt của anh ta, nhíu mày, nhìn anh ta nói: “Anh, anh bị thương sao?” Tránh ra, không được tới gần tôi! Theo bản năng, anh ta xô cô ra, không muốn để cho cô gái thuần khiết này lại gần anh ta. Nhưng anh ta không nghĩ tới, cô chẳng những không tránh ra, hơn nữa còn dùng của ống tay áo trắng như tuyết của mình lau chùi vết máu tươi trên mặt anh ta, cuối cùng còn nói với anh ta: "Anh, anh thật đẹp trai nha!" Đó là lần đầu tiên có người cười với anh ta, thân thiết với anh ta, hơn nữa còn nói anh ta đẹp trai. Mà chính lần đầu tiên, cô gái bé nhỏ thuần khiết này, lại to gan xông vào tim của anh ta. . . . . .
Chương 88: Hôn môi gián tiếp Editor: Cua Rang Me Một ly cà phê bốc hơi nóng được đặt trên làm việc, Âu Thiển Thiển lịch sự cúi đầu nói: "Tổng giám đốc Lôi, cà phê của anh!" Lôi Minh cúi đầu làm việc nghiêm túc, đưa tay cầm ly cà phê, theo thói quen uống một hớp lớn. "Anh uống chậm một chút, rất nóng!" Cô hoảng hốt nắm lấy tay đang cầm cà phê của anh ta. Lôi Minh ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: "Không có, tôi không cảm thấy nóng!" "Làm sao lại không nóng?" Cô dùng sức giành lấy ly cà phê, dùng miệng thử một chút, mặc dù không quá nóng, nhưng anh ta lại uống một ngụm lớn, sẽ rất nóng đó. Nhíu mày, cô oán trách nói: "Đầu lưỡi của anh không có cảm giác sao? Không ai uống cà phê như anh, phải uống từ từ mới đúng, cuộc sống của anh trải qua như thế nào đây? Không phải cuộc sống thường ngày của anh đều do cô lo liệu sao?" Cuộc sống của người đàn ông này luôn luôn rối tinh rối mù, từ ngày bắt đầu biết anh ta thì anh ta đã như vậy rồi, tùy tiện quá mức, cho nên Thiên quốc gia có phụ tá để phụ giúp công việc, cũng chỉ có phụ tá của anh ta là chuyên nghiệp thôi, chỉ để ý đến cuộc sống của anh ta, nhưng không can thiệp vào công việc của anh ta. Lôi Minh di chuyển thân thể, tựa vào sau ghế, thong thả nói: "Tôi từ em." "Tại sao?" Lôi Minh giương mắt nhìn cô, cười gian nói: "Tại sao em lại quan tâm tôi như vậy? Nếu như muốn báo đáp ân tình, vậy thì gả cho tôi, những cách báo đáp khác tôi đều không chấp nhận, còn nữa, lần thứ nhất tôi cảnh cáo em, bây giờ là thời gian làm việc, công việc của em chính là nghe theo sự sắp xếp của tôi, những chuyện khác không nên hỏi nhiều, biết chưa?" Lần đầu tiên nhìn thấy anh ta lạnh lùng đối với mình như vậy, Âu Thiển Thiển có chút kinh ngạc, đôi mắt rũ xuống, lúng túng nói: "Tôi. . . . . . biết!" "Đi ra ngoài đi!" Anh ta ngửa đầu, bá đạo ra lệnh. "Vâng!" Âu Thiển Thiển không giải thích được mà nhìn anh ta, xoay người đi ra khỏi phòng. Thật kỳ lạ, tại sao hôm nay anh ta lại đối xử với cô như vậy? Thật sự người đó là Lôi Minh sao? Chỉ là, kỳ lạ hơn chính là. . . . . . Vừa nãy cô không cảm thấy sợ hãi. . . . . . Mà Lôi Minh đang ngồi trong bàn làm việc, mắt nhìn thẳng vào ly cà phê kia, phía trên còn lưu lại dấu son môi màu hồng nhạt của cô. . . . . . Anh ta không tự chủ lộ ra một nụ cười vui vẻ. . . . . . Đây có thể xem như là hôm môi gián tiếp! Sáu giờ chiều. Lôi Minh từ phòng làm việc đi ra, mà vừa đúng lúc Âu Thiển Thiển đứng trước mặt của anh ta, hai người cùng bày vẻ mặt nghiêm túc, dùng ánh mắt sắc bén nhìn nhau. "Bây giờ có thể cùng tôi nói một chút không, anh Lôi!" Âu Thiển Thiển sửa lại cách gọi, không hề sợ hãi nhìn anh ta. "Được, muốn cùng tôi nói chuyện, hãy đi theo tôi!" Lôi Minh bỏ lại những lời này, liền đi về phía cửa thang máy. Âu Thiển Thiển đi theo phía sau, lo lắng suy đoán tâm tư của anh ta. . . . . . Biệt thự nhà họ Hàn Cả ngày nay tâm tình của Hàn Đông Liệt cực kì không tốt, anh ta nhìn chằm chằm cây kim đồng hồ, vừa đúng sáu giờ, anh ta lập tức bấm số điện thoại của Âu Thiển Thiển, tuy nhiên lại không người nghe máy. Dùng sức nắm chặt tay thành quả đấm, lộ ra vẻ mặt tức giận, bấm số một lần nữa, sau đó đặt ở bên tai, nóng nảy nói: "Minh Húc, cô ấy đâu?" Cô ấy? Ai vậy? Giang Minh Húc giả bộ không biết. "Cậu muốn chết sao?" Aiz. . . . . . Giọng điệu của Giang Minh Húc thật nặng nề, sau đó chậm rãi nói “Thư ký Âu, cô ấy. . . . . . mới vừa đi cùng Lôi Minh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro