C35 - Chờ sau khi hắn đi rồi, ta sẽ tự tay xử hết các ngươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đơn thuốc của Lâm phụ là lấy độc trị độc, dùng độc dược kích phát sức sống tiềm tàng của người bệnh, từ đó kéo dài tính mạng của hắn. Độc tính quá mạnh, sau khi vào cơ thể sẽ độc phát, khiến người bệnh đau đớn khó mà chịu được và một số tác dụng phụ khó kiểm soát. Chỉ mới ba ngày dùng thuốc, mà hai chân Lục Vãn Thừa đã dần mất đi tri giác.

Dù vậy, thời gian nó có thể tranh thủ cũng chỉ là hữu hạn. Mỗi ngày sau mùa đông, đều có thể là ngày cuối cùng của Lục Vãn Thừa. Nhưng chỉ cần hắn còn sống, Tiêu Tranh sẽ không ngu mà xuống tay với Thiếu Quân Hầu phủ. Như lời của Tiêu Tranh, hắn đang đợi, đợi Lục Vãn Thừa chết, thì tất cả cũng kết thúc.

Vào giữa tháng mười, Trương Thế Toàn rời kinh mấy tháng đã hồi kinh. Sau khi ông trở về chuyện thứ nhất, chính là cầu kiến hai vị chủ tử.

Đoạn thời gian này, Lục Vãn Thừa đa số đều hôn mê, nên Trương Thế Toàn chỉ thấy một mình Lâm Thanh Vũ.

"Thiếu Quân, đã tra rõ hết rồi." Giọng nói Trương Thế Toàn ép tới cực thấp, "Thu nhập thêm từ thôn trang ở Từ Châu chính là thu nhập từ việc kinh doanh muối lậu."

Đôi mắt Lâm Thanh Vũ tối sầm lại, nhưng lại nở nụ cười: "Nói Lương thị có bản lĩnh, nhưng ngay cả nữ nhi của mình cũng không bảo vệ được; nói bà ta không có bản lĩnh, thì lại có lá gan làm những chuyện một khi bại lộ tức là tội chết này, thật là kỳ nhân."

Khi Tiên đế còn sống, lượng muối lậu ở Đại Du tràn lan, nhiều lần bị cấm nhưng vẫn còn tồn tại, ảnh hưởng nghiêm trọng đến thu nhập của triều đình. Thánh Thượng tại vị, mạnh tay trấn áp muối lậu, thậm chí còn đưa ra luật muối mới, buôn bán muối bất hợp pháp vượt qua số lượng nhất định là tội chết. Nhưng lợi nhuận muối lậu cực cao, vẫn có không ít người bí quá hoá liều dưới chân Thiên Tử. Lâm Thanh Vũ không ngờ tới, Lương thị thế nhưng cũng là một trong số đó.

Lâm Thanh Vũ hơi suy nghĩ, lại nói: "Nếu là muối lậu, vậy thì thu nhập trên sổ sách không thể ít như vậy."

"Thiếu Quân anh minh. Thôn trang chỉ là ngụy trang, phần lớn đều nằm trong tay người nhà mẹ của phu nhân."

Điều này cũng khó trách. Nhà mẹ của Lương thị so với Hầu phủ chỉ có thể coi là gia đình bình thường, bọn họ cho rằng trời cao hoàng đế xa, cầm tên tuổi biệt trang của Nam An Hầu phủ ở Từ Châu tuỳ cơ ứng biến, âm thầm phát tài. Quan viên địa phương ở Từ Châu, dù có nhận ra gì đó, nhưng cũng e ngại mặt mũi Nam An Hầu phủ, nên mắt nhắm mắt mở cho qua.

Nam An Hầu cẩn thận chặt chẽ, tất nhiên không dám làm loại chuyện này, chắc vẫn luôn không biết gì. Sự việc một khi bại lộ, Thánh Thượng có lẽ sẽ xem xét lòng ở trung tâm nhiều năm của ông, mà không chém đầu cả nhà, nhưng niêm phong xét nhà thì không thể tránh được.

Trương Thế Toàn hỏi: "Thiếu Quân, việc này có cần nói cho Tiểu hầu gia không?"

"Không cần." Lục Vãn Thừa còn sống, trên danh nghĩa hắn vẫn là người Nam An Hầu phủ, nên khi sự tình bại lộ cũng sẽ bị liên lụy. Lâm Thanh Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, lạnh nhạt nói, "Chờ sau khi hắn đi, ta sẽ tự tay xử lý...... tất cả mọi người."

Hai người lại nói thêm chi tiết chứng cứ, Lâm Thanh Vũ nghĩ Từ Châu cách Hồng Châu không xa, hỏi: "Ngươi trên đường từ phía nam hồi kinh, có gặp phải bệnh dịch không?"

Sắc mặt Trương Thế Toàn ngưng trọng: "Bệnh dịch rất dữ dội, một khi người bị dính phải, ngày hôm sau sẽ sốt cao đau bụng, trên người mọc đầy mụn nước, người cơ thể yếu không đến ba ngày sẽ đi đời nhà ma. Ở Hồng Châu, người chết từ thôn này đến thôn khác, không ít dân chúng chạy nạn đến phương bắc, mà phương bắc cũng lục tục xuất hiện bệnh hoạn, không biết ngày nào sẽ mang tai họa đến kinh thành. Nghe nói, danh y khắp nơi đều tụ tập đến Thái Y Thự, chính là muốn mau chóng tìm ra thuốc diệt trừ đại dịch."

Thời buổi rối loạn, bấp bênh, đây có lẽ là mùa đông lạnh lẽo nhất ở Đại Du gần mười năm nay.

Phòng trong truyền đến từng trận ho khan, Lục Vãn Thừa tỉnh rồi. Trương Thế Toàn nói: "Thiếu Quân, ta muốn thỉnh an Tiểu hầu gia, không biết......"

Trương Thế Toàn dù sao cũng là người mà Lục Vãn Thừa mời đến trong phủ, Lâm Thanh Vũ thông cảm lòng trung thành của ông: "Vào đi, đừng ở lâu."

Lục Vãn Thừa tỉnh lại phải uống thuốc, nhưng hôm nay thuốc vẫn chưa thấy đưa đến, Lâm Thanh Vũ tính tự đến dược phòng xem thế nào. Trương Thế Toàn đi theo Hoa Lộ vào trong phòng, liền thấy Lục Vãn Thừa nằm trên một cái giường tầng, sắc mặt tiều tụy, ngay cả đứng hay ngồi dậy cũng cần người khác nâng, cho dù ông không phải đại phu, nhưng cũng có thể nhìn ra được hắn đã bệnh cốt rời rạc, như mặt trời sắp lặn.

Lục Vãn Thừa nói chuyện cũng không có sức: "Đã về rồi."

Trương Thế Toàn trong lòng đau xót: "Thỉnh an Tiểu hầu gia."

Lục Vãn Thừa kêu Hoa Lộ lui ra ngoài trước, hỏi: "Chuyện Thiếu Quân sai ngươi làm, ngươi làm xong chưa."

Trương Thế Toàn nhớ Thiếu Quân không cho ông nhiều lời, liền nói: "Tiểu hầu gia yên tâm, tất cả đều nằm trong bàn tay Thiếu Quân."

Lục Vãn Thừa nhẹ gật đầu một cái: "Còn việc ta sai ngươi làm thì sao. Người, có tìm được không."

"Tìm được rồi." Trương Thế Toàn từ trong lòng móc ra một vật được khăn bao lấy, "Đây là tín vật mà Tiểu hầu gia muốn."

Lục Vãn Thừa động tay, ra hiệu Trương Thế Toàn mở khăn ra. Trương Thế Toàn hỏi: "Việc này, có cần báo cho Thiếu Quân không?"

Lục Vãn Thừa lắc đầu: "Thời cơ chưa tới." Hắn suy nghĩ nói, "Ngươi thay ta tìm thợ mộc trong phủ tới đây."

Một bên khác, Lâm Thanh Vũ còn chưa đến dược phòng, đã nghe thấy từng trận tiếng tranh chấp ầm ĩ, trong đó có cả giọng của Hoan Đồng.

"Mỗi ngày Lam Phong Các đều phải dùng loại hà thủ ô này, tất cả mọi người đều biết!"

"Bệnh của Đại thiếu gia là bệnh, bệnh của Tam thiếu gia chẳng lẽ không phải bệnh hay sao? Hà thủ ô ngàn năm trong dược phòng tổng cộng không có bao nhiêu, đều bị Lam Phong Các của các ngươi cầm đi hết, hôm nay chúng ta lấy một chút thì làm sao?"

Hoan Đồng cả giận nói: "Bệnh của Tam thiếu gia sao có thể so sánh với bệnh của Tiểu hầu gia!"

Lâm Thanh Vũ lên tiếng ngắt lời: "Có chuyện gì."

Mọi người nhìn thấy Lâm Thanh Vũ, lập tức ngậm miệng, nhưng hiển nhiên ngoài mặt phục nhưng tâm không phục. Lần này chính phòng Đông Sơn tái khởi, Đại thiếu gia lại hơi thở thoi thóp, thời gian không còn nhiều, nên đương nhiên hạ nhân sẽ không cung kính với vị Thiếu Quân sắp phải thủ tiết này như trước kia.

"Thiếu gia!" Hoan Đồng chạy đến trước mặt y, lòng đầy căm phẫn nói cho y chuyện đã xảy ra.

Lục Kiều Tùng được mẫu thân tỷ tỷ ủng hộ vực lại tinh thần lần nữa, tìm vô số đại phu xem bệnh cho mình, uống không biết bao nhiêu thuốc, nhưng vẫn không thấy khởi sắc. Hắn không dám mong ước xa vời có thể khôi phục trạng thái một đêm bảy lần như trước kia, hắn chỉ muốn lưu lại đời sau cho mình.

Trước đó ít ngày, có một lang trung giang hồ đến phủ tự đề cử chính mình, nói mình có một cách hay có thể giúp Lục Kiều Tùng trọng chấn hùng phong. Lục Kiều Tùng cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, cũng mặc kệ lai lịch lang trung giang hồ này, sai người bốc thuốc theo đơn. Trong đơn thuốc của tên lang trung giang hồ kia có một vị là hà thủ ô ngàn năm, chính là thuốc tốt ngàn vàng khó cầu, mặc dù là nhà Hầu Tước như Nam An Hầu phủ, nhưng trữ hàng cũng ít đến đáng thương.

Thuốc của Lục Vãn Thừa cũng cần dùng đến hà thủ ô ngàn năm, Lâm Thanh Vũ tiêu rất nhiều bạc mới mua được một ít, để trong dược phòng để Lục Vãn Thừa dùng. Hôm nay, Hoan Đồng theo thường lệ tới lấy thuốc, trùng hợp gặp được người Thanh Đại Các yêu cầu tiểu nhị dược phòng san một ít hà thủ ô ngàn năm từ Lam Phong Các cho bọn họ, Hoan Đồng quyết đoán xông lên ngăn cản, hai bên liền xảy ra tranh cãi, suýt chút nữa động thủ.

Lâm Thanh Vũ nói: "Về sau dược liệu của Lam Phong Các không cần dược phòng bảo quản. Hoan Đồng, mang dược liệu của Tiểu hầu gia về, tự chúng ta sắc."

Một ma ma lớn gan ở Thanh Đại Các tiến lên nói: "Thiếu Quân, Đại thiếu gia và Tam thiếu gia chính là huynh đệ ruột. Tam thiếu gia cần dùng thuốc, Đại thiếu gia làm đại ca, chẳng lẽ không thể nhường đệ đệ một chút hay sao."

"Không thể," Lâm Thanh Vũ lạnh giọng nói, "Nói cho Tam thiếu gia nhà ngươi, bệnh của hắn, cả đời cũng không thể trị được. Hắn vĩnh viễn là kẻ 'vô dụng'."

Ma ma cắn răng âm dương quái khí nói: "Thiếu Quân nói như vậy, ta chỉ có thể nói lại nguyên chỉnh lời người nói cho Tam thiếu gia và phu nhân nghe. Đợi phu nhân tiến cung, cũng sẽ báo việc này cho Trắc phi nương nương."

Lâm Thanh Vũ cười lạnh một tiếng: "Tốt nhất là ngươi đừng nói thiếu chữ nào."

Trở lại Lam Phong Các, Hoan Đồng cầm dược liệu đi đến phòng bếp nhỏ sắc thuốc. Lâm Thanh Vũ vào phòng ngủ, Lục Vãn Thừa đã ngồi dậy rồi.

Giờ Lục Vãn Thừa xuống giường đều rất gian nan, hắn sai thợ mộc làm một cái bàn vuông có thể đặt trên giường, giờ này đang nằm trên bàn vuông kia cầm bút vẽ cái gì đó. Tay hắn rất run, phải dùng tay trái nắm cổ tay phải mới có thể miễn cưỡng vẽ được.

Thấy Lâm Thanh Vũ tới, Lục Vãn Thừa buông bút, cười nói: "A, lão bà đã về rồi."

Lâm Thanh Vũ: "......"

Hai chữ "Lão bà" ở Đại Du ý chỉ phụ nữ tuổi già, Lâm Thanh Vũ thật sự không biết Lục Vãn Thừa vì sao phải gọi y như vậy. Nhưng y biết Lục Vãn Thừa không có ác ý, khi mỗi lần gọi y như vậy còn rất vui vẻ. Có lẽ ở quê nhà Lục Vãn Thừa, "Lão bà" có hàm nghĩa khác, tỷ như có thể ý chỉ bạn tốt hay tri kỷ gì đó.

Nghĩ đến bộ dáng nửa chết nửa sống của Lục Vãn Thừa khi độc phát, Lâm Thanh Vũ ngầm đồng ý hắn có thể thỉnh thoảng gọi như vậy một hai lần. "Gặp Trương Thế Toàn rồi?"

"Ừm, gặp rồi."

"Ông ta nói gì với ngươi."

Lục Vãn Thừa buồn ho hai tiếng: "Chỉ đơn giản hỏi sức khỏe thôi."

Lâm Thanh Vũ ngồi xuống mép giường, nhìn thấy trên giấy Lục Vãn Thừa vẽ một ký hiệu kỳ quái: Bên trong một vòng tròn vẽ một hình cung, trong hình cung lại có một vòng tròn nhỏ, giống như một con mắt. "Đây là cái gì?"

Lục Vãn Thừa không đáp hỏi lại: "Thanh Vũ, ngươi biết người chơi thế thân, có điểm gì giống nhau không."

Đề này Lục Vãn Thừa trước kia đã nói qua với y: "Rất cặn bã."

"Đây là thứ nhất." Lục Vãn Thừa nói, "Thứ hai, những kẻ thích chơi thế thân, đến cuối cùng thì nhất định sẽ yêu một thế thân trong đó, cũng là yêu mà không chiếm được người này, đau khổ theo đuổi rồi sám hối. Những người thế thân, thường họ Thẩm, Sở, Bạch, Tạ......"

Lâm Thanh Vũ cảm thấy Lục Vãn Thừa may mà người hắn gặp là mình, nếu không ngoại trừ y, thì còn ai có thể nghe hiểu những lời kỳ lạ mà Lục Vãn Thừa nói. "Ý của ngươi là, Tiêu Tranh sẽ động chân tình với một người thế thân?"

Lục Vãn Thừa cười nói: "Thật thông minh."

Lâm Thanh Vũ hồi tưởng nói: "Thẩm, Sở, Bạch...... Thẩm Hoài Thức?"

Lục Vãn Thừa kinh ngạc nói: "Sao ngươi lại biết?"

"Ngươi viết cái tên này rồi."

Lục Vãn Thừa kêu một tiếng, tán thưởng nói: "Vậy cũng rất thông minh."

"Vậy thì, Thẩm Hoài Thức này là ai." Lâm Thanh Vũ hỏi, "Là thị thiếp ở Đông Cung?"

"Không phải, hắn là nam nhân. Hắn là ảnh vệ của Tiêu Tranh." Lục Vãn Thừa nhìn chằm chằm đồ án trên giấy, môi trắng bệch nói, "Hắn thường ẩn nấp bên người Tiêu Tranh, nói không chừng đã từng gặp chúng ta.

Lâm Thanh Vũ thấy Lục Vãn Thừa có dấu hiệu độc phát, bình tĩnh nói: "Trước không nói nữa, ngươi nằm xuống nghỉ ngơi đi."

Lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng động ồn ào ——

"Đại thiếu gia cần phải tĩnh dưỡng, Tam thiếu gia xin mời trở về."

"Cút!"

"Nếu Tam thiếu gia vẫn muốn xông vào, nô tỳ chỉ có thể —— A!"

Lâm Thanh Vũ đứng lên: "Là Lục Kiều Tùng, chắc là đến vì hà thủ ô."

Advertisement

Lục Vãn Thừa lại ho khan vài tiếng, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Lâm Thanh Vũ đang muốn gọi người đuổi Lục Kiều Tùng đi, Lục Kiều Tùng đã nhanh chóng xông vào. Lâm Thanh Vũ chắn trước giường Lục Vãn Thừa, lạnh lẽo trừng mắt: "Cút."

Mặt Lục Kiều Tùng bệnh trạng dữ tợn, không còn thấy nét phong lưu trong quá khứ, ngay cả tính tình cũng trở nên vặn vẹo. Hắn chỉ vào Lục Vãn Thừa, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Hắn đã như vậy, có uống bao nhiêu thuốc cũng vô dụng! Hắn dựa vào cái gì mà tranh với ta? Chẳng lẽ hắn có thể lưu lại đời sau cho Lục gia hay sao!"

Lâm Thanh Vũ không muốn để ý đến hắn: "Người đâu."

Hoan Đồng mang theo mấy gã sai vặt tới: "Thiếu gia!"

"Kéo ra ngoài."

Tay Lục Kiều Tùng bị trói lại, vẫn cứ chết ăn vạ không chịu đi, gắt gao mà trừng mắt nhìn Lâm Thanh Vũ: "Lục Vãn Thừa chỉ là một kẻ nửa sống nửa chết, Lâm Thanh Vũ ngươi còn có thể kiêu ngạo được mấy ngày? Chờ hắn chết rồi, ngươi chỉ là một tên nam thê thủ tiết thì có thể nhấc lên sóng gió gì! Đến lúc đó, sẽ bán ngươi cho Giáo Phường Tư, để cho nam nhân chơi ngươi mới đúng, để không uổng công khuôn mặt ngươi lớn lên được như thế!"

Lâm Thanh Vũ cực lực áp xuống ác ý mãnh liệt. Lục Vãn Thừa cần phải nghỉ ngơi, y chỉ cần đuổi người đi là được. Mặt khác, chờ Lục Vãn Thừa ngủ rồi y lại thanh toán đầy đủ với Lục Kiều Tùng cũng không muộn.

"Thanh Vũ, ta, ta có hơi khó chịu, Thanh Vũ......" Lục Vãn Thừa hữu khí vô lực mà gọi tên của y, đột nhiên "Ọc" một tiếng, khóe miệng tràn máu đỏ tươi.

Hoan Đồng cả kinh nói: "Tiểu hầu gia!"

Trong phút chốc, lệ khí lạnh lẽo giữa mày Lâm Thanh Vũ bạo trướng. Y thô bạo túm lấy vạt áo Lục Kiều Tùng, ném mạnh hắn đập vào cột: "Đáng chết."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro