C20 - Là Lục Vãn Thừa chiều y thành thế này

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Lâm Thanh Vũ cùng Thường Ương tách ra thì trực tiếp trở về Lam Phong Các, chuyện phát sinh ở hậu viên Hoa Lộ nói cho y. Lúc sau, Miên Nguyệt Các cũng truyền đến tin tức, nói Nam An Hầu suốt đêm thẩm vấn Lục Kiều Tùng, lúc đầu Lục Kiều Tùng còn chết không thừa nhận, sau đó Nam An Hầu lại cho gọi tiểu tư đi theo Lục Kiều Tùng đến thẩm vấn, thế mới biết Lục Kiều Tùng tháng trước hơn phân nửa đều ở bên ngoài chìm đắm trong ôn nhu hương* .

*Ôn nhu hương: dùng để ví von nữ sắc khiến người ta mê muội.

Lục Kiều Tùng thấy sự tình bị bại lộ, còn nói bản thân chỉ tìm một vài thanh quan bán nghệ không bán thân, đơn giản cùng bọn họ ngâm thơ đối câu, phẩm rượu thưởng cầm, chưa từng làm chuyện vượt rào.

Nam An Hầu nghe được hai chữ "bọn họ", càng nổi trận lôi đình, lập tức cho Lục Kiều Tùng một bạt tai, phạt hắn đi từ đường hối lỗi một ngày, lại cấm túc một tháng. Nam An Hầu còn đem việc này giận chó đánh mèo lên người Lương thị, trách cứ bà ta dạy con không tốt, ngay cả nhi tử chính mình còn không quản được, thì sao có thể xử lý một Hầu phủ lớn như vậy.

Lâm Thanh Vũ nghe vậy hỏi: "Chỉ có vậy? Còn gì khác không."

Hoan Đồng lắc đầu: "Không có."

Lâm Thanh Vũ cười lạnh: "Ngoại trừ hối lỗi thì chỉ có cấm túc, không thú vị."

"Thiếu Quân Thiếu Quân," Hoa Lộ vội vàng chạy ra từ phòng ngủ, "Thiếu gia hình như lại phát bệnh!"

Trời sắp tới giữa hè, hôm qua Lục Vãn Thừa ham lạnh, ăn hai quả nho ngâm trong nước giếng, nửa ngày sau thì phát nhiệt. Cũng may chỉ là sốt nhẹ, Lục Vãn Thừa người vẫn thanh tỉnh, chỉ là sắc mặt khó coi đến dọa người.

Lâm Thanh Vũ bắt mạch cho hắn hỏi: "Nho ăn ngon không."

Lục Vãn Thừa chui trong chăn, ánh mắt u oán: "Ăn ngon, cho nên không nhịn được."

Lâm Thanh Vũ nheo mắt lại.

"Ngươi đừng tức giận," Lục Vãn Thừa dùng tay còn chút sức lực kéo kéo ống tay Lâm Thanh Vũ, "Ta biết sai rồi —— khụ."

Lâm Thanh Vũ cúi đầu nhìn bàn tay gầy đến mức khớp xương nhô lên rõ ràng của Lục Vãn Thừa, vốn có một chút tức giận cũng tan đi: "Lần sau ngươi lại ăn lung tung, ta sẽ không quan tâm đến ngươi nữa."

Lục Vãn Thừa hữu khí vô lực mà cười: "Ngươi uy hiếp cái này cũng quá dọa người, ta sợ rồi mà."

Lâm Thanh Vũ lười chấp nhặt cùng người bệnh, ngồi xuống bên cạnh bàn viết đơn thuốc cho Lục Vãn Thừa.

Lục Vãn Thừa nằm ở trên giường thở ngắn than dài: "Tại sao hễ mỗi lần ta diễn một chút thì lại phát bệnh chứ? Đây là ông trời đang nói ta chỉ thích hợp nằm yên thôi à."

"Không phải." Lâm Thanh Vũ vô tình nói, "Ông trời đang nói ngươi ăn ít đồ lạnh lại."

Lục Vãn Thừa bệnh, Lam Phong Các nghênh đón một khoảng thời gian an bình. Hôm nay, Phan thị đến Lam Phong Các thăm Lục Vãn Thừa. Lục Vãn Thừa mới vừa uống xong thuốc đã nghỉ ngơi, không tiện gặp khách. Lâm Thanh Vũ để Phan thị ở tiền sảnh dùng trà, thuận đường hàn huyên một ít công việc trong phủ.

Lục Kiều Tùng nuôi không ít ca cơ con hát trong phủ để tiêu khiển mỗi khi nhàn rỗi. Đoạn thời gian này, Lục Kiều Tùng bị cấm túc, không thể ra ngoài tìm hoan mua vui, đành phải tìm chút vui vẻ trên người bọn họ. Xấu hổ chính là, Thanh Đại Các sớm đã thu không đủ chi, những ca cơ con hát đó ca xướng, đánh đàn, nhưng lại không lấy được một phân tiền nào. Mấy cái ca cơ nghe nói hiện tại Hầu phủ là do di nương và Thiếu Quân chưởng gia, liền đến Miên Nguyệt Các tìm Phan thị, hỏi bà đòi tiền tiêu hàng tháng.

Phan thị bất đắc dĩ nói: "Hầu phủ không có quy củ cấp tiền tiêu hàng tháng cho ca cơ, trước kia bọn họ đều dựa vào tiền thưởng của Tam thiếu gia mà sống. Hiện nay bản thân Tam thiếu gia còn đang giật gấu vá vai, lấy đâu ra tiền dư mà thưởng cho bọn họ."

Lâm Thanh Vũ không chút để ý nói: "Vì sao bọn họ không tới tìm ta?"

Thị nữ của Phan thị bĩu môi: "Bọn họ nào dám, thấy di nương dễ nói chuyện, nên bọn họ mới dám nháo đến Miên Nguyệt Các."

Lâm Thanh Vũ lặng im trầm tư, Phan thị cũng không nói gì, sợ quấy rầy đến y. Một lát sau, Lâm Thanh Vũ hỏi: "Nếu không cho bọn họ bạc, bọn họ sẽ như thế nào?"

"Thanh Đại Các không nuôi nổi nhiều người như vậy, chỉ có thể đuổi bọn họ đi."

"Đuổi bọn họ đi, thì ai có thể khiến Tam đệ vui vẻ đây." Lâm Thanh Vũ lạnh nhạt cười, thậm chí có chút từ bi, "Nếu Tam đệ thích, ta làm đại tẩu, nào không có đạo lý thành toàn hắn."

Phan thị lấy không rõ thái độ của Lâm Thanh Vũ, ngập ngừng nói: "Ý Thiếu Quân là......"

"Nói cho bọn họ, Nam An Hầu phủ không nuôi kẻ vô dụng. Chi tiêu mỗi tháng của Thanh Đại Các vẫn luôn vượt quá phân lệ, Hầu gia lại mới tức giận vì chuyện Tam thiếu gia bị thận hư, Hầu phủ không thể tiếp tục nuôi tất cả bọn họ, nhiều nhất...... Chỉ có thể lưu lại một nửa. Bọn họ có thể lưu lại hay không, còn phải phụ thuộc vào chính bọn họ."

Phan thị không dám nghĩ lại, nhỏ giọng đồng ý.

Đa số ca cơ con hát ở Thanh Đại Các đều là những cô nhi không cha không mẹ, thật vất vả mới tìm được một chủ tử ra tay hào phóng, có thể ở lại ở Hầu phủ ăn ngon uống tốt, nếu không phải bất đắc dĩ thì ai nỡ rời đi.

Lục Kiều Tùng phong lưu thì phong lưu, nhưng khẩu vị còn rất kén chọn, không phải ai đến cũng chấp nhận. Hắn dưỡng bọn họ ở trong sân, đa số thời gian cũng chỉ nghe một vài tiểu khúc, hoặc khi có khách nhân đến, để cho bọn họ hầu hạ khách để tăng thêm thể diện, thỉnh thoảng mới chọn một cá nhân sủng hạnh. Cũng chính vì nguyên nhân này, Nam An Hầu và Lương thị mới có thể chịu đựng để bọn họ ở lại trong phủ.

Bọn họ thân là gia kĩ, thứ duy nhất có thể dựa vào đó là niềm vui của chủ nhân. Hiện giờ muốn đuổi một nửa trong số bọn họ đi, bọn họ không thể không tranh giành.

Ngày hôm sau, Lâm Thanh Vũ kêu Hoan Đồng lấy hết dược liệu chôn ở dưới gốc cây, phơi nắng ba ngày, nghiền thành bột phấn, rồi để vào lọ giao cho Trương Thế Toàn.

Mùi hương này nồng đậm, một khi đã dính phải thì lưu mãi không tiêu tan. Lâm Thanh Vũ phối dược xong, cố ý đi tắm rửa thay quần áo, mới trở lại phòng.

Lục Vãn Thừa đang nằm ở trên giường đọc sách. Lần này hắn phát bệnh, không tính nghiêm trọng, chỉ là trong người thấy mệt, không thấy chuyển biến tốt lên, cũng không có chuyển biến xấu đi, cứ như vậy không nặng không nhẹ mà cân bằng, ngắn ngủn mấy ngày đã khiến khí huyết dưỡng tháng trước tiêu hao gần hết, sắc môi tái nhợt ảm đạm, chỉ có một đôi mắt mang ý cười thì không bị ảnh hưởng.

Mỗi ngày trước khi đi ngủ Lâm Thanh Vũ sẽ bắt mạch cho Lục Vãn Thừa, tối nay cũng không ngoại lệ.

Lục Vãn Thừa ngửi được mùi hương như có như không trên người y: "Ngươi dùng hương liệu?"

Lâm Thanh Vũ thu tay: "Không có."

"Rõ ràng có mà." Lục Vãn Thừa để cánh mũi sát vào Lâm Thanh Vũ khẽ khịt khịt, "Là hương liệu gì vậy, mùi nồng quá."

Lâm Thanh Vũ cau mày đẩy hắn ra: "Không phải thứ ngươi nên ngửi."

Lục Vãn Thừa hiểu rõ cười nói: "Đã hiểu, có độc."

Lâm Thanh Vũ do dự một lát, không phủ nhận.

"Vậy vấn đề là, ngươi muốn bỏ độc ai? Tất nhiên là người gần đây đắc tội với ngươi rồi." Lục Vãn Thừa ho hai tiếng, "Là Lục Kiều Tùng?"

Lâm Thanh Vũ im lặng.

Lục Vãn Thừa lại nói: "Khoảng thời gian trước ngươi viết một đơn thuốc, ta hỏi ngươi là thuốc gì, ngươi nói đó là thuốc trợ hứng, hóa ra ngươi không gạt ta. Ta nhớ rõ ca cơ nuôi trong phủ không thể tự tiện ra ngoài, theo lẽ thường họ muốn mua cái gì thì sẽ nhờ tiểu tư mua từ bên ngoài về cho họ."

"......"

"Nói tóm lại, ngươi muốn cho Lục Kiều Tùng chết vào lúc mã thượng phong* mất mặt nhất, chỉ vì hắn từng sỉ nhục ngươi."

*Mã thượng phong hay còn được gọi là phạm phòng, trúng phong, trúng phòng là một hiện tượng có thể gây đột tử hoặc để lại di chứng ở con người khi sinh hoạt tình dục ở một số điều kiện nhất định.

Hầu kết Lâm Thanh Vũ lăn lăn, mắt nhìn phía trước, bình tĩnh nói: "Đúng. Vậy thì sao, ngươi cảm thấy hắn không nên chết, còn ta xuống tay quá độc ác?"

Lục Vãn Thừa cười cười, cố ý nói: "Hình như......có hơi?"

"Ha, tùy ngươi nghĩ sao cũng được." Thần sắc Lâm Thanh Vũ tự nhiên, "Lục Kiều Tùng dùng việc giường chiếu nhục mạ ta, cũng nhục mạ ngươi; lại muốn lợi dụng Thường Ương hủy danh dự của ta, cho dù tội không đáng chết, nhưng hắn chết ta sẽ cao hứng, cho nên ta muốn hạ thủ —— ta muốn mình cao hứng, chỉ đơn giản vậy thôi."

Y chưa bao giờ thể hiện khác vẻ ngoài của mình trước mặt người khác. Phụ mẫu y phẩm tính hiền lương, chưa từng làm chuyện nào hại người lợi mình. Trước khi gả vào Hầu phủ, y hoặc là ở cùng cha mẹ, hoặc là ở cùng lão sư, đọc đủ loại sách thánh hiền, có thể nhẹ nhàng trấn áp mặt tối của mình. Nhưng vừa vào Hầu môn, những ác ý không thể nói cho người ngoài kia lại điên cuồng dâng lên như phá giếng, may mắn y vẫn còn lý trí, y biết tình cảnh của chính mình, tùy tiện động thủ chính là tự tìm đường chết.

Cho đến khi Lục Vãn Thừa nói thích y làm chuyện xấu, thậm chí cổ vũ, trợ giúp y đi làm chuyện ác.

Là Lục Vãn Thừa dung túng y thành như vậy, thì Lục Vãn Thừa có tư cách gì mà chỉ trích y xuống tay quá tàn nhẫn?

Lục Vãn Thừa không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn y.

Trong lòng Lâm Thanh Vũ bực bội một trận, y nhắm mắt lại nói: "Huống chi, chỉ cần hắn vẫn tuân theo lời dặn của đại phu, không chạm vào những ca cơ con hát đó, thì cũng chưa chắc hắn sẽ chết."

Lục Vãn Thừa cuối cùng cười nhẹ thành tiếng, khẽ thở dài: "Thanh Vũ, ngươi không hổ là...... Thanh Vũ."

Ngữ khí tựa như tán thưởng, tựa như hưng phấn, lại như mê mẩn, giọng nói trầm thấp khiến lồng ngực Lâm Thanh Vũ không khỏi buông lỏng.

Lục Vãn Thừa lại nói: "Nhưng......"

Sắc mặt Lâm Thanh Vũ hơi hoãn nhanh chóng trầm xuống —— Lục Vãn Thừa còn dám nói "Nhưng"?

Lục Vãn Thừa cười: "Nhưng lần sau lúc ngươi làm chuyện xấu, có thể mang ta đi cùng không."

Lâm Thanh Vũ mở to hai mắt.

"Ta nói rồi mà, ta thích xem."

"......"

Lâm Thanh Vũ rũ mắt, hàng mi dài khẽ run như đang nói ra tâm sự của chủ nhân.

"Được không? Thanh Vũ."

Lâm Thanh Vũ chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt trấn định nhìn Lục Vãn Thừa, nhẹ giọng nói: "Được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro