thanh mai ~ trúc mã

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.
Lạc Anh là em gái nhà bên 3 tuổi của Tuyệt Trần, từ nhỏ bọn họ đã cùng nhau lớn lên, cô vẫn luôn kính trọng anh như một người anh trai, mà anh từ lần đầu tiên nhìn thấy cô thì cả trái tim liền đặt trên người cô, sự khát vọng đối với Lạc Anh theo thời gian càng ngày càng tăng, có thể nói là yêu đến nỗi không cách nào kiềm chế.

Lạc Anh vào tiểu học, có yêu thầm một nam hài tử, gửi thư tình cho hắn, ai ngờ ngày hôm sau hắn liền hồi âm, còn để lại một phong thơ cho cô: "Tôi không thích cậu, hơn nữa tôi cũng không muốn gặp lại cậu!”

Lạc Anh bởi vì chuyện này đã phải chịu một đả kích rất lớn, trong thời gian ngắn không thể nào quên.

“Lạc Anh, không cần để ý, về sau em sẽ tìm thấy một người thật lòng yêu thương em..." Tuyệt Trần nhẹ nhàng xoa xoa mái đen mềm mại như tơ lụa của Lạc Anh, trong mắt tràn đầy ôn nhu.

Người nọ, tất nhiên là anh. Tiểu nam hài kia đúng là bị anh bức đi, hắn thế nhưng lại cướp đi tâm của Lạc Anh, đây là chuyện không thể tha thứ, khắc cốt ghi tâm, anh sẽ nhớ kỹ!

~

2.
Tuyệt Trần tốt nghiệp cấp 3, muốn đi nước ngoài du học, lúc này anh liền phiền não rồi.

Làm sao bây giờ? Nói như vậy, anh không thể luôn canh giữ bên cạnh Lạc Anh nữa rồi.

Vì thế, anh đã đặt một thiết bị nhỏ ở trong điện thoại của Lạc Anh, là để định vị.

Như vậy mọi nhất cử nhất động của cô, anh đều biết.

Nhờ vậy, Tuyệt Trần mới hơi thoáng yên tâm xuất ngoại du học.

~

3.
Lạc Anh mười bảy tuổi, kết giao bạn trai, đương nhiên tin tức này Tuyệt Trần là người đầu tiên biết.

Lạc Anh, Lạc Anh!

Em vì sao?

Vì sao lại đối xử như vậy với anh?

Em có biết, lòng anh rất đau không, em biết không?

Em không yêu anh?

Ngay cả như vậy, anh vẫn không buông tay.

Lần này anh muốn trừng phạt hành động không ngoan này của em.

Trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, lần này chớ có trách anh chặt đi đôi cánh của em.

~

4.
Đêm khuya tĩnh lặng, sau khi tụ họp với bạn học xong, Lạc Anh từ chối được người đưa về tận nhà, cô muốn tự về một mình.

Lạc Anh bước nhanh trong con hẻm nhỏ yên tĩnh, cô cảm giác có người đi theo đằng sau.

Mau về nhà! Mau về nhà!

Lạc Anh nghe thấy tiếng bước chân cách mình càng ngày càng gần, hô hấp cũng càng ngày càng nặng.

Lúc cô đang muốn chạy, bỗng nhiên miệng bị bịp lại, mùi thuốc sộc lên...

Khi Lạc Anh tỉnh lại, phát hiện hai tay bị trói lên trên đầu giường, chung quanh là một mảnh xa lạ.

Đột nhiên, cánh cửa cách đó không xa mở ra, một người con trai đi tới chỗ cô, anh Tuyệt Trần?

Tuyệt Trần đi đến bên mép giường, nhìn người con gái trên giường, “Anh, anh làm gì vậy a? Mau thả em ra!”

Anh nở nụ cười tà mị nói, “Đây chính là trừng phạt, bảo bối.”

“Trừng phạt cái gì?” Lạc Anh nghi hoặc.

Tuyệt Trần ngồi lên mép giường, vươn tay vuốt ve gương mặt non mịn, “Trừng phạt cái gì ư?”

Bàn tay đưa xuống phía dưới lôi kéo quần áo của cô, “Đương nhiên vì chuyện bạn trai của em.”

“Xẹt” một tiếng, quần áo biến thành các mảnh nhỏ rải rác, rơi xuống mặt đất.

~

5.
“Anh, không cần, Lạc Anh đau quá.” Trên giường lớn, hai chân của Lạc Anh được đặt lên trên vai Tuyệt Trần, hai tay bị cột lên đầu giường, từng dấu hôn màu đỏ che kín thân thể.

Hạ thân bị anh hung mãnh xỏ xuyên, nước mắt Lạc Anh rơi như mưa, đau khổ cầu xin người nam nhân giảm nhẹ động tác.

Anh dường như không biết mệt mỏi đòi lấy người thiếu nữ dưới thân, hoàn toàn không để ý tới lời cầu xin của cô.

“Bảo bối, tư vị của em thật ngon, khiến anh... không dừng được.”

Côn thịt mạnh mẽ thao lộng hoa huyệt yếu ớt, chọc vào rút ra, chạm tới tận miệng tử cung nhỏ hẹp.

Thân thể hai người hợp thành một, khiến anh thoả mãn về cả thể xác lẫn tinh thần.

Nhưng mà, còn chưa đủ, còn chưa đủ, điều này vẫn không đủ!

Trên chiếc giường này, cô sẽ bị anh 'làm' đến khi mang thai, rồi sẽ sinh ra đứa trẻ của hai người.

Tưởng tượng đến đây, toàn thân Tuyệt Trần như được nung nóng, hạ thân chuyển động nhanh hơn, côn thịt ma sát mạnh mẽ với hoa huyệt.

Nghĩ đến chuyện khi Lạc Anh học tiểu học khi ấy, không có sao, tương lai còn dài, đến lúc đó chậm rãi tính!

Bọn họ sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, cho tới khi chết cũng không cho cô rời đi.

[End]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro