C19 - Sao lúc ấy không bái đường cùng ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thường Ương trở thành khách quen của Nam An Hầu phủ. Cách ba ngày một lần, hắn sẽ đến Thanh Đại Các bắt mạch cho Lục Kiều Tùng, sau đó lại đến Lam Phong Các ngồi, thỉnh thoảng còn mang cho Lâm Thanh Vũ một ít vật nhỏ.

Có thể gặp sư huynh thường xuyên, Thường Ương đương nhiên rất vui vẻ. Chỉ là mỗi lần gặp mặt, bên người sư huynh luôn có một Lục tiểu hầu gia. Lục tiểu hầu gia hình như cực kỳ hợp ý bộ dáng của hắn, nhìn thấy hắn còn vui vẻ hơn cả sư huynh, như thể Lục tiểu hầu gia mới là sư huynh của hắn ấy. Đừng nói đến chuyện nói cho Lâm Thanh Vũ kế hoạch của hắn, ngay cả cơ hội đơn độc nói chuyện cùng Lâm Thanh Vũ hắn còn không có.

Hôm nay, trước khi Thường Ương tới Nam An Hầu phủ, cố ý đến cửa hàng điểm tâm nổi tiếng nhất kinh thành xếp hàng chờ nửa canh giờ, mua hai hộp bánh hoa mai sư huynh yêu thích. Hắn xách theo hộp đồ ăn mới vừa bước vào cửa Lam Phong Các, liền nghe thấy một trận gà gáy quang quác hỗn loạn trộn lẫn với tiếng cười sảng khoái của Lục Vãn Thừa: "Tiểu sư đệ lại tới nữa à. Ngươi xem người tới là được rồi, còn mang quà cái gì, mau vào đây đi."

Thường Ương còn chưa thấy rõ cảnh tượng trong viện, thì có một cái bóng đủ màu bay vèo qua. Đợi hắn hồi thần lại, một cọng lông gà từ trên không bay xuống, đúng lúc rơi trên đầu hắn. Cọng lông gà cắm trong tóc, rất giống người con hiếu thảo bán mình táng cha ven đường.

Thường Ương lại một lần nữa cứng đờ: "Tiểu hầu gia đang......"

Khóe miệng Lục Vãn Thừa cười toe toét: "Chọi gà."

Thường Ương lúc này mới thấy rõ thứ vừa rồi bay qua trước mắt mình chính là một con gà trống lông rụng hơn nửa. Một lần bay kia chắc là phút cuối quật cường của nó, sau khi bay xong thì ngã xuống đất, hơi thở thoi thóp. Mà kẻ khởi xướng —— là một con gà trống khác, ngón chân giơ lên cao, hùng dũng oai vệ mà đứng bên chân Lục Vãn Thừa, đầu gà tiêu sái mà lắc lắc.

Nhìn lông gà rơi đầy đất, Thường Ương không khỏi vô cùng đau đớn xót xa: Trời xanh không có mắt, sư huynh nhà hắn giống như thần tiên, sao có thể gả cho một tên ăn chơi trác táng chỉ có vẻ ngoài thế này.

Lục Vãn Thừa không đáng tin cậy càng khiến hắn thêm quyết tâm nhất định phải cứu sư huynh khỏi nước sôi lửa bỏng: "Bái kiến Tiểu hầu gia. Sư huynh ta đâu?"

"Y chê ta quá ồn, đi ra ngoài giải sầu rồi. Chắc giờ này cũng sắp về." Lục Vãn Thừa nhìn cửa cười, "Ấy? Vừa nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến luôn."

Lâm Thanh Vũ mang theo Hoan Đồng chôn mấy lọ dược liệu dưới gốc cây, trở về nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt ở Lam Phong Các, thái dương vừa nhíu vừa giãn.

Trách y phối dược cho Lục Vãn Thừa hiệu quả quá tốt, thời tiết lại càng ngày càng ấm áp, để cho Lục Vãn Thừa có tinh lực ở trong nhà "Tìm hoan mua vui", khiến cho toàn bộ Lam Phong Các chướng khí mù mịt, gà bay chó sủa.

Lục Vãn Thừa đón lấy ánh mắt lạnh băng của Lâm Thanh Vũ, cười nói: "Thanh Vũ trở về rất đúng lúc, Tiểu sư đệ nhà chúng ta tới rồi."

Thường Ương: "...... Sư huynh."

Lâm Thanh Vũ quay đầu nhìn trên đầu Thường Ương: "Ngươi cắm lông gà vào tóc làm gì."

Lục Vãn Thừa quay mặt qua bên khác, rất không nể tình mà: "Phụt."

Thường Ương vô cùng xấu hổ, ngay lập tức gỡ lông gà trên đầu xuống, ngượng ngùng nói: "Sư huynh, đệ mua cho huynh hai hộp bánh hoa mai, huynh đợi lát nữa nếm thử nhé."

Lâm Thanh Vũ gật đầu: "Đa tạ."

"Thanh Vũ, ngươi về trễ." Lục Vãn Thừa cúi người ôm gà trống đã thắng nhiều trận cho mình lên, "Ngươi còn chưa thưởng thức phong thái bảo bối của ta chiến đấu oai hùng như nào đâu."

"Ta không muốn thưởng thức." Lâm Thanh Vũ lạnh nhạt nói, "Nếu ngươi chơi đủ rồi thì kêu người dọn sạch viện đi, hỗn loạn bừa bộn như vậy, cũng không sợ người ngoài nhìn vào chê cười." Lâm Khóe mắt Lâm Thanh Vũ nhìn con gà trống nằm trong ngực Lục Vãn Thừa, đối thoại lại thay đổi, "Nhưng mà...... Con gà này, có chút quen mắt."

Lục Vãn Thừa: "Hử? Ngươi nhận ra nó?"

"Hình như là biết." Lâm Thanh Vũ nghĩ nghĩ, "Hình như là ngày đại hôn, chính nó đã thay ngươi bái đường cùng ta."

Lục Vãn Thừa khiếp sợ nói: "Cái này mà ngươi cũng nhớ rõ?"

"Ta đã gặp qua là không quên được."

"......" Lục Vãn Thừa cúi đầu nhìn gà trống trong lòng mình, biểu tình tương đối phức tạp. Thường Ương cũng nhìn qua, trong ánh mắt lại có chút...... hâm mộ?

Lục Vãn Thừa đem gà trống giao cho Hoan Đồng, phân phó: "Ngươi đi hỏi thử xem, đây có phải là con gà bái đường với Thanh Vũ hay không."

Không ngoài dự đoán của Thường Ương, hôm nay lại là cảnh ba người tụ tập cùng nhau, hắn căn bản không tìm ra cơ hội nói chuyện riêng với Lâm Thanh Vũ. Đối với Lâm Thanh Vũ, hắn là người ngoài, không tiện ở lâu, hàn huyên không quá hai câu đã phải cáo từ.

Thời gian cấp bách, hắn không thể nói kế hoạch của hắn cho sư huynh, vì vậy hắn đành phải lùi lại và bắt đầu nói về những điều thú vị mà họ đã đi du lịch cùng Sư phụ. Tỷ như chèo thuyền du ngoạn trên mặt sông nước Giang Nam; hành tẩu giữa vùng nông thôn đất Thục, nếm thử các món ăn nhẹ bản địa nơi đây. Một năm mùa đông, bọn họ kịp thời cứu được một thợ săn bị thương nên chậm trễ thời gian lên đường, bị buộc phải qua đêm ở ngôi miếu hoang. Mùa đông khắc nghiệt, gió bắc lạnh thấu xương, bọn họ và sư phụ, còn có một tiểu tư đi theo sư huynh vây quanh bên đống lửa sưởi ấm, sư phụ thương bọn họ nên cởi áo ngoài của mình cho bọn họ đắp.

Thường Ương một bên nói, một bên quan sát biểu tình của Lục Vãn Thừa. Cho dù hắn nói cái gì, Lục Vãn Thừa vẫn luôn là bộ dáng hứng thú dạt dào, rất cổ động hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Thật hay giả?!"

"Ài, con người mà."

"Ấy, đây chính là cuộc sống đó."

......

Lâm Thanh Vũ nhìn không nổi nữa, ngắt lời Thường Ương: "Bệnh tình Lục Kiều Tùng thế nào rồi."

Thường Ương nói: "Bệnh tình Lục tam thiếu gia đã gần khỏi. Nhưng Lục nhị tiểu thư nói muốn điều trị thân thể hắn cho tốt, nên kêu đệ cách ba ngày lại tới một lần như mọi khi, thỉnh mạch bình an cho Tam thiếu gia."

Trong lòng Lâm Thanh Vũ và Lục Vãn Thừa hiểu rõ nhưng không nói gì chỉ liếc nhau nói: "Thời gian không còn sớm nữa, sư đệ trở về sớm một chút."

Thường Ương hơi không cam lòng: "Vậy ngày khác đệ lại đến gặp sư huynh."

Sau khi Thường Ương rời đi, Lâm Thanh Vũ nói: "Lục Niệm Đào biết quan hệ của ta và Thường Ương, còn mời đệ ấy chẩn trị cho Lục Kiều Tùng, trong chuyện này nhất định có trá."

Lục Vãn Thừa mở hộp đồ ăn Thường Ương mang tới: "Chắc là nàng ta muốn lợi dụng sư đệ ngươi làm chuyện gì đó."

Lâm Thanh Vũ suy nghĩ những hành động mà Lục Niệm Đào có thể làm, thấy người nào đó lại chỉ lo pha trà cho mình, không khỏi nheo mắt lại: "Sư đệ đưa điểm tâm đến cho ta, nhưng ngươi lại ăn rất vui vẻ."

"Đừng nhỏ có mọn như vậy chứ Thanh Vũ," Lục Vãn Thừa uống một ngụm trà, lại cầm bánh hoa mai lên cắn một ngụm, khóe môi chậm rãi nở nụ cười, "Trước kia mấy đồ ăn mà cả nam lẫn nữ tặng cho ta, ta cũng chia cho huynh đệ mà. Huynh đệ tốt, chính là phải có phúc cùng hưởng."

Lâm Thanh Vũ hỏi: "Cả nam lẫn nữ?"

Lục Vãn Thừa nhướng mày: "Gì vậy, chỉ ngươi được phép có bạn, mà ta lại không được hả?"

Lâm Thanh Vũ nói thẳng: "Ngươi từ nhỏ đã được nuôi dưỡng ở sâu trong viện, đọc sách viết chữ đều do tiên sinh tới cửa dạy dỗ, bạn học ngươi từ đâu mà có? Cho dù có, thì lấy đâu ra bạn nữ?"

Lục Vãn Thừa ý cười giảm bớt, trầm mặc sau một lúc lâu, chậm rãi nói: "Lâm đại phu hình như có rất nhiều vấn đề muốn hỏi ta thì phải."

"Cái gì ta cũng chưa hỏi." Lâm Thanh Vũ bình tâm tĩnh khí nói, "Ta cũng không yêu cầu Tiểu hầu gia phải nói cho ta."

Lục Vãn Thừa chống má, ngữ khí khó phân biệt thật giả: "Ngươi có thể hỏi, biết đâu ta sẽ trả lời theo đúng sự thật thì sao."

Lâm Thanh Vũ ngừng một chút, nói: "Bỏ đi, không có hứng thú."

Thay vì ép hỏi ra đáp án, y càng hy vọng Lục Vãn Thừa chủ động nói ra. Nếu không cho dù y có hỏi, Lục Vãn Thừa cũng chưa chắc sẽ nói thật.

Lục Vãn Thừa nhìn Lâm Thanh Vũ trong chốc lát, cười chuyển đề tài: "Thanh Vũ, tối nay cùng nhau ăn cơm đi? Ta kêu nhà bếp hầm con gà trống kia rồi."

Lâm Thanh Vũ thuận theo bậc thang đi xuống, thuận miệng hỏi: "Gà nào."

"Con gà cùng ngươi bái đường ấy."

Lâm Thanh Vũ kỳ quái: "Nó làm gì đắc tội ngươi."

Lục Vãn Thừa chớp mắt: "Nhìn nó thì khó chịu."

Lâm Thanh Vũ cười lạnh: "Giết gà dọa khỉ. Ngươi có bản lĩnh như vậy, lúc ấy sao không tự mình tỉnh dậy bái đường cùng ta."

Lục Vãn Thừa: "...... Trách ta hả?"

Ba ngày sau, Thường Ương theo thường lệ vào Hầu phủ bắt mạch cho Lục Kiều Tùng. Biểu hiện Lục Kiều Tùng cực kỳ không kiên nhẫn, vẫn luôn thúc giục thì thôi đi, bắt mạch xong ngay cả kết quả cũng không hỏi liền vội vàng rời đi.

Lục Niệm Đào mang theo áy náy nói: "Tam đệ chắc là có việc gấp muốn làm. Thường đại phu, thất lễ rồi."

Thường Ương nói: "Nhị tiểu thư khách khí. Thân thể Tam thiếu gia đã không còn trở ngại, có thể khôi phục làm việc và nghỉ ngơi bình thường."

Lục Niệm Đào mỉm cười gật đầu: "Vất vả cho Thường đại phu rồi. Nếu như vậy, sau này không làm phiền Thường đại phu phải cách ba ngày lại chạy đến một chuyến nữa."

Thường Ương ngẩn người, mất mát nói: "Vậy thì ta xin cáo từ."

Thường Ương rời đi rồi, Lục Niệm Đào gọi thị nữ tâm phúc tới, dặn dò: "Ngươi đi theo Thường đại phu, đừng bị hắn phát hiện. Một khi có dị thường, lập tức bẩm báo lại."

Đại viện Nam An Hầu phủ nhà cao cửa rộng, muốn tiến vào một lần không hề dễ dàng. Thường Ương biết rõ, hôm nay có lẽ là cơ hội cuối cùng của hắn, một khi bỏ lỡ, không biết còn phải đợi đến khi nào. Thường Ương cân nhắc nhiều lần, hạ quyết tâm, dùng giấy bút tùy thân mang theo bên mình viết một tờ giấy. Hắn đang phát sầu không biết làm thế nào để đưa giấy cho Lâm Thanh Vũ, thì thấy Hoan Đồng đi từ trong vườn ra trên tay còn cầm hai lọ thuốc, không chút do dự ngăn lại.

Khi Lâm Thanh Vũ du lịch đều mang theo Hoan Đồng, cho nên Hoan Đồng và Thường Ương vẫn có chút quen thuộc. Hoan Đồng nhận lấy tờ giấy của Thường Ương, nói: "Thường công tử yên tâm, ta nhất định đưa đồ tới tận tay."

Thường Ương dặn dò: "Phải chú ý, việc này không thể để người khác biết, đặc biệt là Tiểu hầu gia."

Hoan Đồng do dự đồng ý: "Chuyện này...... được thôi."

Khi Hoan Đồng trở lại Lam Phong Các, Lâm Thanh Vũ và Lục Vãn Thừa đang đánh cờ bên cửa sổ. Lục Vãn Thừa đã thua liên tiếp ba ván, bị Lâm Thanh Vũ ghét bỏ, nói gà còn đánh giỏi hơn hắn. Lục Vãn Thừa thả một quân cờ xuống nói: "Khi ta còn nhỏ chỉ học một chút, có thể chơi được như này là đã không tệ rồi được không."

Lâm Thanh Vũ mỉm cười nói: "Ngươi thật khiêm tốn."

Hai người không thể kết thúc trong một chốc được, Thường Ương bên kia lại thúc giục gấp rút. Hoan Đồng tiến đến bên tai Lâm Thanh Vũ thì thầm: "Thiếu gia, ta có chuyện muốn nói với người."

Lâm Thanh Vũ nhíu mày tránh ra: "Có chuyện gì nói thẳng là được."

Hoan Đồng nhìn mắt Lục Vãn Thừa, khó xử nói: "Nhưng mà......"

"Nói." Y và Lục Vãn Thừa sớm đã cột chung trên một chiếc thuyền, chuyện ở Nam An Hầu phủ không có gì là không thể nói trước mặt Lục Vãn Thừa.

Thiếu gia đã nói như vậy, Hoan Đồng đành lớn tiếng nói: "Thường công tử kêu ta đưa một thứ cho thiếu gia, còn nói không thể để Tiểu hầu gia phát hiện!"

Lâm Thanh Vũ: "......"

Lục Vãn Thừa ném quân cờ lên trên bàn, thong thả ung dung nói: "Hay lắm, ta có hơi tức giận rồi."

Giả bộ trước mặt hắn, thì hắn có thể coi như đang xem kịch, nhưng lén giở trò mà còn không có đạo đức thì quá đáng lắm rồi đấy.

Lâm Thanh Vũ hỏi: "Thứ gì."

Hoan Đồng lấy tờ giấy ra, Lâm Thanh Vũ mở ra trước mặt Lục Vãn Thừa, bên trên chỉ viết bốn chữ: Gặp ở hậu viên.

"Ánh trăng trên đầu cành liễu, người hẹn sau hoàng hôn*." Lục Vãn Thừa âm dương quái khí mà ngâm thơ, "Liệu Lâm đại phu của chúng ta có đáp ứng lời hẹn ước với tiểu sư đệ hay không đây? Thật tò mò, thật mong đợi."

*Nguyệt thượng liễu sao đầu, nhân ước hoàng hôn hậu trích trong bài thơ của nhà thơ Âu Dương Tu.

Lâm Thanh Vũ đại khái có thể đoán được mục đích của Thường Ương lén hẹn gặp mình, đơn giản chỉ là chuyện dẫn y rời khỏi Hầu phủ linh tinh gì đó. Y trầm ngâm nói: "Nhất cử nhất động của sư đệ ta ở trong phủ, hẳn là đều nằm trong lòng bàn tay của đám người Lục Niệm Đào. Ta nghĩ, ta biết ý đồ của Lục Niệm Đào là gì rồi."

"Ngươi mới biết thôi hả?" Lục Vãn Thừa a mà một tiếng cười, "Tình cảm của Tiểu sư đệ đối với ngươi đến người mù còn có thể nhìn ra, cũng đừng trách người khác muốn lợi dụng điểm này làm chuyện xấu."

Lâm Thanh Vũ không vui: "Ngươi có thể nói chuyện đàng hoàng hay không."

Lục Vãn Thừa nâng cao giọng: "Không thể, ta mẹ nó sắp bị người ta đào góc tường rồi, còn nói chuyện đàng hoàng kiểu gì?"

"Không phải chúng ta kết nghĩa kim lan, là huynh đệ tốt chia sẻ thức ăn sao? Đào góc tường ở đâu ra?"

Lục Vãn Thừa bị chặn họng á khẩu không trả lời được, sau khi bình tĩnh lại, thì kinh ngạc thấy Lâm Thanh Vũ nói rất có lý —— đúng thế, huynh đệ tốt thì đâu ra mũ xanh hắn vừa nói?

Chỉ cần coi lão bà như huynh đệ, thì cả đời này hắn không thể đội nón xanh được.

Lục Vãn Thừa một lần nữa nằm lại trên ghế, lười biếng nói: "Ngươi nói đúng, coi như ta chưa nói gì."

Lâm Thanh Vũ cười lạnh một tiếng, nói với Hoan Đồng: "Ngươi đi trả lời Thường Ương, kêu hắn rời khỏi Hầu phủ, đừng đến nữa."

"Đợi đã." Ánh mắt Lục Vãn Thừa thật sâu âm trầm, như đang ấp ủ ý nghĩ xấu gì đó. Chỉ thấy hắn đột nhiên nở nụ cười, khóe môi nhếch lên cười xấu xa: "Huynh đệ tốt, ta cảm thấy hay là ngươi đi gặp sư đệ ngươi đi."

Lâm Thanh Vũ nhướn mi: "Mong chỉ giáo."

Không lâu sau, Hoan Đồng và Hoa Lộ một trước một sau ra khỏi Lam Phong Các, một người đi tìm Thường Ương đã đợi từ lâu, một người khác đi đến Miên Nguyệt Các nơi Phan di nương đang ở.

Hoan Đồng tìm gặp Thường Ương, nói thiếu gia đã đọc tin của hắn, ban ngày Hầu phủ nhiều người, tai mắt hỗn tạp, không tiện gặp mặt hắn, đành phải ủy khuất hắn chờ trong phủ thêm một canh giờ, chờ sắc trời tối xuống thì hai người gặp nhau.

Thường Ương đương nhiên không có dị nghị. Hoan Đồng dẫn hắn đi vào một phòng bên thiên viện trong phủ hoàn toàn không có người ở: "Thường công tử xin hãy chờ ở đây, thời cơ đến thì thiếu gia tất nhiên sẽ tới."

Một lần chờ này, là chờ từ chạng vạng đến trời tối. Trong lúc đó, Hoan Đồng còn đưa cơm tới cho hắn.

Hạ chí vừa qua không lâu, nhiệt độ càng ngày càng nóng. Sau khi vào đêm, cái nóng còn sót lại của mùa hè dần dần tan biến, có hơi lạnh. Giờ này nếu có giai nhân ở bên, qua hồ ngắm sen nở dưới ánh trăng, nghe thêm tiếng ếch kêu, thì mới không cô phụ cảnh đẹp ngày tốt này.

Đáng tiếc, hai vị "Giai nhân" của Lam Phong Các, tối nay định sẵn sẽ không an nhàn thoải mái như ngày thường được.

Lâm Thanh Vũ đẩy Lục Vãn Thừa ra khỏi Lam Phong Các, rồi giao xe lăn cho Hoa Lộ: "Ta đi đây."

Lục Vãn Thừa gật đầu: "Đi đi."

Lục Vãn Thừa nhìn theo Lâm Thanh Vũ rời đi, nhìn bóng lưng thanh lãnh lạnh lùng dưới ánh trăng, trong lòng ẩn ẩn có chút khó chịu. Hắn cho rằng sự khó chịu này là do dục niệm độc chiếm bình thường của nam tử đang quấy phá, chỉ cần khống chế một chút là ổn. Giống như khi còn nhỏ, món đồ chơi xinh đẹp mà mình thích nhất bị người khác mượn đi, hắn không thể ngừng nghĩ về nó, sợ món đồ chơi ấy sẽ bị người khác làm bẩn.

Ế ế.... chờ đã, Tiểu sư đệ không có não sẽ không nhất thời xúc động, tiến đến tỏ tình âu yếm, rồi sau đó diễn tiết mục dồn góc tường véo eo cưỡng hôn gì đấy chứ.

Đệt.

Lục Vãn Thừa đang suy nghĩ miên man, nghe thấy Hoa Lộ hỏi hắn: "Đại thiếu gia, bây giờ chúng ta đi đâu?"

Chính sự quan trọng, Lục Vãn Thừa hồi phục tinh thần nói: "Hậu viên."

Lâm Thanh Vũ thừa dịp ánh trăng, xuyên qua hậu viên đi vào phòng Thường Ương đang chờ. Nhẹ gõ cửa ba tiếng, cửa mở ra từ bên trong.

Thường Ương khó giấu được hưng phấn: "Sư huynh!"

Lâm Thanh Vũ thấp giọng: "Có gì muốn nói thì vào trong rồi nói."

Trong phòng thắp một ngọn đèn dầu hạ nhân hay dùng, chỉ có thể chiếu sáng xung quanh một vùng nhỏ. Thường Ương nhìn chằm chằm vào người trước mặt. Dưới ánh sáng mờ ảo, đôi mắt sư huynh lay động ánh lửa, nhìn lâu lại khiến hô hấp người khác trở nên dồn dập nóng bỏng.

Hắn còn chưa nhìn đủ, Lâm Thanh Vũ nói thẳng vào chủ đề: "Nói đi."

Thường Ương nhìn người kia hé mở đôi môi đỏ, hoảng hốt một lát, lên tinh thần nói: "Sư huynh, huynh theo đệ đi!"

Quả nhiên.

Lâm Thanh Vũ thở dài một tiếng, bình tĩnh hỏi: "Ngươi muốn mang ta đi đâu?"

"Đi đâu cũng được, tóm lại chính là rời khỏi Hầu phủ, rời khỏi kinh thành!" Trong mắt Thường Ương trong mắt lập loè khát vọng, "Chúng ta có thể đi tìm sư phụ, cùng nhau quy ẩn núi rừng với ông ấy, được không?"

Lâm Thanh Vũ đè giữa mày: "Hôn sự của ta và Lục Vãn Thừa là Thánh Thượng ban cho. Ta đi rồi, Lâm phủ phải làm sao đây."

"Chuyện này đệ cũng suy xét xong hết rồi." Thường Ương nói, "Sư huynh, huynh còn nhớ sư phụ vẫn luôn điều chế thuốc giả chết hay không?"

Lâm Thanh Vũ cuối cùng cũng có vài phần hứng thú. Khi y còn theo sư phụ du lịch, từng ngẫu nhiên gặp được một thiếu phụ đến từ Đông Nam. Sau khi cứu người, thiếu phụ khóc lóc kể lể cảnh ngộ của bản thân. Nàng bị phụ thân mê bài bạc bán cho một quan chức địa phương làm thiếp, ngày ngày phải chịu đánh đập chửi rủa và cả vũ nhục, còn đe dọa nếu nàng chạy trốn, thì sẽ lấy tính mạng của nhà nàng ra gán nợ. Thiếu phụ cùng đường mạt lộ, chỉ có thể tìm đến cái chết để kết thúc.

Kể từ đó, sư phụ liền nảy ra ý nghĩ phối chế thuốc giả chết.

Lâm Thanh Vũ hỏi: "Sư phụ thành công rồi?"

Thường Ương liên tục gật đầu: "Đúng vậy, sư phụ đặt cho nó một cái tên là 'Vãng sinh hoàn'. Ông ấy còn truyền lại phương thuốc cho đệ. Đáng tiếc tài nghệ của đệ không tinh, cho dù có phương thuốc cũng không phối được, nhưng đệ biết sư huynh nhất định có thể."

"Cho nên, ngươi muốn ta giả chết thoát thân?"

"Đúng vậy, chỉ cần mọi người hoàn toàn cho rằng sư huynh đã chết, nhất định sẽ không đến Lâm phủ gây phiền toái."

"Ý hay." Lâm Thanh Vũ lãnh đạm nói, "Nhưng, làm một người chết thì có ý nghĩa gì."

Thường Ương không cần nghĩ ngợi nói: "Chỉ cần sư huynh có được tự do, là có thể làm bất cứ việc huynh muốn làm, vậy còn chưa đủ sao?"

"Việc muốn làm...... Ha." Lâm Thanh Vũ mỉm cười, như đang cười nhạo Thường Ương ngây thơ, "Không phải ngươi nói ngươi hiểu ta sao, ngay cả ta muốn gì cũng không biết? Ta không muốn làm một đại phu bình thường, ta đã làm thì phải làm giỏi nhất. Ta nhất định phải đọc hết tàng thư khắp thiên hạ, nhất định phải có được dược liệu trân quý vô tận. Mà những thứ đó, chỉ có Thái Y Thự mới có thể cho ta. Ta không chê vinh hoa phú quý, cũng không ghét quyền thế thêm thân, và ta cũng thích xem bộ dáng người khác quỳ gối trước mặt ta nơm nớp lo sợ. Ngươi hiểu không?"

Thường Ương ngơ ngác nhìn Lâm Thanh Vũ, như đang nhìn một người xa lạ.

"Cái gì ngươi cũng không biết, còn luôn miệng muốn mang ta đi, không khỏi quá nực cười." Lâm Thanh Vũ đứng lên, "Ta kêu Hoan Đồng đưa ngươi rời phủ."

Sự việc vượt xa dự đoán của Thường Ương. Trong mắt hắn, sư huynh là người có phẩm chất tốt đẹp, là quân tử với tấm lòng rộng mở, phú quý quyền thế đặt ở trên người y quá mức không hợp, quá mức không hài hòa, trong chốc lát hắn thật sự không thể tiếp thu được. Nhưng khi nhìn thấy sư huynh sắp đẩy cửa rời đi, hắn vẫn không nhịn được nói ra suy nghĩ trong lòng: "Vậy những gì sư huynh muốn kia, Lục tiểu hầu gia có thể cho huynh sao?"

Bước chân Lâm Thanh Vũ dừng lại.

"Lục tiểu hầu gia không sống được bao lâu nữa, hiện giờ được đến đâu hay đến đó, ăn nằm chờ chết, có khác gì với kẻ bất cần đời ăn chơi trác táng đâu? Đức hạnh như thế, há có thể......"

Lâm Thanh Vũ lạnh giọng ngắt lời: "Vậy ngươi muốn hắn làm cái gì."

Thường Ương ngạc nhiên: "...... Sư huynh?"

"Ngươi cũng biết Lục Vãn Thừa thân mắc bệnh nan y, chỉ dựa vào một hơi tàn để chống đỡ. Ngươi thấy hắn cười nói không đứng đắn với ngươi, nhưng ngươi có biết mỗi ngày hắn phải uống bao nhiêu thuốc, châm bao nhiêu châm không. Hắn đi hai bước đã phải thở dốc, chỉ cần bị cảm lạnh thì sẽ hôn mê bất tỉnh, thậm chí còn có khả năng không thể tỉnh lại nữa; thời điểm tật ho tái phát, suốt đêm không ngủ ngon, còn lo lắng đánh thức ta nên cố gắng ẩn nhẫn —— một người như vậy, ngươi còn muốn hắn làm gì đây? Đi thi khoa cử, hay là đi tòng quân vì nước phục vụ? Hắn chỉ còn lại nửa năm, tại sao lại không thể làm một người ăn chơi không cần lo lắng về bất cứ điều gì nửa năm cuối cùng này?"

Lâm Thanh Vũ rất ít khi nói nhiều lời như vậy với người khác. Sao y lại không biết Lục Vãn Thừa lười nhác, ăn chơi trác táng, không đứng đắn, y cũng không quen nhìn thái độ không nghiêm túc của Lục Vãn Thừa đối với mọi chuyện, thậm chí không ít lần chế nhạo trước mặt Lục Vãn Thừa. Nhưng chuyện này không có nghĩa là người khác có thể khinh thường Lục Vãn Thừa.

Sau khi trầm mặc một lát, Thường Ương thấp giọng hỏi: "Sư huynh, có phải huynh...... thích hắn hay không?"

Lâm Thanh Vũ không hề do dự: "Ta không thích nam phong, hắn cũng vậy. Quan hệ giữa ta và hắn, nếu nhất định phải nói......" Lâm Thanh Vũ nhẹ giọng cười, "Thì đại khái coi như là tri kỷ bị nhân duyên mạnh mẽ cột cùng một chỗ."

"Không thích nam phong." Mặt Thường Ương cười khổ, "Đệ đã biết, là đệ...... khiến sư huynh phiền lòng rồi."

Lâm Thanh Vũ muốn nói ngươi còn chưa đến mức có thể khiến ta phiền lòng, nhưng nhìn thấy biểu tình Thường Ương thất hồn lạc phách, vẫn đem lời nói thu trở về.

Thường Ương hít sâu một hơi, lấy một phương thuốc từ trong rương thuốc ra, miễn cưỡng cười nói: "Đây là phương pháp phối chế vãng sinh hoàn, sư huynh nhận lấy đi. Đệ...... đệ đi đây."

Lâm Thanh Vũ nhẹ gật đầu một cái: "Hoan Đồng, tiễn khách."

Thường Ương ra khỏi phòng, ngẩng đầu nhìn ánh trăng nơi chân trời, đột ngột thở dài. Hắn vì sư huynh mới ngàn dặm xa xôi vào kinh thành, hiện giờ người trước mắt đã không còn là người trong lòng nữa, có lẽ hắn nên rời đi.

Không, sư huynh xưa nay chưa bao giờ giống như tưởng tượng của hắn, do hắn một bên đơn phương áp đặt ý nghĩ của chính mình lên người sư huynh. Sư huynh nói không sai, hắn như vậy, không khỏi quá nực cười.

Thường Ương ảm đạm buồn bã, nghe thấy Hoan Đồng nói: "Thường công tử đừng đau khổ, thiếu gia nhà ta là người thế nào chứ, nhất định y sẽ không để bản thân bị nhốt mãi ở nơi quỷ quái như Nam An Hầu phủ này đâu."

Thường Ương tự giễu cười: "Do ta tự cho mình là đúng."

Hoan Đồng vỗ vỗ bả vai Thường Ương nói: "Đi thôi Thường công tử, muộn chút nữa là không kịp đâu."

Thường Ương hỏi: "Chuyện gì mà không kịp?"

Hoan Đồng cười nói: "Tiểu hầu gia biết đêm nay Thường công tử có lẽ sẽ buồn, nên cố ý mời người đi xem kịch hay."

Bóng đêm dần sâu hơn, một đóa mây đen lặng lẽ che lấp ánh trăng, ánh đèn trong phủ lần lượt tắt lụi. Trong hậu viên cây cối rậm rạp, trừ phi đốt đèn lồng, nếu không khó có thể thấy rõ đường dưới chân.

Lục Kiều Tùng mang theo Khâu ma ma núp sau một thân cây, nhìn chằm chằm vào hai bóng người bên cạnh ao, hỏi: "Ngươi xác định là bọn họ?"

Khâu ma ma nói: "Không sai được. Y phục hôm nay Thường đại phu mặc chính là màu này, Thiếu Quân mặc cũng là màu trắng."

Lục Kiều Tùng cắn chặt răng nói: "Đi! Đừng để bọn họ trốn mất!"

Khâu ma ma lập tức lao ra từ sau thân cây. Bà ta không có gì khác ngoài giọng to, gào một cái mà nửa cái Hầu phủ đều có thể nghe thấy: "Ôi chao, đây không phải Thiếu Quân sao. Đêm hôm khuya khoắt thế này, Thiếu Quân không hầu hạ bên giường bệnh của Tiểu hầu gia mà lại lén lút cùng ai ngắm trăng thế này!"

Tiếng gào này phát ra đột ngột không kịp chuẩn bị, người nam tử mặc bạch y giật mình, dưới chân không vững, thiếu chút nữa ngã xuống nước, cũng may được nam tử thanh y bên cạnh tay mắt lanh lẹ mà đỡ lấy, lúc này mới ổn định thân thể.

Nam tử thanh y lạnh giọng quát: "Ai ở đó hồ ngôn loạn ngữ!"

Khâu ma ma vừa nghe giọng nói này, chân lập tức mềm nhũn.

Sao lại là giọng của Hầu gia? Khâu ma ma lảo đảo một cái, muốn chạy trở về, không ngờ lại bị Hoa Lộ không biết từ đâu chạy ra ngăn lại. Hoa Lộ lớn tiếng nói: "Khâu ma ma sao lại đi gấp như vậy?" Nàng lại nhìn xung quanh, liếc mắt ra sau một thân cây, "Ấy, Tam thiếu gia cũng ở đây sao. Đại thiếu gia đang ngắm trăng phía trước cùng lão gia, người không qua đó sao."

Lục Kiều Tùng buộc phải dừng bước chân muốn chuồn đi, trong lòng thầm mắng không thôi.

Giọng Hoa Lộ không có lực xuyên thấu như Khâu ma ma, nhưng cũng đủ để Nam An Hầu nghe thấy. Hôm nay ông vẫn theo lẽ thường nghỉ ở Miên Nguyệt Các, được Phan thị hầu hạ thay thường phục. Phan thị thấy bên ngoài ánh trăng trong trẻo, lại nói hoa sen trong hồ nở rất đẹp, hỏi ông có muốn đến bên hồ tản bộ ngắm trăng hay không.

Nam An Hầu cũng là người đọc sách, không đành lòng cô phụ ánh trăng, liền mang theo Phan thị đến hậu viên, trùng hợp gặp trưởng tử cũng đang ngắm trăng ở đây. Hai cha con khó có cơ hội nói với nhau vài câu, Phan thị chu đáo mượn cớ chuẩn bị thức ăn, để dành thời gian cho đôi phụ tử này.

Lục Vãn Thừa chủ động đề cập đến Hoàng Hậu. Hoàng Hậu xưa nay vẫn nhớ mong hài tử duy nhất của muội muội, thỉnh thoảng vẫn kêu thái giám tới phủ hỏi thăm, cũng thường ban thưởng đồ bổ. Nam An Hầu nói chờ thân thể hắn chuyển biến tốt hơn, thì tự mình tiến cung tạ ơn.

Hai người đang nói chuyện nhập tâm, thì thình lình một tiếng hét vang lên, Lục Vãn Thừa sợ tới mức suýt nữa rơi xuống nước. Nam An Hầu biết con trai mình thân kiều thể nhược, không chịu nổi kinh hách, hơi vô ý thôi là có thể bệnh đến mức không dậy nổi. Giờ phút này thấy sắc mặt Lục Vãn Thừa tái nhợt, môi không còn chút máu, tất nhiên là giận tím mặt: "Ai đang nói, qua đây cho ta!"

Lục Kiều Tùng và Khâu ma ma bị Hoa Lộ "Mời" tới trước mặt Nam An Hầu. Nam An Hầu lạnh lùng nói: "Đêm khuya chủ tớ hai người các ngươi ở hậu viên hô to gọi nhỏ là muốn làm cái gì?"

Lục Kiều Tùng căng da đầu nói: "Nhi tử cũng tới ngắm trăng."

Lục Vãn Thừa hữu khí vô lực mà cười cười: "Tam đệ ngắm trăng không mang theo ca cơ con hát trong viện, mà ngược lại dẫn theo Khâu ma ma, đúng thật là có nhã hứng."

Lục Kiều Tùng tự biết đuối lý, chỉ có thể ẩn nhẫn không nói.

Nam An Hầu nhìn về phía Khâu ma ma: "Ngươi vừa hét lớn cái gì."

Khâu ma ma vội nói: "Bẩm Hầu gia, nô tỳ bồi Tam thiếu gia tới ngắm trăng, xa xa nhìn thấy bên cạnh hồ có hai người, tưởng là Thiếu Quân và Thường đại phu. Chuyện này không thể trách nô tỳ, trên dưới trong phủ đều biết, Thiếu Quân và Thường đại phu là sư huynh đệ đồng môn, lại thường xuyên gặp mặt, quan hệ còn rất thân mật. Nên lúc này nô tỳ mới hiểu lầm."

Nam An Hầu trầm giọng nói: "Có chuyện này?"

"Phụ thân, Thường đại phu tới Lam Phong Các, không phải gặp Thanh Vũ, mà là tới gặp con." Lục Vãn Thừa lãnh đạm nói, "Con và Thường đại phu nhất kiến như cố, nói chuyện với nhau rất hợp. Là con kêu hắn thường xuyên tới Lam Phong Các nói chuyện giải buồn với mình."

Hoa Lộ phụ họa nói: "Đúng vậy ạ, Thường đại phu đến Lam Phong Các, đều nói chuyện với Đại thiếu gia, Thiếu Quân có khi còn không ở đó."

Sắc mặt Nam An Hầu hơi hoãn, hỏi: "Thường đại phu này, rốt cuộc là ai."

Lục Vãn Thừa không chút hoang mang nói: "Là đại phu xem bệnh thận hư cho Tam đệ."

"Thận......" Nam An Hầu chỉ vào mũi Lục Kiều Tùng, tức giận nói, "Ngươi nói rõ ràng cho ta!"

Ông chỉ biết Lục Kiều Tùng bị bệnh, không biết đến tột cùng là bệnh gì. Lục Kiều Tùng là người có tiền án, hai chữ "Thận hư" vừa phát ra, cho dù là ai cũng sẽ nghĩ đến hướng kia.

Mặt Lục Kiều Tùng tức khắc căng đến đỏ bừng, nhưng không thể công kích trước mặt Nam An Hầu: "Phụ thân hiểu lầm rồi, con chỉ đột nhiên nhiễm phong hàn thôi......"

Nam An Hầu tất nhiên là không tin. Nhưng chuyện đồi phong bại tục thế này, ông cũng không thể phán xét trước mặt hạ nhân. "Ngươi theo ta đến thư phòng." Dứt lời, phất tay áo tức giận rời đi.

"Phụ thân......!" Trước khi Lục Kiều Tùng đến đây, Lục Niệm Đào từng dặn dò hắn trăm ngàn lần, rằng bất kể đối phương có nói cái gì, thì điều hắn phải làm là sống chết bám vào quan hệ giữa Lâm Thanh Vũ và Thường Ương đến cùng, dù là giả cũng phải tạo ra nghi ngờ. Nhưng hắn không ngờ tới, Lục Vãn Thừa thế nhưng lại chúi mũi rìu về phía hắn.

Cho dù bản thân không trốn thoát được một đống trọng trách, nhưng Lục Vãn Thừa cũng đừng nghĩ sẽ yên ổn.

Lục Kiều Tùng thất tha thất thểu mà đi đến trước mặt Lục Vãn Thừa, cười dữ tợn nói: "Bộ dáng đại tẩu trưởng thành kia, người ái mộ y đâu chỉ một vài. Đại ca nhẫn được lần này, nhưng nhẫn được lần khác sao? Cho dù Đại ca có rộng rãi độ lượng, sợ là cũng không chịu nổi người của mình bị nhiều người âm thầm mơ ước như vậy đi?"

"Tam đệ cũng biết y là người của ta. Nếu đã là của ta, thì mong các vị......" Lục Vãn Thừa cười, ánh mắt lần lượt xẹt qua mọi người, như có như không mà nhìn về hướng của Thường Ương, ngữ khí bỗng chốc biến đổi, ẩn giấu lưỡi đao nguy hiểm, "Đừng động vào, đừng chạm vào, cũng đừng nghĩ đến."

____________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Giáo thảo cá mặn công: Huynh đệ tốt, lần sau bái đường ta nhất định sẽ bái cùng ngươi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro