89-92

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 89: Hai lựa chọn Editor: dakhuc_5890 Tay Hàn Đông Liệt không ngừng dùng sức cầm điện thoại di động, điện thoại di động phát ra tiếng "Tút Tút", anh đứng dậy xuống giường, bàn chân mới vừa đụng mặt đất lạnh như băng, anh chợt dừng động tác lại, hung hăng cắn răng thu chân lại. Lần này, anh phải đợi! Bởi vì cô nói. . . . . . Tôi sẽ trở lại! Xú nha đầu, em sẽ trở lại bên cạnh tôi, đúng không? Em đã nói sẽ trở lại, nhất định sẽ trở lại, đúng không? Lần này. . . . . . Tôi tin tưởng em! Khách sạn cao cấp Âu Thiển Thiển dừng bước ở trước cửa, kinh ngạc nói: "Anh dẫn tôi tới đây làm gì?" "Em sợ?" Lôi Minh xoay người nhìn cô: "Vậy thì không cần vào, về nhà đi!" "Tôi không sợ, nếu như anh đụng đến tôi, cũng không cần chờ tới bây giờ!" Biết anh ta mười ba năm, tính cách của anh ta đã rất hiểu. Cho tới bây giờ anh ta luôn coi cô như bảo bối trân quý nhất, cho nên cô tin tưởng anh ta sẽ không làm chuyện quá phận, nhưng, cô sợ tính tình anh ta ác độc, nếu như đột nhiên nóng tính, sẽ làm chuyện quá đáng! Lôi Minh nhìn cô bước vào, không khỏi cười tà tà. Cô giống y như trước kia, không chịu nổi phép khích tướng! Căn phòng tráng lệ, giường lớn trắng như tuyết, sắp xếp mập mờ. Âu Thiển Thiển lúng túng đứng một bên, không muốn lãng phí thời gian, mở miệng hỏi: "Ngày hôm qua tại sao lại ra tay với Hàn Đông Liệt? Tại sao cố ý bắn ở vai của anh ấy, mà không giết anh ấy?" Lôi Minh cởi tây trang trên người, vừa tháo cà vạt, vừa nói: "Chờ tôi tắm xong sẽ trả lời vấn đề của em!" "Tôi không có thời gian chờ anh làm chuyện đó, hiện tại hãy nói rõ ràng!" Âu Thiển Thiển không nhịn được thái độ của anh ta, lớn tiếng quát. Gương mặt Lôi Minh bình tĩnh, cởi áo sơ mi xuống, nói: "Tốt, vậy thì vừa tắm vừa nói tốt lắm!" "Cái gì?" Âu Thiển Thiển kinh ngạc nhìn anh ta. Khóe miệng nhếch lên, anh ta cười tà đi vào phòng tắm, cửa kiếng mở, chỉ lộ một chút xíu khe hở, làm nổi bật ra vóc người to lớn của Lôi Minh. “ào…ào…” trong tiếng nước chảy anh ta nói: "Tôi sẽ giết hắn, nhưng không phải ở trước mặt của em!" Nhớ lại lần trước đã làm cho cô kinh sợ, là sai lầm của anh ta, sai lầm như vậy, anh ta không muốn tái phạm, hơn nữa anh ta cũng không thể nhẫn nại với chuyện cô luôn hoảng sợ mà trốn tránh anh ta. Âu Thiển Thiển nhìn thân hình chiếu ra từ gương, lại hỏi: "Anh không nên giết anh ấy? Nếu như tôi cầu xin anh, anh có thể không giết anh ấy không?" "Không thể, trừ phi. . . . . . em đi theo tôi, gả cho tôi, đồng thời thề cả đời chỉ yêu một mình tôi!" "Không thể nào!" "Vậy thì không cần bàn lại, em đi đi!" "Lôi Minh!" Âu Thiển Thiển lớn tiếng kêu tên của anh ấy, sau đó dùng lực cắn môi, nói: "Anh có thể chờ tôi hoàn thành nhiệm vụ không? Chỉ cần nhiệm vụ này hoàn thành, tôi sẽ đi với anh, gả cho anh, cả đời chỉ yêu mình anh, chỉ cần chờ nhiệm vụ này hoàn thành, cái gì tôi cũng đáp ứng anh!" "Két ——" Đột nhiên cửa kiếng bị kéo ra. Thân thể Lôi Minh trần truồng dính đầy nước đứng ở trước mặt cô, hai mắt tức giận nhìn cô nói: "Em muốn tôi trơ mắt nhìn em cùng người đàn ông khác lên giường, sau đó sinh con hắn ta? Không thể nào! Hoặc là bây giờ em đồng ý với tôi, hoặc là em sẽ chờ thay hắn nhặt xác!"

Chương 90: Lôi Minh nổ tung Editor: dakhuc_5890 Ánh mắt Âu Thiển Thiển cũng không để ý ánh mắt anh ta, mà ánh mắt kiên định nhìn anh ta: "Thật không có lựa chọn khác sao? Anh không nên ép tôi như vậy?" "Nếu không em nghĩ như thế nào? Để cho hắn và em triền miên ở chung với nhau? Tôi sẽ làm cho em vĩnh viễn trở thành người phụ nữ của tôi, để cho thân thể em chỉ thuộc về tôi?" Anh ta vừa nói, tiến lên hai bước, dùng sức ôm cô, thân thể của cô dán chặt vào nơi nào đó trên thân thể anh ta, để cho cô cảm nhận được bây giờ anh ta khát vọng cô như thế nào. Âu Thiển Thiển đột nhiên cả kinh, hốt hoảng giãy giụa: "Anh buông tôi ra, anh đang làm gì vậy!" "Tôi muốn làm gì, không phải em là người biết rõ ràng nhất sao? Từ khi em mười tuổi, tôi đã chờ đợi em lớn lên, nhưng khi em mười tám tuổi nhận nhiệm vụ đầu tiên, em lại yêu một tên tiểu nhân hèn hạ! Bởi vì sự kiện kia em bắt đầu trốn tránh tôi, nhưng tôi cũng không buông tha, vì tôi tin tưởng một ngày nào đó em sẽ giống như lần đầu tiên gặp mặt, tiếp nhận tôi, hướng về phía tôi mà cười, nhưng giờ em không còn mở rộng cánh cửa lòng với tôi như trước, em vui vẻ với một người đàn ông khác. . . . . . em có biết khi tôi nghe nói em hiến thân xử nữ tặng cho người người đàn ông kia thì tâm trạng tôi thế nào không? Em có biết mỗi lần nghĩ tới em cùng người đàn ông kia dây dưa ở chung một chỗ thì tâm tình tôi ra sao không? Em có biết tôi có suy nghĩ muốn giết hắn như thế nào không?" "Âu Thiển Thiển, em có biết hiện tại tôi có bao nhiêu mong muốn đè em dưới thân, xóa đi dấu vết của người đàn ông kia trong thân thể em không?" Anh ta hung hăng nhìn cô, vẻ mặt ôn tồn tức giận làm cho người ta không khỏi run rẩy. Âu Thiển Thiển ngẩng đầu nhìn anh ta, cô không cảm thấy sợ, chẳng qua là cảm thấy có lỗi với người đàn ông này. Mười ba năm, từ khi mới bắt đầu biết anh ta, anh ta đã không giấu giếm tình yêu của anh ta với cô, chẳng qua là cô luôn giả bộ ngu mà thôi. Khi anh ta cứu cô, cô lại không ngừng tránh né anh ta, anh ta ở trong bóng tối bảo vệ cô, nhưng cô lại nghĩ anh ta là ma quỷ, trốn tránh anh ta! Rốt cuộc cô đã làm tổn thương người đàn ông này nhiều như thế nào. . . . . . Đôi môi run rẩy mở ra, nhẹ giọng nói: "Thật xin lỗi. . . . . . Không đáp lại tình cảm của anh thật thật xin lỗi, tôi biết anh đối với tôi rất tốt, tôi cũng biết rõ tâm ý của anh đối với tôi, nhưng tôi lại không thể nào cũng có tình cảm như vậy với anh. Chúng ta không thể giống như người thân mà chung sống sao? Anh làm anh trai, tôi làm em gái, chúng ta giống như người thân. . . . . . Giống như. . . . . ." "Đủ rồi, em câm miệng cho tôi!" Anh ta tức giận gầm nhẹ: "Tôi Lôi Minh không cần người thân, em đối với tôi mà nói chỉ có thể là yêu người, tình nhân, hoặc là vợ! Lựa chọn một mối qua hệ đi, em sẽ là ai trong số đó?" "Nếu như tôi lựa chọn, anh sẽ bỏ qua cho Hàn Đông Liệt sao?" Bây giờ, cô lại còn đang lo lắng cho hắn ta? Nhưng cô lại không phát hiện, vào lúc này nói lời như thế, không phải là đang đổ thêm dầu vào lửa sao. Lôi Minh dùng sức nắm bả vai của cô, hung hăng nói: "Em thật sự muốn chọc giận tôi, Âu Thiển Thiển, đây là em ép tôi!" Anh ta rống lên, sau đó điên cuồng hôn lên môi cô, hơi khom lưng ôm cô lên, vừa hôn vừa đi đến mép giường, ném cô trên giường lớn tuyết trắng, sau đó đè lên. Âu Thiển Thiển đưa hai tay ra muốn đẩy anh ta, nhưng tay lại đụng phải bộ ngực anh ta, dần dần mềm nhũn đi xuống! Mười ba năm qua, cô thiếu anh ta, chỉ cần như vậy thì có thể bồi thường lại sao? Đối với Hàn Đông Liệt, chỉ cần cô làm như vậy, anh ta sẽ bỏ qua cho anh sao? Nếu như cô mặc anh ta tùy ý phát tiết, mà có thể hoàn thành hai chuyện này. . . . . . Như vậy cô. . . . . .
Chương 91: Cảm ơn anh Lôi Minh cuồng bạo hôn môi của cô, bàn tay xé y phục của cô, môi di chuyển đến cổ cô dùng sức gặm cắn tạo ra những dấu vết đỏ tươi, tay di chuyển xuống phía dưới, chạm vào thắt lưng váy cô. Thân thể Âu Thiển Thiển chợt rùng mình một cái, không nhịn được nước mắt từ hốc mắt xông ra, nhưng cô vẫn như cũ không kháng cự, chẳng qua là lặng im giữ nước mắt lại. Lôi Minh không cảm nhận được phản kháng của cô, tâm tư cuồng loạn đã hoàn toàn chiếm cứ đầu óc của anh ta, bàn tay đang muốn cởi quần lót của cô, đột nhiên "Rầm ——" một tiếng, cửa phòng bị người khác thô bạo phá vỡ. "Ai?" Lôi Minh ngừng động tác, quay đầu nhìn về phía cửa phòng. Three đứng ở cửa, vẫn là một thân tây trang màu trắng, nhưng trên mặt không có nét dịu dàng thường ngày, toàn bộ đổi thành vẻ mặt tức giận, hai mắt nhìn chằm chằm ÂuThiểnThiển đang bị Lôi Minh đè, hung hăng nói: "Là tôi, đã lâu không gặp! Minh!" "Anh tới làm gì?" Lôi Minh hỏi. "Tôi đến tìm cậu!" Three vừa nói vừa đi tới mép giường, tầm mắt nhìn chằm chằmÂu Thiển Thiển, ra lệnh nói: "Tránh ra." "Tại sao tôi phải tránh ra? Nên cút ra là anh!" "Cậu không có nhìn thấy sao?" Three cắt đứt lời của anh ta, tức giận rống to. "Nhìn? Nhìn cái gì?" Lôi Minh nghi hoặc nhìn anh, hoàn toàn không hiểu ý tứ của anh. "Cậu không thấy sao, khốn kiếp!" Three đưa tay ôm đầu của anh ta, dùng sức xoay đầu để cho anh ta nhìn thấy Âu Thiển Thiển phía dưới, nói: "Nước mắt của cô ấy, cậu không thấy sao? Cô ấy khóc. . . . . ." Lôi Minh nhìn mặt Âu Thiển Thiển, trong nháy mắt con ngươi mở to. Cô khóc, là anh ta làm cô khóc, rốt cuộc anh ta đang làm gì? Sao lại làm cô khóc? Đưa tay muốn lau nước mắt, nhưng sắp chạm vào mặt cô anh ta phát hiện hắn không có dũng khí. Anh ta vừa rồi nhất định là điên rồi, tại sao lại làm chuyện như vậy với cô, mà anh ta hoàn toàn cũng không phát hiện cô đang khóc thút thít. Toàn thân Âu Thiển Thiển run rẩy, gắt gao cắn môi của mình, không để cho mình phát ra âm thanh, nhưng khi cô nhìn thấy Three, lại không nhịn được dùng hai tay bưng kín mặt của mình, khóc rống lên. Thật sợ hãi, cô rất sợ hãi, nhưng đây là cô thiếu anh ta, cô không thể nào cự tuyệt. "Tránh ra!" Three không chịu được tư thế hai người lúc này, dùng sức đẩy Lôi Minh ra, sau đó cởi áo khoác xuống, đắp lên người Âu Thiển Thiển. Dịu dàng ôm lấy cô, ở bên tai cô, ôn nhu nói: "Đồ ngốc, em không cần làm như vậy." "Em. . . . . ." Nói cũng không thể nói ra, cô liền rống lên, nằm ở trong ngực Three lớn tiếng khóc. Thấy Âu Thiển Thiển khóc thương tâm như vậy, Lôi Minh xoay người đi tới bên cửa sổ, đưa lưng về phía bọn họ, không nhìn mặt của cô nữa. Anh tasai lầm rồi sao? Anh ta sai lầm rồi. . . . . . Three ôm cô đi tới cửa, Âu Thiển Thiển đột nhiên nắm cánh tay anh, nuốt nước mắt xuống, nghẹn ngào nói: "Three, để em xuống!" "Thiển Thiển?" "Em đã không sao rồi, để em xuống!" Three nhìn cô cố chấp như vậy, liền khom lưng để cô xuống. Âu Thiển Thiển hai chân chạm đất, xoay người, từng bước từng bước đi đến sau lưng Lôi Minh, hai tay run rẩy, ôm lấy anh ta từ phía sau. "Cám ơn anh... Mặc dù đã muộn năm năm, nhưng tôi vẫn muốn nói cám ơn anh... Cám ơn anh khi đó đã cứu tôi. . . . . ." "Cám ơn anh... anh Minh. . . . . ."
Chương 92: Muốn thế nào Bên trong xe BMW Âu Thiển Thiển nắm chặt cổ áo khoác trên người, lúc này cô không hề chảy nước mắt nữa, những hai mắt vô thần ngồi ở ghế cạnh tài xế. Thỉnh thoảng Three quay đầu liếc nhìn cô một cái, muốn mở miệng an ủi, nhưng cũng không biết nói gì, cho nên chỉ có thể trầm mặc, vẫn trầm mặc! Đột nhiên, Âu thiển thiển nhẹ giọng mở miệng: "Three, có thể ghé vào tiệm bán quần áo một lúc không? Em muốn mua bộ quần áo!" Nếu như cứ như vậy đi về, để cho Hàn Đông Liệt thấy được anh nhất định sẽ giận. Hơn nữa cô không muốn để cho anh thấy bộ dạng này của cô, dù sao bây giờ cô cũng là vợ của anh. "Được!" Three dùng sức nắm chặt tay lái, trong lòng có loại khổ sở bắt đầu lan tràn! Hiện anh suy nghĩ có nên lái xe đưa cô tới chỗ người đàn ông kia không, anh muốn bảo vệ cô gái này, nhưng rồi lại vô lực, bởi vì người cô muốn được bảo vệ. . . . . . Cũng không phải là anh! Trở lại biệt thự nhà họ Hàn! Âu Thiển Thiển mặc quần áo mới, vốn định đi vào phòng của mình để đổi bộ quần áo khác, nhưng khi vừa mở cửa ra, lại thấy Hàn Đông Liệt ngồi ở trên giường, hơn nữa hai mắt anh lạnh như băng vẫn nhìn về một hướng, vẻ mặt sắc bén, còn mang theo tâm tình tức giận. "Trở lại!" Thanh âm anh cứng rắn, hiển nhiên là đã nhẫn nại tới cực điểm. "Dạ!" Âu Thiển Thiển có chút thấp thỏm đi về phía trước mấy bước, sau đó quay đầu đi tới cửa phòng tắm, hốt hoảng nói: "Em đi tắm!" "Đợi một chút!" Hàn Đông Liệt gọi cô lại, cau mày hỏi: "Y phục của em, sao không giống lúc sáng?" "À... Bởi vì buổi trưa tham gia một yến tiệc, không có thời gian về đổi, cho nên mua một bộ y phục bên ngoài!" Cô đưa lưng về phía anh, hoảng hốt nói dối Sắc mặt Hàn Đông Liệt càng ngày càng khó coi, gầm nhẹ nói: "Quay lại đây, nhìn anh!" Âu Thiển Thiển chần chờ từ từ xoay người, nhìn anh, trong nháy mắt mặt nở nụ cười, cố gắng che dấu bất an. "Tới đây!" Anh ra lệnh. Âu Thiển Thiển từ từ từng bước từng bước tới gần anh, mới vừa đi tới mép giường, Hàn Đông Liệt lại đột nhiên đưa tay, một tay ôm cô vào trong ngực, một tay dùng sức mở cổ áo, thấy trên cổ in vết hôn đỏ tươi, có thể thấy rất rõ ràng là mới có. "Đây là cái gì? Em cùng người đàn ông kia đã làm gì?" Anh tức giận hầm hừ, dùng sức nắm bả vai của cô. Anh tin tưởng cô như vậy, khổ sở chờ cô trở lại, chẳng lẽ là sai lầm rồi sao? "Em và anh ta không làm gì, chẳng qua là xảy ra tranh chấp nhỏ nhỏ mà thôi, em biết em nói như vậy anh nhất định sẽ không tin tưởng, nhưng mà... Xin anh tin tưởng em, thật không có phát sinh bất cứ chuyện gì!" Âu Thiển Thiển vừa nói, vừa hơi run rẩy, nhớ tới chuyện đã xảy ra ở khách sạn, cô vẫn còn có chút sợ. Hàn Đông Liệt dùng sức ôm chặt cô, mặc dù anh rất muốn tin tưởng cô, nhưng là mấy... vết hôn làm cho đầu của anh không ngừng suy nghĩ lung tung, anh không khống chế được tư tưởng của mình, không khống chế được sự tức giận mình. "Cô gái chết tiệt, rốt cuộc muốn anh phải làm sao, em mới có thể ngoan ngoãn là ở lại bên cạnh anh? Rốt cuộc muốn như thế nào, mới có thể làm cho em chỉ thuộc về một mình anh. Tiếp tục như vậy nữa, em sẽ ép điên anh!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro