Chương 43-44-45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by Thời Âm Âm
________________

Chương 43 Cố Chấp Muốn Giết Nàng Như Vậy

Dung Chiêu vẫn luôn chú ý Vu Hoan, thấy nàng lại lâm vào trong cái thế giới quỷ dị đó, hắn nghĩ cũng không thèm nghĩ, tiến lên kéo Vu Hoan vào trong lồng ngực.

Trước mặt công chúng đi show cả đống ân ái.

Vu Hoan sau khi phản ứng lại, lập tức đẩy Dung Chiêu ra, xấu hổ nhìn hắn một cái.

Gần đây sao lại càng ngày càng dễ bị những chuyện đó ảnh hưởng tới rồi.

"Phong Vân, ngươi muốn làm gì!"

"Đương nhiên là mang nữ nhi của ta đi, chẳng lẽ ở lại chỗ này cho ngươi giết hại sao?" Phong Vân không màng người ngăn cản mình, gian nan lách tới bên cạnh Phong Khuynh Dao.

Vừa túm lấy cổ tay nàng ta, "Dao Nhi, chúng ta đi, cha sẽ nghĩ cách cứu con, con đừng sợ."

Phong Khuynh Dao cảm nhận được bản thân mình bị xâm phạm, trong con ngươi trống rỗng hiện lên hàn quang khát máu, trường kiếm vừa vung, mặt không chút lưu tình.

Phong Vân sửng sốt tại chỗ, Vu Hoan cũng không biết bản thân mình phát điên cái gì, lại tiến lên đem Phong Vân kéo ra, mới giúp hắn miễn bị gọt.

"Vu Hoan cô nương?" Phong Vân sững sờ nhìn nữ từ bên cạnh mình.

"Ngươi cứ đi lên thế này, nàng sẽ vô thức công kích." Vu Hoan đơn giản giải thích vài câu, "Nếu muốn nghĩ cách tách thanh kiếm kia và nàng ra, hiểu?"

"Bách Lý Vu Hoan, ngươi muốn nhúng tay sao?" Sở Vân Cẩm tiến lên hai bước, vẻ mặt giả vờ vô tội.

"Ta không hứng thú." Vu Hoan bình tĩnh buông Phong Vân ra, ánh mắt vòng qua nàng ta dừng ở ngoài cửa, "Bất quá..."

Sở Vân Cẩm tâm vừa thả lỏng lại nhấc lên, nếu là mấy ngày trước, nàng có thể không kiêng kị nàng ta, chỉ là hiện tại, dưới đáy lòng nàng đang cảnh cáo nàng, lúc này không thể cùng nàng ta đối đầu.

"Đồ ta muốn có người đưa tới, các ngươi không nhúng tay vào, ta tự nhiên sẽ không nhúng tay vào chuyện của các ngươi."

Vu Hoan vừa dứt lời, bên ngoài liền một trận hò hét, không bao lâu sau Diệp Lương Thần liền mang theo một đám người xông vào.

Căn phòng vốn dĩ không lớn lại càng thêm nhỏ hơn.

"Không nghĩ tới động tác của chư vị nhanh như vậy." Diệp Lương Thần phe phẩy cái quạt xếp nạm vàng, biểu tình trên mặt u ám nói không nên lời.

Tầm mắt hắn dò xét trong phòng một vòng, cuối cùng dừng trên người Sở Vân Cẩm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Sở Vân Cẩm, ngươi dám gạt ta."

"Diệp công tử nói gì thế, chúng ta là giao dịch công bằng, sao lại là Vân Cẩm lừa ngươi?" Giọng nói Sở Vân Cẩm vẫn ôn nhu như cũ, đối với sự chất vấn của Diệp Lương Thần không mảy may hoảng.

"Ta ngược lại đã xem thường ả nữ nhân ngươi, hôm nay Phong Khuynh Dao ta nhất định phải có, nếu ngươi dám ngăn cản ta, cũng đừng trách ta không thương hoa tiếc ngọc."

Hắn ngay từ đầu cho rằng nữ nhân này thật là một cô nương nhu nhược ôn thiện, thế nhưng đến cuối mới biết được nữ nhân này mới là kẻ ác độc nhất.

Nàng nói là cùng bản thân hắn hợp tác, nhưng cuối cùng lại một chân đá văng bản thân hắn, hắn sao nuốt trôi được cục tức này.

Phong Khuynh Dao là hắn phát hiện trước, nàng là của hắn.

Là nữ nhân này lừa hắn, đưa Phong Khuynh Dao tới Phủ thành chủ, ai biết mới đảo mắt nữ nhân này liền không nhận người rồi.

Hắn cho người ép Phong Khuynh Dao ra, còn chưa nóng, nữ nhân này liền mang người giết đến, hắn sao có thể nuốt cục tức này được.

"Diệp công tử có phải hiểu lầm cái gì hay không?" Sở Vân Cẩm đầy mặt vô tội.

"Hiểu lầm... ha ha, ngươi dám tính kế Diệp Lương Thần ta, cũng phải nhìn xem ngươi có còn mạng mà ra khỏi Phong Tuyết thành hay không." Trên mặt Diệp Lương Thần đều là sự tàn ác, "Đi bắt Khuynh Dao lại, kẻ còn lại, giết!"

Vu Hoan: "..." Đi lên liền giết, tốt xấu gì phải để nàng nói hai câu a!

Vu Hoan thực không biết điều đứng dậy, vốn dĩ nàng muốn đi về phía Diệp Lương Thần bên kia, ai biết Phong Khuynh Dao đang nhìn chằm chằm vào Hứa Nguyên Thanh đột nhiên giơ kiếm nhắm vào bản thân mình chém xuống.

Cái đệt!

Vu Hoan khó khăn tránh đi, còn chưa quay đầu lại, lại từ bên trái chém tới.

Bên này vừa động, người của Diệp Lương Thần cũng động theo, tràng diện lập tức loạn cả lên.

Phong Khuynh Dao chém Vu Hoan hai nhát liền ngừng tay, quay đầu đi chém Sở Vân Cẩm.

Sắc mặt Vu Hoan đen như đáy nồi, ôm Thiên Khuyết kiếm lui đến bên người Dung Chiêu, "Ngươi biết thanh kiếm kia không?"

Dung Chiêu tạo kết giới cho Vu Hoan xong, ánh mắt xuyên qua tầng tầng bóng người, nhìn về phía trường kiếm màu đen kia.

Phảng phất cảm thấy bản thân mình hẳn là đã gặp qua, nhưng rốt cuộc là ở nơi nào, ngược lại nghĩ không ra.

Một hồi lâu, Dung Chiêu lắc đầu, "Không nhớ rõ."

Không nhớ rõ...

Ngươi rốt cuộc nhớ rõ cái quỷ gì!

Vu Hoan hận không thể một giây bóp chết con kiếm linh này, rốt cuộc hắn làm sao lên làm kiếm linh chứ?

"Làm sao bây giờ?" Nhìn căn phòng dường như loạn cả lên, nhưng vẻ mặt Dung Chiêu lại hờ hững.

"Làm sao bây giờ... có thể làm sao bây giờ, đoạt thôi." Vu Hoan nghiến răng nghiến lợi trừng Dung Chiêu.

Nội dung cốt chuyện mà con hàng này cho mình xem căn bản là không hoàn chỉnh, giống như là một quyển sách, chỉ có giới thiệu vắn tắt với kết cục, quá trình phát triển như thế nào, căn bản không biết.

Sở Vân Cẩm tích đủ sức lực muốn giết bản thân mình, nàng chung quy không thể nhìn Sở Vân Cẩm có được thêm trợ lực của thần khí nhỉ?

Tuy rằng...

Thanh thần khí này cũng không giống thứ tốt đẹp gì.

"Giết chết Sở Vân Cẩm." Ánh mắt Dung Chiêu dừng trên người Vu Hoan, ngữ điệu lạnh cực kỳ.

Vu Hoan quay đầu nhìn hắn một cái, con ngươi híp lại, nói: "Dung Chiêu, tại sao ngươi cố chấp muốn giết chết nàng như vậy?"

"Tại sao ngươi cố chấp không muốn giết chết nàng như vậy?" Dung Chiêu rập khuôn đem lời nói đổ về.

Vu Hoan nghẹn một hơi, tại sao?

"Nàng ta là một thân thể cực âm vạn năm khó gặp, mà nơi nửa năm sau chúng ta phải đi, chỉ có người có thân thể cực âm mới mở được, ta cần nàng ta." Vu Hoan không biết nói những lời này cho Dung Chiêu biết là đúng hay sai, nhưng...

Nếu không nói cho hắn, hắn cứ khuyến khích bản thân mình giết chết Sở Vân Cẩm.

Nhưng nàng ta không thể giết a!

Nếu là có thể, nàng làm sao sẽ để Sở Vân Cẩm dày vò dưới mí mắt của mình như vậy!

Này không phù hợp với tính cách tàn bạo của nàng.

"Ngươi muốn đi nơi nào?" Cần người thân thể cực âm mới có thể mở khóa...

Dù sao vẫn còn nửa năm, Dung Chiêu sớm muộn cũng sẽ biết, Vu Hoan dứt khoát cũng không giấu diếm, "Tù Linh Cốc."

Trong truyền thuyết ác linh bị giam giữ vào thời kỳ của Thần Sáng Thế.

Con ngươi bình tĩnh của Dung Chiêu lại dâng lên một tầng gợn sóng, "Nơi đó... ngươi đi làm gì?"

Tù Linh Cốc, hắn chưa đi qua, nhưng hắn biết nơi đó không phải người bình thường có thể đi vào...

"Đây là chuyện của ta." Vu Hoan quay đầu, nhìn về phía Sở Vân Cẩm trong sân.

"Ngươi biết Tù Linh Cốc là nơi nào không? Ngươi đi có khả năng mạng cũng giữ không nổi, ngươi làm sao giúp ta tìm thần khí, ta không cho phép ngươi đi!" Ngữ điệu Dung Chiêu cao lên, mang theo một tia vội vàng mà chính hắn cũng không nhận ra.

"Chỉ cần có Ly Hồn Thạch... ta có thể thoát ra. Cho nên, Dung Chiêu, mau giúp ta lấy Ly Hồn Thạch, nếu không ta mà chết ngươi cũng không có lợi!"

Dung Chiêu: "..." Rốt cuộc là ai giúp ai làm việc!

"Ly Hồn Thạch... à... ở nơi đó!" Nói đến Ly Hồn Thạch, Vu Hoan liền lên tinh thần, lôi Dung Chiêu chạy về phía Diệp Lương Thần.

Dung Chiêu đầy hắc tuyến, đã nói đoạt thần khí cơ mà?

Có kết giới của Dung Chiêu, nàng cơ hồ không gặp trở ngại tới nơi cách Diệp Lương Thần một thước.

Vì sao lại là cách một thước?

Bởi vì Phong Khuynh Dao đột nhiên chặn nàng, đem gương mặt chứa đầy tử khí xông qua.

Chương 44 Nam Chính Bị Nhốt Trong Phòng Tối Nhỏ

Trường kiếm đen nhánh mang theo sự sắc bén bổ vào trên kết giới, kích thích một tầng tia lửa.

"Răng rắc --"

Vị trí mũi kiếm tiếp xúc, vỡ vụn theo hình mạng nhện, Phong Khuynh Dao chém tiếp xuống, kết giới trực tiếp lộ ra một đường nứt.

"Dung Chiêu... ngươi..." Vu Hoan quay đầu nhìn Dung Chiêu, phát hiện gương mặt trắng ngọc của hắn lại tái nhợt thêm vài phần, trên trán chảy đầy mồ hôi hột, thân hình lung lay muốn ngã.

Vu Hoan xoay người đỡ lấy Dung Chiêu, nhưng vào lúc này hai đạo kiếm khí đồng thời quét qua.

Mịa!

Có phải đã thương lượng rồi không.

Vu Hoan vòng tay qua eo Dung Chiêu, dùng sức kéo, hai người đồng thời cong lưng, thuận thế lăn qua, khó khăn lắm mới tránh được hai đạo kiếm khí kia.

"Dung Chiêu, ngươi làm sao vậy?"

Ngón tay trắng bệch của Dung Chiêu đập vào cổ tay Vu Hoan, thở dốc nói: "Năng lượng của Thất Hà Liên đã dùng hết, ta..."

"Đệch!" Vu Hoan trực tiếp phun một câu tục, lợi dụng khế ước cưỡng chế Dung Chiêu trờ về Thiên Khuyết kiếm.

"Vu Hoan!" Dung Chiêu lạnh giọng kêu to, Vu Hoan không đáp lại Dung Chiêu, nàng lúc này bận ứng phó Sở Vân Cẩm và Phong Khuynh Dao, làm gì rảnh để ý hắn.

Thời khắc mấu chốt lại rớt trang sức chính là nói Dung Chiêu loại này!

Công kích của Phong Khuynh Dao toàn là chém lung tung, cùng nàng đánh trực tiếp chính là một loại vui chơi, mà Sở Vân Cẩm thông minh hơn nhiều, nhân lúc nàng cùng Phong Khuynh Dao giao thủ, ở bên cạnh đánh lén.

Lòng Vu Hoan đã nát, mẹ nó, đủ rồi nha!

Khi Diệp Lương Thần gia nhập, Vu Hoan thật sự muốn khóc luôn.

Nhưng nhìn thấy hắn công kích Sở Vân Cẩm, Vu Hoan liền thở phào nhẹ nhõm, còn may, giá trị thù hận của Sở Vân Cẩm cao hơn nhiều so với người nhớ thương bảo bối của hắn.

Vu Hoan có thời gian thở dốc, ứng phó Phong Khuynh Dao bèn nhẹ nhàng hơn nhiều rồi.

"Phong Khuynh Dao, lúc đầu Dung Chiêu cướp Thất Hà Liên từ trên tay ngươi, hắn là người của ta, cho nên ta giúp ngươi vài lần. Nhưng ngươi hai lần hạ thủ với ta, ta có thể nhịn ngươi hai lần, nhưng quá tam ba bận..." Vu Hoan cũng mặc kệ Phong Khuynh Dao có nghe lọt hay không, nói xong liền xách theo Thiên Khuyết kiếm chém về phía Phong Khuynh Dao.

Dung Chiêu ở trong Thiên Khuyết kiếm, vẻ mặt ngạc nhiên.

Nàng giúp Phong Khuynh Dao, hóa ra là vì hắn?

Lúc trước cây Thất Hà Liên kia, vậy mà nàng vẫn còn nhớ...

Vu Hoan, ngươi đến cùng là có tâm hay là vô tâm?

Thực lực Địa Huyền trung cấp của Vu Hoan cùng Phong Khuynh Dao có thể nói là không phân cao thấp, cho nên thi đấu chính là thần khí trong tay, xem của ai cao cấp hơn.

"Giết, giết... giết các ngươi..." Phong Khuynh Dao chậm chạp khua kiếm, máy móc lặp lại mấy câu nói này, "Đều phải chết, chết..."

Hương vị máu tươi càng ngày càng nồng đậm, sự xao động dưới đáy lòng Vu Hoan cuồn cuộn không ngừng bốc ra.

Nàng xiết chặt Thiên Khuyết kiếm, nhìn chằm chằm Phong Khuynh Dao, ngay giây phút nàng ta xoay người, Thiên Khuyết kiếm đâm tới.

Không biết Sở Vân Cẩm di chuyển tới bên cạnh Phong Khuynh Dao lúc nào, thuận thế đánh nàng một chưởng, Phong Khuynh Dao không chịu khống chế ngã về phía trước, Thiên Khuyết kiếm trực tiếp đâm vào ngực nàng.

Đôi mắt Vu Hoan híp lại, quét mắt một cái đã chuyển tới Sở Vân Cẩm, âm lạnh dưới đáy mắt đột nhiên tăng.

"Loảng xoảng!" Âm thanh binh khí rơi xuống trên mặt đất.

Tiếng đánh nhau bốn phía nháy mắt ngừng lại, tầm mắt đồng loạt tập trung vào Vu Hoan cùng Phong Khuynh Dao.

Ánh mắt ham lam, hưng phấn thỉnh thoảng quét qua trường kiếm đen trên mặt đất.

Ánh mắt Phong Khuynh Dao dần dần trong sáng lại, nàng chầm chậm cúi đầu nhìn mũi kiếm ở ngực, lại chầm chậm ngẩng đầu, ánh mắt không thể tin tưởng, trong giọng nói mang theo một tia nghẹn ngào, "Tại sao?"

Vu Hoan mím môi, không lên tiếng.

"Phong cô nương, tất cả mọi người đều là vì thần khí, ngươi sao còn ngây thơ hỏi tại sao như vậy?" Âm thanh của Sở Vân Cẩm chen vào rất thích hợp.

Vừa rồi cơ hồ không ai chú ý tới bên này, cho nên ngoài đương sự Vu Hoan ra, không ai biết vừa nãy là Sở Vân Cẩm đẩy Phong Khuynh Dao vào kiếm của Vu Hoan.

Sở Vân Cẩm khiêu khích nhìn về phía Vu Hoan.

Vu Hoan xoẹt một cái rút kiếm, vẫy đi vết máu, sạch sẽ rồi mới ôm vào trong lòng ngực, mắt lạnh nhìn Sở Vân Cẩm, không hề có một chút ý muốn giải thích.

"Dao Nhi... Dao Nhi..." Phong Vân lảo đảo tiến lên, tiếp lấy thân thể Phong Khuynh Dao đang từ từ ngã xuống.

"Cha..." Âm thanh nghẹn ngào của Phong Khuynh Dao, "Cha, con sai rồi..."

"Dao Nhi con đừng nói chuyện, cha sẽ cứu con, đừng sợ, đừng sợ." Mặt Phong Vân tái nhợt, tay không ngừng ấn giữ miệng vết thương của Phong Khuynh Dao, nhưng máu tươi lại từ ngón tay hắn thẩm thấu ra ngoài.

Phong Vân bế Phong Khuynh Dao lên, ngẩng đầu trừng Vu Hoan một cái, Vu Hoan vẻ không sao cả nhìn hắn, Phong Vân tức giận đến sắc mặt xanh mét.

Hắn hừ lạnh một tiếng, lúc này mới đi ra ngoài, vừa đi vừa an ủi Phong Khuynh Dao.

Mọi người rất tự giác nhường đường cho Phong Vân, Phong Khuynh Dao không quan trọng, chỉ cần thanh thần khí này còn ở đây là được.

Sau khi Phong Vân rời đi, tầm mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào trường kiếm đen trên mặt đất.

Bầu không khí trong nháy mắt liền bị kìm nén, người của Hứa Bác cùng Diệp Lương Thần lực lượng ngang nhau, ai cũng không nguyện ý nhường ai.

"Cướp như vậy cũng không phải biện pháp, Hứa thành chủ ngươi nói đi?" Trên mặt u ám của Diệp Lương Thần lộ vẻ hung ác, ánh mắt mập mờ, đó là sự tham lam đối với thần khí.

Nhưng Hứa Bác không giống, hắn rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức, thứ hắn nhìn giống như không phải thần khí.

"Hứa bá bá?" Sở Vân Cẩm ôn nhu gọi một tiếng, dư quang của nàng liên tục rơi trên thần khí.

Hứa Bác ý vị không rõ nhìn Sở Vân Cẩm, lại đem tầm mắt chuyển trên người Vu Hoan, "Bách Lý cô nương, ngươi có cao kiến gì?"

Lão hồ ly!

Vu Hoan thầm mắng, ở dưới đáy lòng đâm tiểu nhân ra sức đâm tiểu nhân, ngược lại trên mặt như cười như không, ánh mắt thoải mái rơi trên người Diệp Lương Thần.

Toàn thân Diệp Lương Thần run lên, hắn thế vẫn không quên nữ nhân này còn nhớ thương Ly Hồn thạch của hắn.

Lúc này bị nàng nhìn như vậy, hắn cảm thấy bản thân mình giống như không có mặc quần áo vậy.

"Ta đối với nó không có ý kiến gì, Diệp công tử nếu nguyện ý cầm Ly Hồn thạch ra trao đổi, thì ta không ngại giúp ngươi đoạt."

Diệp Lương Thần: "..." Trao đổi đại gia nhà ngươi ấy chứ!

Hứa Bác cùng Sở Vân Cẩm thấy Diệp Lương Thần đen mặt, đều biết hắn không có khả năng đưa cái gì Ly Hồn thạch ra trao đổi, hai người đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

Bách Lý Vu Hoan cái nữ nhân này, tính tình quá mức với khó đoán, thực lực lại càng quỷ dị, vẫn đừng trêu chọc thì hơn.

"Chúng ta tranh tới tranh lui, cũng sẽ không có kết quả, không bằng chúng ta liên hợp làm cái thi đấu, người thắng có được kiếm này, như thế nào?" Sở Vân Cẩm mở lời mang tính thăm dò, "Đương nhiên, người tham dự chỉ có người biết chuyện này."

Diệp Lương Thần vừa định phản bác lại nuốt về, nếu muốn cứng rắn đoạt, chỉ có lưỡng bại câu thương, ai cũng không có lợi, nói không chừng còn làm áo cưới giúp người khác.

Sở Vân Cẩm đưa ra biện pháp lại cũng không phải không thể.

Vì thế, Diệp Lương Thần đưa tầm mắt sang Hứa Bác, thấy Hứa Bác gật đầu, Diệp Lương Thần cũng vươn cổ gật đầu, "Thế quyết định như vậy đi, khi nào cử hành?"

"Người biết thần khí không nhiều, chỉ có Phong gia, ta, Hứa bá bá và Diệp công tử, cùng với Bách Lý... cô nương, cử hành cũng rất dễ dàng, chỉ là nơi..."

"Khi còn chưa có kết quả thi đấu, thanh kiếm này giao cho ai bảo quản?" Vu Hoan đánh gãy lời Sở Vân Cẩm, quăng ra một vấn đề bọn họ không muốn đối mặt, nhưng lại không thể không đối mặt.

Chương 45 Ta Tin Ngươi Bị Bệnh Tâm Thần

Đều biết đối phương ngấp nghé thần khí, ai sẽ đem nó cho đối phương bảo quản?

Tràng diện lại lần nữa rơi vào yên tĩnh, trừng mắt nhìn đối phương, giống như có thể nhìn ra bộ xương khô.

"Các ngươi đừng quên, thanh kiếm này cùng Phong Khuynh Dao có khế ước." Vu Hoan lại lần nữa quăng một quả bom, sau đó ngay dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người đong đưa đi ra khỏi tiểu lâu.

Những người này không biết thời điểm Phong Khuynh Dao ký khế ước với thần khí là ở dạng quỷ thân, thần khí bất diệt, Phong Khuynh Dao sẽ không chết.

Muốn có được thần khí, trừ phi hủy diệt thần khí.

Bằng không thì chỉ có Ly Hồn thạch...

Nghĩ đến Ly Hồn thạch, Vu Hoan dừng lại ở ngoài tiểu lâu.

Còn chưa đứng vững, một bóng đen liền nhào tới, ôm đùi nàng liền bắt đầu gào, "Tổ tông... ô ô, hù chết người ta rồi."

Vu Hoan đau đầu nhìn Diêm Tố, suy nghĩ làm sao mới có thể đem tiểu quỷ này đuổi đi.

Diêm Tố hoàn toàn không biết dưới đáy lòng Vu Hoan đang suy xét làm sao thoát khỏi bản thân hắn, hắn còn đang khóc lóc tha thiết kể lể vì sự tàn nhẫn của Vu Hoan, lên án hành vi hung ác vứt bỏ hắn của Vu Hoan .

"Nè, là chính ngươi chạy nhanh như vậy, chẳng lẽ còn muốn ta đuổi theo cứu ngươi?" Vu Hoan xách Diêm Tố lên, trên mặt đều là vẻ không kiên nhẫn, "Đừng khóc nữa, khóc nữa lão tử đánh chết ngươi!"

Chưa gặp qua quỷ tu ẻo lả như vậy, quả thực là đủ rồi!

Diêm Tố co rúm lại, tiếng khóc lập tức biến thành khóc khụt khịt, đáng thương ba ba nhìn Vu Hoan.

Vu Hoan lại hung dữ trừng mắt nhìn hắn, đại khái phiên dịch chính là: Còn nói chuyện liền giết chết ngươi!

Diêm Tố lập tức đem lời nói đã đến bên miệng nuốt xuống, bay tới Vu Hoan một bên khác đứng, ánh mắt thường thường ngắm Thiên Khuyết kiếm trong lòng ngực nàng, vẻ mặt hâm mộ.

"Tổ... tông... chúng ta ở chỗ này đợi cái gì?" Đợi hồi lâu, Diêm Tố vẫn là nhịn không được mở miệng, đã ở chỗ này đứng một canh giờ rồi...

Này không phù hợp với tính khí của tổ tông!

Vu Hoan cũng có chút bực bội, mấy người đó không biết ở bên trong thương lượng cái gì, lâu như vậy còn không ra.

Còn không ra nàng liền đi vào đoạt người!

Cái ý niệm này mới vừa ngoi lên, liền thấy Diệp Lương Thần đạp cửa nổi giận đùng đùng mà đi ra, nhìn thấy Vu Hoan còn đứng ở ngoài tiểu lâu, sự tức giận của Diệp Lương Thần tức khắc rũ xuống.

"Hi, Diệp công tử, cùng nhau đi nhé!" Vu Hoan nhìn thấy Diệp Lương Thần vẻ mặt liền hưng phấn.

Chỉ thiếu ở trên mặt viết mấy chữ lớn 'không sai, ta chính là ở ngấp nghé Ly Hồn thạch của ngươi, ngươi mau ngoan ngoãn giao ra'.

"Không cần đâu... Bách Lý... cô nương mời đi trước đi..." Người của Bách Lý gia còn ở trong thành, mặc kệ Bách Lý Vu Hoan có còn phải là người của Bách Lý gia hay không, hắn hiện tại đều không thể trêu vào!

"Ta không ngại." Vu Hoan một bộ đoan trang nói.

Diệp Lương Thần: "..." Hắn để ý nhé!

Ngươi sẽ cùng một kẻ ngấp nghé bảo bối của ngươi đi sao?

Trừ phi đầu hắn bị heo đâm!

Nhìn nữ tử đối diện đang ăn điểm tâm, cười tủm tỉm nhìn hắn, Diệp Lương Thần xác định, đầu hắn quả thật là bị heo đâm rồi!!

"Bách Lý... cô nương, ta thật sự không có Ly Hồn thạch..." Diệp Lương Thần còn muốn đấu tranh một chút.

"Oh." Vu Hoan khẽ lên tiếng, liền ở thời điểm Diệp Lương Thần cho rằng nàng đã tin, lại nghe nàng nói: "Không sao nha, ngươi giúp ta tìm là được rồi."

Phốc ——

Đừng mang bộ dáng bắt nạt người như thế, hắn cũng biết tức giận.

"Bách Lý Vu Hoan, ngươi đừng ức hiếp người quá đáng!" Diệp Lương Thần nóng nảy vừa lên, cọ một chút đứng lên, bàn tay mạnh mẽ vỗ lên bàn.

Cũng may bởi vì thời tiết bên ngoài, nơi này không có ai, chỉ có chưởng quầy bên kia mày ủ mặt ê hướng bên này nhìn thoáng qua, lại vùi đầu đi làm việc.

"Khinh người quá đáng?" Ngón tay Vu Hoan gõ gõ ở trên mặt bàn, "Diệp công tử sợ là không hiểu hàm ý của ức hiếp người quá đáng, không bằng ta lý giải cho Diệp công tử một chút, như thế nào?"

Vu Hoan từ trên ghế đứng lên, đi đến bên cửa sổ, duỗi tay đẩy cửa sổ ra, một trận gió lạnh phần phật trút vào.

"Khụ khụ, vài vị các hạ phía dưới, không biết gần đây có nghe nói có thần..."

"Bang!" Cửa sổ bị người mạnh mẽ khép lại.

Mấy người bên ngoài bị Vu Hoan hấp dẫn: "..." Làm cái gì?

"Bách Lý Vu Hoan, ngươi dám." Diệp Lương Thần nghiến răng nghiến lợi trừng Vu Hoan.

Vu Hoan dựa cửa sổ, bĩu môi, vẻ mặt bất mãn, "Ta có cái gì không dám, ta còn dám đem chuyện này vu oan lên trên người ngươi, ngươi tin hay không?"

Tin!

Hắn đương nhiên tin, nữ nhân này quả thực chính là kẻ điên.

"Ly Hồn thạch cũng không có ở trên người ta, đây là sự thật." Diệp Lương Thần cuối cùng thỏa hiệp, thần khí cùng một cái Ly Hồn thạch có thể tầm bảo, căn bản không thể so.

(*Tầm bào: Săn tìm kho báu)

Có thần khí rồi, hắn liền sẽ trở thành đại nhân vật người người hâm mộ, người người tôn kính trên đại lục...

"Vậy ở đâu? Diệp gia sao?" Vu Hoan nhướng mày.

"Ân." Diệp Lương Thần mặt âm trầm gật đầu, chờ đến khi có được thần khí...

Đúng vậy, chờ hắn có được thần khí, còn sợ đoạt không được Ly Hồn thạch sao?

Nghĩ đến đây, sắc mặt Diệp Lương Thần lại rạng rỡ hơn chút.

Vu Hoan đem một loạt biến hóa này của Diệp Lương Thần đều thu vào mắt, từ ánh mắt hắn là có thể nhìn ra hắn đang suy nghĩ cái gì.

Nhân loại na, chính là tham lam.

"Ngươi có thể đi rồi." Vu Hoan cực kì không khách khí đuổi người, "Đúng rồi, thanh toán luôn đi."

Dung Chiêu không ở, nàng không có tiền tiêu.

Diệp Lương Thần lại lần nữa trừng Vu Hoan, lại một khắc cũng không dám dừng lại, lúc đi tới cửa, hắn đột nhiên quay đầu, uy hiếp Vu Hoan nói: "Việc kia nếu truyền ra ngươi cũng biết hậu quả."

Hậu quả? Có thể có cái hậu quả gì?

Diêm Tố ngay sau khi Diệp Lương Thần đi, lập tức bay tới bên cạnh Vu Hoan, đôi mắt trông mong nhìn nàng.

"Tiểu quỷ." Vu Hoan cười âm hiểm nhìn Diêm Tố, Diêm Tố run một cái, thân mình trực tiếp trượt xuống gầm bàn.

Đầu Vu Hoan đầy hắc tuyến đem hắn xách lên, "Đi đem chuyện thần khí xuất thế truyền ra đi, đặc biệt là phải để cho Bách Lý Hiên biết." Như vậy mới tránh cho bọn họ tìm mình gây phiền toái, nàng thật là quá thông minh đi.

"Tổ tông... ngươi vừa rồi mới đáp ứng người ta mà... người ta vừa đi ngươi liền bội ước, như vậy không tốt lắm nhỉ?"

"Ta đáp ứng rồi sao? Lỗ tai nào của ngươi nghe thấy vậy?" Vu Hoan trừng Diêm Tố một cái, hận rèn sắt không thành thép nói: "Còn có ngươi là con quỷ tu, cùng ta nói cái danh dự gì? Đầu úng nước rồi nhỉ?"

Diêm Tố: "..." Đừng công kích người như vậy a.

Không đúng, công kích quỷ.

Lần nữa kiến thức về sự vô sĩ không biết xấu hổ của Vu Hoan, Diêm Tố càng kiên định muốn đi theo Vu Hoan.

Đi theo tổ tông nhất định sẽ không bị khi dễ!

"Còn không đi? Chờ ta tiễn ngươi đi à?" Vu Hoan không kiên nhẫn thúc giục, chỉ số thông minh của con tiểu quỷ này có phải có vấn đề hay không.

Diêm Tố vội không ngừng gật đầu, nhanh như chớp biến mất ngay trước mặt Vu Hoan.

Mà Vu Hoan quay đầu liền bắt gặp ánh mắt nhìn người bệnh tâm thần của chưởng quầy, nữ nhân này lầm bầm lầu bầu ở nơi đó nói cái gì?

Gần đây làm ăn không dễ, thật vất vả có người tới cửa, nhưng lại là kẻ bệnh tâm thần, hắn có nên đóng cửa hay không a?

Sắc mặt Vu Hoan lại đen thêm vài phần, tiện tay cầm điểm tâm trên bàn liền đi ra ngoài, khi đi ngang qua chưởng quầy, Vu Hoan đột nhiên quay đầu, dữ dằn trừng mắt nhìn chưởng quầy một cái.

Chưởng quầy thần sắc hoảng sợ, bang một tiếng ngã trên mặt đất, chờ sau khi Vu Hoan đi khuất, tay chân liền nhanh chóng bò dậy đem cửa đóng lại.

Hù chết mất, dạo này vẫn là không nên mở cửa thì hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro