C21 - Lâm Thanh Vũ chỉ dùng bảy chữ đã khiến Lục Vãn Thừa mín thin

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ đó về sau, Lục Vãn Thừa quan tâm động thái bên Thanh Đại Các, ngày nào cũng hỏi về Thanh Đại Các. Hoan Đồng từ bên ngoài tiến vào, còn chưa mở miệng, Lục Vãn Thừa đã ép giọng nói: "Thiếu gia Thiếu Quân, Thanh Đại Các cuối cùng cũng xảy ra chuyện rồi!"

Lâm Thanh Vũ: "......"

Vẻ mặt Hoan Đồng mờ mịt: "Gì vậy?"

Lục Vãn Thừa cười nói: "Ta đoán lát nữa ngươi sẽ nói như vậy, ta đang học cách nói chuyện của ngươi đó."

Lâm Thanh Vũ phá đám ngay lúc: "Đầu tiên, Hoan Đồng sẽ không gọi ta là 'Thiếu Quân', ngươi muốn học cũng phải học cho giống một chút; tiếp theo, thuốc trợ hứng muốn làm hỏng căn cơ của một người, không phải là một sớm một chiều." Lâm Thanh Vũ không khỏi nghi hoặc, "Sao ngươi còn sốt ruột hơn ta vậy."

"Khụ, không phải do dưỡng bệnh quá chán à. Ho khan mãi, khiến ta không ngủ được."

Gần đây Lục Vãn Thừa xác thật không ngủ ngon, dưới vành mắt xanh hết một mảng.

Lâm Thanh Vũ nghĩ nghĩ, hỏi Hoan Đồng: "Ngươi vào có chuyện gì?"

"À à," Hoan Đồng nhìn hai người ngươi một lời ta một câu nói chuyện, suýt chút nữa đã quên chính sự, "Trương quản sự đến ạ."

Lâm Thanh Vũ nói: "Để ông ta vào."

Lần này Trương Thế Toàn đến đây, để nói một chuyện kỳ lạ cho hai người. Trong số các sản nghiệp của Hầu phủ, thu nhập của các nhà hàng cửa hiệu ở kinh thành và biệt trang ở nông thôn, mỗi bên chiếm một nửa. Biệt trang dựa vào thời tiết kiếm ăn, một nạn hạn hán hay ngập úng, có thể khiến nơi này không thu hoạch được gì trong vòng hơn nửa năm. Đầu năm nay, Từ Châu vẫn luôn bị hạn hán, kỳ lạ là, thu hoạch mấy thôn trang ở Từ Châu không những không giảm mà còn tăng. Trên sổ sách không nhìn ra vấn đề gì, lương thực cũng đúng là đưa vào kho của Hầu phủ, chuyện này thực sự khiến người ta khó hiểu.

Hoan Đồng thấy mặt Trương Thế Toàn lộ ra vẻ lo lắng, không hiểu liền hỏi: "Thu hoạch nhiều hơn cũng không phải ít, đây không phải chuyện tốt sao."

Trương Thế Toàn nói: "Chỉ sợ lai lịch của số tiền này không rõ ràng, nếu là tiền đen gì đó, một khi bị phát hiện, toàn bộ Hầu phủ sẽ bị liên lụy."

Khóe mắt Lâm Thanh Vũ nhìn thấy Lục Vãn Thừa đang ngồi trên nhuyễn tháp. Ỷ vào mình là quý công tử bị bệnh vẫn thản nhiên tự đắc như trước, híp mắt lại, bộ dáng sự đời chẳng liên quan đến mình, hờ hững trên cao.

Trương Thế Toàn hỏi: "Thiếu Quân, việc này có cần phái người đi tra không?"

Lâm Thanh Vũ trong lòng vừa động, lời đến bên miệng lại sửa thành: "Không cần, dù sao tiền cũng nhiều, lười quản."

Đôi mắt Lục Vãn Thừa hoàn toàn mở to, Lâm Thanh Vũ hình như còn thấy lỗ tai hắn dựng thẳng lên, không khỏi cảm thấy buồn cười.

Trương Thế Toàn chần chờ nói: "Thiếu Quân, ta cho rằng chuyện này không thể qua loa được, tốt nhất vẫn nên tra rõ."

"Nói sau đi." Lâm Thanh Vũ đứng dậy nói, "Ta có hơi mệt, về phòng nghỉ ngơi một lát, các ngươi cứ tùy tiện đi."

Lâm Thanh Vũ vừa đi, bỏ lại một quản sự đang lo lắng và một tên cá muối hai mắt nhìn nhau.

Mọi người đều biết, Tiểu hầu gia luôn luôn thản nhiên với mọi chuyện, siêu trần thoát tục, chuyện trong phủ dù là lớn hay nhỏ, hắn cũng không hỏi đến. Quản sự bọn họ, chỉ cần nghe theo mệnh lệnh của Thiếu Quân là được. Hiện giờ Thiếu Quân nói không tra, tuy rằng ông không tán đồng cách làm như vậy, nhưng cũng chỉ có thể nghe lệnh hành sự.

Trương Thế Toàn thở dài: "Tiểu hầu gia, ta lui xuống trước."

"Đợi đã." Lục Vãn Thừa trầm giọng nói, "Chuyện Từ Châu phải tra, hơn nữa nhất định phải là ngươi tự đi tra. Ta nghi......" Lục Vãn Thừa ngừng lại, "Việc này không nên chậm trễ, ngươi mau chóng xuất phát đi."

Sau khi Trương Thế Toàn vào Hầu phủ, Tiểu hầu gia chỉ hạ lệnh cho ông một lần, đó là kêu ông giúp đỡ Thiếu Quân, từ đó về sau thì không có việc nào khác nữa. Tiểu hầu gia đột nhiên quan tâm thế sự, sau khi kinh ngạc thì theo bản năng nói: "Nhưng Thiếu Quân nói......"

"Thiếu Quân cũng mệt mỏi rồi, phán đoán sai lầm cũng là điều khó tránh khỏi." Giọng Lục Vãn Thừa không tình nguyện, "Ta miễn cưỡng lại hao tâm tổn trí vì di sản của y vậy."

Trương Thế Toàn không dám trì hoãn, ngày hôm sau thì lập tức tới biệt trang Từ Châu. Sau khi Lâm Thanh Vũ biết được, nhìn Lục Vãn Thừa thì tâm tình vi diệu.

Cái gì nên làm, cái gì không nên làm, cái gì có thể làm nhưng lại không làm, Lục Vãn Thừa có thể thấy rõ hơn ai hết. Nhưng hắn lười nhúc nhích, chỉ muốn nằm yên một chỗ. Chờ đến khi việc thật sự không có ai giúp hắn làm, hắn mới giãy giụa mà ép buộc chính mình đi làm.

Lục Vãn Thừa đã từng nói hắn ghét học nhưng lại có thể làm người đứng đầu, lúc ấy y chỉ coi Lục Vãn Thừa đang nói nhảm, hiện tại...... Y tin.

Ngày hè nắng chói chang, oi bức không thể chịu nổi. Lâm Thanh Vũ đã ở trong phòng tắm nửa ngày, y phục mỏng manh sớm đã bị mồ hôi thấm ướt, dính ở trên người cực kỳ khó chịu. Y duỗi tay kiểm tra nhiệt độ của nước, cảm thấy tạm được, thì kêu Hoan Đồng đẩy Lục Vãn Thừa vào đây.

Lục Vãn Thừa lười thì lười, nhưng lại rất chú trọng vệ sinh cá nhân, khi thân thể khỏe thì mùa hè ngày nào cũng phải tắm. Lâm Thanh Vũ lo hắn bị cảm lạnh, kêu hắn hai ngày tắm một lần, hắn còn không vui, còn muốn quậy. Cũng may Hầu phủ là gia tộc giàu có, hạ nhân hầu hạ rất chu đáo, Lâm Thanh Vũ bị hắn quậy đủ phiền thì cũng mặc kệ hắn.

Lâm Thanh Vũ đổ thuốc bột xuống thùng tắm, nghe động tĩnh ngoài cửa truyền đến, cũng không quay đầu lại nói: "Vào đi."

Lục Vãn Thừa có chút kinh ngạc: "Sao ngươi lại......"

"Tật ho của ngươi lâu ngày không thấy tốt lên, ban đêm gây phiền nhiễu đến giấc ngủ người khác, trước khi ngủ ngâm trong thuốc tắm một lúc có lẽ sẽ tốt hơn." Lâm Thanh Vũ xoay người, vén tóc dính bết lại trên má vì mồ hôi ra sau tai.

Trong phòng tắm có thắp đèn, hơi nước đọng lại, Lâm Thanh Vũ bị hun đỏ mặt, ngay cả môi cũng dính một tầng ánh nước.

Lục Vãn Thừa "Ồ" một tiếng, yên lặng đem ánh mắt dời đi. Lâm Thanh Vũ nói: "Hoan Đồng, cởi áo cho Tiểu hầu gia."

Hoan Đồng hào khí mười phần nói: "Vâng, thiếu gia."

Lục Vãn Thừa tùy ý để Hoan Đồng cởi quần áo của mình, hỏi: "Thanh Vũ, ngươi muốn ở lại nhìn ta tắm hả?"

"Không phải. Nhiệt độ nước của thùng thuốc tắm rất quan trọng, cao một độ hay thấp một độ đều sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả, cho nên ta muốn ở lại coi chừng."

Lục Vãn Thừa chớp mắt: "Thì vẫn coi là nhìn ta tắm mà."

Ngữ khí Lâm Thanh Vũ tăng lên: "Đã nói là không phải."

Lục Vãn Thừa cười cười: "Chậc, có hơi ngại thì phải làm sao đây."

Lâm Thanh Vũ chỉ dùng bảy chữ khiến Lục Vãn Thừa không biết xấu hổ ngậm miệng: "Kết nghĩa kim lan, huynh đệ tốt?"

Lục Vãn Thừa như bừng tỉnh từ trong mộng: "...... Huynh đệ tốt!"

Lục Vãn Thừa bị lột chỉ còn lại mỗi quần lót, được hai người nâng vào thùng tắm, trong miệng còn oán giận: "Thân thể này yếu như gà, ngay cả cơ bụng cũng không có, khó coi chết đi được."

Hàng năm ở nhà dưỡng bệnh, màu da của Lục Vãn Thừa thực ra còn trắng nõn mịn màng hơn so với một vài nữ tử, tứ chi thon dài, tuyệt đối không liên quan đến hai chữ "Khó coi". Lục Vãn Thừa ngại xấu, có lẽ là bởi vì hắn thích thân hình cường tráng rắn chắc.

Thùng tắm không quá lớn, chỉ ngâm được từ phần ngực Lục Vãn Thừa xuống dưới. Lâm Thanh Vũ và Hoan Đồng mỗi người cầm lấy một cái gáo, múc nước đổ lên vai hắn, để nước thuốc đủ thấm vào toàn bộ cơ thể.

Trong phòng tắm tràn ngập mùi thuốc, hòa với hơi nước nóng hầm hập, khiến hô hấp người khác cũng gấp hơn một chút so với bình thường.

Lâm Thanh Vũ bỗng nhiên nói: "Tiểu hầu gia."

Lục Vãn Thừa vốc nước thuốc dội lên người mình: "Hả?"

Lâm Thanh Vũ vươn tay, nâng cằm Lục Vãn Thừa lên, cẩn thận nhìn dưới ngọn đèn.

Nhịp tim Lục Vãn Thừa dần dần trở nên bất ổn, trầm giọng nói: "Nhìn ta làm gì."

Lâm Thanh Vũ buông tay, cong môi cười: "Xem như ta đã hiểu được ngươi."

Lục Vãn Thừa nhìn Lâm Thanh Vũ cười, bản thân cũng không nhịn được cười theo: "Là thế nào?"

"Ngươi bên ngoài lười nhác, nhưng trong xương cốt thật ra là người rất mạnh mẽ. Ngươi và ta giống nhau, không thích tư vị bị khuất phục. Vì thế, cho dù ngươi có ghét học tập, nhưng vì để làm người đứng đầu, vẫn sẽ ép buộc bản thân nỗ lực; cho dù bị 'nương' ngươi giao trọng trách, hay ngủ không đủ giấc, vẫn sẽ học tốt mọi thứ; cho dù không muốn nhảy vào vũng nước đục Nam An Hầu phủ này, thì cuối cùng vẫn phải ra tay."

Dù lười nhưng lại không thích thua, cố tình lười nhưng vẫn có thể thắng, Lục Vãn Thừa thật sự là kỳ nhân*.

*Kỳ nhân: Mọi người có thể hiểu là người kỳ lạ, người có tài năng phi thường. Mình thấy nó có cả hai nghĩa nên để nguyên Hán Việt.

Ý cười trong mắt Lục Vãn Thừa càng sâu: "Ngươi nói đúng, nhưng cũng không hoàn toàn đúng. Trước kia khi đi học, có người muốn tranh cao thấp với ta, ta không muốn thua nên chỉ có thể học. Nhưng hiện giờ ở Nam An Hầu phủ, ta chỉ là một người sắp chết, thì có gì mà tranh." Nói xong, bản thân Lục Vãn Thừa cũng mơ hồ, "Đúng vậy, tại sao ta phải tranh chứ."

Lâm Thanh Vũ lãnh đạm nói: "Vậy thì phải hỏi bản thân ngươi."

Lục Vãn Thừa hơi suy nghĩ, ngước mắt nhìn về phía Lâm Thanh Vũ. Khuôn mặt Lâm Thanh Vũ như bị che khuất bên trong sương khói, như nhiễm một tia đưa tình ôn nhu.

"Đương nhiên là bởi vì Tiểu hầu gia ở trong phủ chỉ cần động mồm mép, chuyện khác đã có người giúp hắn làm rồi, lại không mệt người."

Thình lình nghe được giọng nói của Hoan Đồng, Lục Vãn Thừa khiếp sợ ngụp trong nước, chỉ chừa lại cái đầu trên mặt nước: "Sao ngươi lại ở đây?"

Hoan Đồng gãi gãi đầu: "Ta vẫn luôn ở đây mà."

Lục Vãn Thừa: "......"

Sau khi tắm xong, đêm đó Lục Vãn Thừa ngủ một giấc an ổn. Ngày hôm sau khi tỉnh lại, tinh thần đã tốt hơn, ho cũng không nhiều như trước đây. Lục Vãn Thừa không khỏi suy đoán: "Hay đây chính là hồi quang phản chiếu trong truyền thuyết?"

Lâm Thanh Vũ gật đầu: "Đúng thế, chúng ta có thể bắt đầu chuẩn bị hậu sự cho ngươi."

Lục Vãn Thừa cười nói: "Vậy ta phải ngẫm xem lúc chết nên mặc bộ nào cho soái."

Trước kia Lục Vãn Thừa cũng thường treo chuyện sống chết trên miệng để vui đùa, Lâm Thanh Vũ nghe nhiều, đương nhiên cũng sẽ không để trong lòng. Nhưng hiện tại......

Lâm Thanh Vũ nhìn cây cối xanh tươi tốt bên ngoài cửa sổ, chậm rãi nắm chặt lòng bàn tay.

Sau khi ăn trưa, Lục Vãn Thừa theo thường lệ lên giường đi ngủ trưa, lại bị một trận tiếng đàn ống trúc ồn ào đến mức nhắm mắt cũng không ngủ được. Lâm Thanh Vũ kêu Hoa Lộ ra ngoài xem xét tình huống, hóa ra là ca cơ con hát Lục Kiều Tùng nuôi trong viện đang tấu khúc.

Thanh Đại Các của Lục Kiều Tùng và Lam Phong Các cách nhau khá xa. Ngày thường Lục Kiều Tùng ở trong viện tìm hoan mua vui cũng không phiền nhiễu đến bọn họ, nhưng hôm nay không biết tại sao, Lục Kiều Tùng lại ở đình nghỉ mát cách Lam Phong Các gần nhất đánh tỳ bà. Ngoại trừ thanh âm tỳ bà ra, thỉnh thoảng còn có tiếng cười nói oanh oanh yến yến truyền vào Lam Phong Các.

Lâm Thanh Vũ không chút che giấu: "Sao hắn còn chưa chết."

Lục Vãn Thừa nói: "Có phải thuốc của ngươi không tốt không."

"Sao có thể." Lâm Thanh Vũ lạnh nhạt nói, "Hẳn là hắn cũng biết thân thể chính mình sắp hỏng, nên không dám uống rượu mua vui như mọi khi. Để ta đi xem."

Lục Vãn Thừa thở dài, gian nan đứng dậy: "Ta cũng đi."

Lâm Thanh Vũ đẩy Lục Vãn Thừa đến đình nghỉ mát, xa xa nhìn thấy bên trong có không ít người. Những công tử trẻ tuổi đó đều là bạn ngâm thơ của Lục Kiều Tùng, Lục Kiều Tùng tự xưng là phong lưu văn nhã, thỉnh thoảng cùng bạn thơ tụ tập cùng một chỗ, nói là uống rượu làm thơ, nhưng làm thơ hay không thì cũng chỉ có bọn họ biết.

Lục Kiều Tùng còn đang bị cấm túc, hắn không ra phủ được, nhóm bạn ngâm thơ liền tìm tới cửa. Chỉ thấy bọn họ ngồi vây quanh trong đình, trong lồng ngực mỗi người đều ôm một nữ tử bộ dáng xinh đẹp, dưới đình còn có mấy con hát đang ôm tỳ bà đàn khúc.

Lục Kiều Tùng cầm trong tay bút lông sói, vẩy bút chấm mực, khiến bạn thơ trầm trồ khen ngợi một trận. Một ca cơ dựa vào trên người hắn, mỉm cười phe phẩy cánh quạt.

Nhìn thấy Lâm Thanh Vũ và Lục Vãn Thừa trước chính là mấy nữ tử đang đánh tỳ bà. Cùng sống ở Hầu phủ, các nàng dù chưa từng gặp Lâm Thanh Vũ, cũng đã sớm nghe nói từ người khác vị Thiếu Quân này là nhân vật không dễ chọc vào. Hai người lần trước bị Thiếu Quân tự tay xử lý, một người bị biếm thành hạ nhân thấp kém nhất, suốt ngày làm mấy việc vừa bẩn vừa mệt, còn một người khác trực tiếp điên luôn rồi, bị tống cổ khỏi Hầu phủ, vị kia còn là ma ma tâm phúc của phu nhân.

Nữ tỳ bà vừa nhìn thấy Lâm Thanh Vũ, vội ngừng tay, tấu khúc đột nhiên im bặt, khiến những người còn lại nhìn qua. Sắc mặt Lục Kiều Tùng biến đổi, bút lông sói trong tay ném lên bức tranh, vết mực trên giấy từ từ loang rộng ra.

So với hắn, ánh mắt bạn thơ nhìn hai người ý vị sâu xa hơn nhiều. Những người quen biết với Lục Kiều Tùng đều biết, Lục Kiều Tùng có một đại ca ốm yếu không sống được bao lâu nữa, nói vậy thì chính là vị ngồi xe lăn này.

Chỉ có thể nói không hổ là trưởng tử thế gia vọng tộc, Lục tiểu hầu gia mặc dù ngồi xe lăn nhưng không giấu được quý khí. Mà vị phía sau hắn kia...... Bọn họ đều là tay già đời trong trốn phong nguyệt, dạng mỹ nhân nào mà chưa thấy qua, nhưng chợt thấy vị này đến đây, vẫn bị kinh diễm một phen, trao cho nhau ánh mắt nghiền ngẫm.

Không ngờ Lục tiểu hầu gia ốm yếu, nhưng diễm phúc lại không cạn. Chỉ tiếc dù mỹ nhân có đẹp, thì hắn cũng vô phúc hưởng thụ.

"Vị này hẳn chính là Lục tiểu hầu gia." Một vị công tử mặc cẩm y màu xanh ngọc nói, "Tại hạ Tằng Thiên Lỗi, bái kiến Tiểu hầu gia."

Lục Vãn Thừa tay chống mặt, rất có hứng thú nói: "Sao các ngươi lại ngừng? Cứ tiếp tục tấu nhạc, tiếp tục múa đi chứ."

Mọi người hai mặt nhìn nhau. Tằng Thiên Lỗi là người biết nhìn sắc mặt, cười nói: "Ta ở nơi này thưởng nhạc quấy rầy tới Tiểu hầu gia?"

Lâm Thanh Vũ lạnh lùng nói: "Các ngươi thấy sao."

Hắn vừa mở miệng, cuối cùng những người khác cũng có thể dừng tầm mắt quang minh chính đại trên người hắn. Một vị nam tử bên cạnh Lục Kiều Tùng hình như uống không ít rượu, chân cũng đứng không vững, nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Vũ, mở miệng nói: "Kiều Tùng huynh, vị giai nhân này chính là thị thiếp của đại ca ngươi?"

Con ngươi Lâm Thanh Vũ hơi co lại, tay đẩy xe lăn chợt siết chặt.

Lục Kiều Tùng ha ha cười nói: "Luận ánh mắt độc ác, ai có thể so với Hoàng huynh đây. Nào nào nào, huynh nói cho đệ xem, vì sao cảm thấy y là thị thiếp, mà không phải chính thê?"

Nam tử say rượu kia nói bậy: "Cưới...... Cưới vợ là cưới hiền thê, chính thê luôn bận rộn giúp phu quân dạy con, xử lý gia trạch. Thì lớn lên sao có thể có bộ dáng mê hoặc nhân tâm thế này."

Tằng Thiên Lỗi thấp giọng nói: "Hoàng huynh, đừng nói nữa."

"Vì sao đừng nói nữa, huynh ấy nói rất đúng!" Lục Kiều Tùng cầm lấy chén rượu, "Những lời này của Hoàng huynh, ngu đệ kính huynh một ly!"

Lâm Thanh Vũ đang muốn phát giận, mu bàn tay đột nhiên bị vỗ vỗ, chỉ nghe Lục Vãn Thừa cười nói: "Phu nhân nhà ta đoan trang rộng lượng, khí chất tao nhã, rõ ràng là diện mạo của chính thê, vị huynh đài này có bệnh về mắt ư?"

Tằng Thiên Lỗi chắp tay nói: "Là Hoàng huynh mạo phạm Thiếu Quân. Hoàng huynh uống không ít rượu, lời nói đều là lời say, mong Thiếu Quân đừng để ở trong lòng."

"Vậy thì không được, say hay không say, thì lời cũng đã nói ra rồi. Nhưng các ngươi đến phủ thì đều là khách, ta cũng phải để lại cho chút thể diện." Đầu ngón tay Lục Vãn Thừa gõ tay vịn, "Như vậy đi, để vị Hoàng huynh này tự phạt mười ly, ta sẽ không truy cứu việc này nữa, thế nào."

"Mười ly?" Tằng Thiên Lỗi khó xử nói, "Hoàng huynh đã say thành như vậy, sao có thể uống mười ly được."

Lâm Thanh Vũ lạnh nhạt nói: "Ngươi đau lòng cho hắn như vậy, thì ngươi tới thay hắn uống đi?"

"Chuyện này......"

Hôm nay rượu Lục Kiều Tùng lấy ra đãi bạn đều là rượu ngon ủ lâu năm, ba ly hay năm ly đã đủ say lòng người, mười ly uống vào bụng đương nhiên là say như chết, không ngủ hai ba ngày thì không thể tỉnh táo nổi.

"Không phải chỉ uống rượu thôi à, ta thay huynh ấy uống." Lục Kiều Tùng xung phong nhận việc, "Người đâu, mang rượu lên."

Tằng Thiên Lỗi ngăn hắn lại: "Kiều Tùng không được, đại phu nói thân thể của ngươi......"

"Uống rượu mà thôi, Lục Kiều Tùng ta chưa từng sợ ai đâu?"

Tằng Thiên Lỗi cản không được, trơ mắt nhìn Lục Kiều Tùng uống một ly rồi lại một ly, uống đến cuối nhưng người vẫn tỉnh táo. Uống xong ly cuối cùng, Lục Kiều Tùng úp chén rượu trên bàn, lau rượu bên khóe miệng, khiêu khích nhìn về phía Lục Vãn Thừa: "Thế nào, huynh hài lòng chưa?"

Lục Vãn Thừa vỗ tay cười: "Tửu lượng của Tam đệ thật tốt."

Lục Kiều Tùng hừ lạnh: "Rượu cũng đã phạt rồi, đại ca đại tẩu nếu không có chuyện gì khác, thứ không thể tiễn xa được."

Lục Vãn Thừa khẽ cười nói: "Phu nhân, chúng ta trở về thôi."

Lâm Thanh Vũ quét mắt liếc Lục Kiều Tùng một cái, ánh mắt như là đang nhìn một người chết.

Đêm đến, một giọng nữ thét chói tai đánh vỡ bầu không khí yên lặng của Hầu phủ. Sau đó tiếng động ồn ào náo nhiệt liên tiếp vang lên, tiếng bước chân hỗn loạn, tiếng thì thào bàn tán từ Thanh Đại Các dần dần lan đến Lam Phong Các. Không lâu sau, Hoan Đồng vội vội vàng vàng xông vào cuối cùng nói ra câu nói kia: "Thiếu gia Tiểu hầu gia, Thanh Đại Các cuối cùng cũng xảy ra chuyện rồi!"

Lâm Thanh Vũ đứng ở trước cửa sổ, xoay người nhoẻn miệng cười với Lục Vãn Thừa: "Vãn Thừa, muốn đi xem không?"

"Đi đi đi." Lục Vãn Thừa nói xong ngẩn ra, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, qua một hồi lâu mới ý thức được là cái gì, không khỏi còn cười nhẹ một tiếng.

Hóa ra muốn mỹ nhân phản diện sửa miệng, chỉ cần để y "Làm ác" thành công. Chỉ cần y cao hứng, thì nói không chừng cái gì cũng chịu kêu.

Rất được, chỉ là có hơi phế thận. Tóm lại không phải phế thận của hắn là được, phế thì phế thôi.

Lục Vãn Thừa cúi đầu nhìn vị trí trái tim mình, đột nhiên có một ý nghĩ.

Nếu...... Nếu Lâm Thanh Vũ gọi tên của hắn, thì hắn sẽ có cảm giác gì.

___________________

Tác giả có lời muốn nói:

Người khác xuyên thư: Cảm hóa vai ác là đạo nghĩa không thể chối từ!

Cá mặn xuyên thư: Tiếp tục làm ác tiếp tục múa!

___________________

*Đôi lời: Thật ra không biết các bạn có để ý không, có nhiều từ mình vẫn để nguyên nghĩa Hán Việt. Vì mình cảm thấy nếu dịch ra thì nó cảm giác nghĩa chưa đủ nên mình để nguyên, đôi lúc tùy tình huống mà mình sẽ để kiểu khác. Còn nếu các bạn cảm thấy không thích, mong các bạn thông cảm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro