Chương 92

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoài kia trời càng lúc càng thêm buốt giá. Trong cái động được bàn tay của mẹ thiên nhiên ban cho chỉ có hàn khí lạnh lẽo của hơi đá tỏa ra.
Từng đám thạch nhũ với muôn hình vạn trạng, cái như nàng tiên đang đánh đàn, có cái lại như lão tiều phu lượm củi, cái trông như con chim hạc bay lên vươn đến trời xanh. Cái lom khom như thể nhà nông chăm chỉ trên đồng ruộng, cái lại như ngài đức Phật nghìn tay nghìn mắt. Nhưng giờ đây quanh một đống lửa được đốt lên. Một bọn năm, sáu người đang ngồi bên cạnh bếp lửa. Nhìn ai cũng có vẻ mệt mỏi, qua một ngày kịch chiến, nặng thì như Hoa Bách Viên đang nằm yên lặng trên chiếc giường được lót bằng bông trên một tảng đá bằng phẳng, nhẹ như Lập Chinh, một vết chém ngang lưng không phạm đến xương nhưng cũng rướm máu.
Giờ đây tất cả mọi người đều đã băng bó thay đổi áo quần chỉ có Sơn lão vẫn mang chiếc áo da thú. Ngoài kia trời vẫn càng lúc càng thêm lạnh lẽo, canh ba đêm hôm là lúc giá rét lạnh nhất.
Vị thầy đồ nghèo lắc lắc đầu.
_ Bách Viên bị thương quá nặng không thể đi theo được nữa. Ít nhất sang xuân mới lên đường được. Giờ đây chỉ có cách như vị tiểu thư của Hoành Sơn cung đã nói. Bây giờ chúng ta lên đường thì bọn người kia không nghĩ đến là chúng ta lên đường mà ngăn chặn.
Lập Chinh đưa mắt nhìn vị thầy đồ nghèo rồi nói:
_ Thầy đồ ! Hãy ở lại nơi này để chăm sóc Bách Viên. Biết rằng ở nơi đây còn có người của Hoành Sơn cung . Nhưng
có vị ngũ sư thúc của mình bên cạnh cũng tốt hơn.
Điệp Chân không nói nhiều chỉ lặng lẻ gật đầu mà nói:
_ Mọi người hãy cẩn trọng. Hẹn gặp lại.
Lúc này Lạc Vân bước vào rồi nói:
_ Tiểu thư ! Mọi thứ đều chuẩn bị xong. Người của ta đã do thám được rằng lão nhị bị một mũi tên vào mắt không mất mạng nhưng phải chạy chữa.
Vị tiểu thư của Hoành Sơn cung lưng đeo song đao đầu đội nón che rèm mới nói:
_ Như thế cũng tốt. Lúc này chúng chẳng để ý đến hành tung của chúng ta. Chắc hẳn vài ngày nữa chúng sẽ tung người lùng sục hết sức gắt gao. Lạc Vân! Hãy án binh bất động, chớ để lộ hành tung và nhớ chăm sóc Bách Viên cho thật tốt.
Lạc Vân lắc lắc đầu nói:
_ Tiểu thư ! Hãy để Lạc Vân đi cùng có người chăm sóc cho tiểu thư.
Vị tiểu thư của Hoành Sơn cung chỉ nói:
_ Lúc nảy là lúc nào rồi mà Lạc Vân còn nói như thế?
Lạc Vân nghe vị tiểu thư của mình nói như thế liền nói:
_ Tiểu thư hãy bảo trọng.
Lời nói của Lạc Vân vừa dứt. Bọn người Lập Chinh liền mang tơi đội nón lao mình vào giữa canh ba đêm hôm, giữa tiết trời mùa đông lạnh lẽo.
Qua một ngày kịch chiến với bọn người ngửi thấy hơi đồng thì mê kia, giờ mà nằm trên chiếc giường với cái chăn ấm áp thì sướng biết mấy.
Một đoàn người gồm một lão già, một chàng trai trẻ, hai người đàn ông và một cô gái trẻ họ vội vàng lao qua cái thị tứ này. Con đường cái quan mới đó còn ngổn ngang xác người. Thế mà giờ đây chẳng còn một dấu vết của trận đánh nhau kinh hoàng vừa rồi.
Đêm đông canh ba lạnh lẽo xa xa đã có tiếng chó sủa. Vừa rồi ban ngày không thấy bóng dáng của người dân nào? Chỉ có bọn mặc khách giang hồ, cái bọn người ngửi thấy hơi đồng thì mê kia, cái bọn người muốn lấy mạng Ông Quân Phục đem đầu về lĩnh thưởng. Chỉ có bọn người đó.
Thế mà giờ đây chẳng có một dấu vết.
Cứ như thế vừa bốc hơi vậy? Ai là người có thể làm được điều mà người thường chẳng làm được?
Cái thị tứ này nằm yên lặng dưới tiết trời mùa đông lạnh giá.
Xa xa có tiếng chó sủa, gà gáy lại có ánh đèn của nhà ai sáng ở đêm đông lạnh buốt.
Bọn người Lập Chinh lao nhanh qua cái thị tứ này mà hướng đến thành Thạch Hà, Xứ Nghệ.
Thạch Hà thành.
Cái thành cũng không lấy làm gì lớn cho lắm. Nhưng cũng là thành cao hào sâu, quan quân trấn giữ.
Cái tin tức về cuộc chém giết ở nơi cái thị tứ ở cửa ngõ thành Thạch Hà cũng làm cho quan trấn thủ Thạch Hà thành đến mất ăn, mất ngủ.
Tuy rằng chẳng phải dân chúng nổi loạn hay quan quân làm phản, mà chỉ là bọn người mặc khách giang hồ vì tranh chấp với nhau mà gây cuộc binh đao kinh sợ dân chúng.
Khi quan sở tại đến nơi chẳng còn một dấu vết đánh nhau cứ như chúng bốc hơi và chỉ là lời đồn thổi mà thôi.
Nhưng quan sở tại vẫn mật tấu về triều đình xin quan trên xử lý.
Đó là chuyện của người làm cha mẹ, phụ mẫu của con dân.
Còn ở nơi đây trong một cái quán trọ ở thành Thạch Hà.
Bọn người Lập Chinh đang ngồi lặng lẻ ăn uống.
Sau một ngày kịch chiến, lại phải đi cả đêm cho đến trưa hôm nay mới đến được thành Thạch Hà.
Quanh một chiếc bàn, bọn người Lập Chinh đang ngồi lặng lẻ mà ăn uống.
Ai cũng quá mệt mỏi chỉ muốn ăn nhanh để còn được nghỉ ngơi.
Ông Quân Phục ngồi bên cạnh người con gái lưng đeo đôi song đao, đầu đội nón lá có che rèm mà nói:
_ Lạc Hoa! Xin đa tạ muội đã tương trợ cho mọi người, nếu không có muội thì không biết việc sẽ xảy ra như thế nào?
Người con gái được gọi với cái tên Lạc Hoa liền ra hiệu Ông Quân Phục không cần phải nói nhiều lời khách sáo như thế!
Mọi người cũng không cần nói nhiều chỉ lặng lẻ ăn uống, còn phải nghỉ ngơi lấy sức nữa. Trong lúc bọn người Lập Chinh đang ngồi ăn uống ở nơi này.
Thì ở nơi đây trong cái hang động với muôn vàn hình thù kỳ lạ. Hoa Bách Viên đang nằm trên chiếc giường bằng đá . Sau một ngày kịch chiến đến muốn kiệt sức đến trưa hôm sau Hoa Bách Viên mới tỉnh giấc .
Hoa Bách Viên mở mắt nhìn quanh thấy vô vàn hình thù kỳ lạ được thạch nhũ hàng triệu năm tạo thành vô cùng kinh ngạc cứ mãi mê nhìn.
Một giọng nói của nữ nhân vang lên:
_ Bách Viên! Muội đã tỉnh rồi đó à?
Hoa Bách Viên nghe thế liền hỏi:
_ Lạc Vân tỉ! Bây giờ là lúc nào ? Sao trời vẫn chưa còn sáng?
Lạc Vân nghe Hoa Bách Viên hỏi như thế mới nói:
_ Bách Viên! Giờ đây bên ngoài đã là chính ngọ rồi. Muội đã ngủ một giấc dài một đêm, một buổi rồi đó.
Hoa Bách Viên nghe thế liền hỏi:
_ Lạc Vân tỉ! Chỉ có một mình muội ở đây thôi sao? Thế mọi người hôm qua có thoát khỏi vòng vây của bọn người mặc khách giang hồ kia không? Có ai bị thương không?
Lạc Vân liền bảo:
_ Mọi người đều thoát khỏi vòng vây hết cả. Không nặng thì nhẹ ai cũng bị thương hết. Bách Viên! Muội cứ an tâm mà dưỡng thương cho đến lúc lành hẳn.
Hoa Bách Viên nằm yên lặng trên chiếc giường bằng đá mắt nhìn lên trần động rồi nói nhỏ:
_ Lạc Vân tỉ! Có phải muội thật vô dụng mới bị thương nặng như thế này?
Lạc Vân nghe Hoa Bách Viên nói như thế mới nói:
_ Không! Bách Viên muội thật sự là một nữ tử anh hùng. Kịch chiến với bọn người ngửi thấy hơi đồng thì mê kia, từ sáng cho đến tối thì sức nam nhân còn không chịu nổi nữa là. Lạc Vân nghĩ rằng Lạc Vân vào trường hợp của Bách Viên muội, chắc chắn sẽ không trụ được cho đến bây giờ.
Hoa Bách Viên nghe Lạc Vân nói như thế mới hỏi:
_ Thế mọi người đều dưỡng thương hết rồi hay sao mà không qua thăm muội?
Lạc Vân lúc này mới nói:
_ Canh ba đêm qua mọi người đều lên đường hết rồi. Chỉ có ngũ sư thúc của muội ở lại với muội mà thôi.
Hoa Bách Viên nghe Lạc Hoa nói như thế liền kêu lên.
_ Mọi người đều đi vào canh ba đêm qua rồi sao?
Hoa Bách Viên hỏi xong, liền nhìn lên trần động rồi nói nhỏ:
_ Như thế sức nào chịu cho thấu?
Từng giọt nước mắt, lăn dài trên má của nàng thiếu nữ, vừa tuổi trăng rằm.
Muốn biết sự thể ra sao? Xin mời mọi người xem chương sau sẽ rõ.

Hết chương 92

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro