C36 - Ta lại làm chuyện xấu rồi, Vãn Thừa à

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Vãn Thừa tuy bệnh nặng đến bây giờ, nhưng được y dốc lòng chăm sóc, nên rất ít khi chật vật, hộc máu càng là chuyện chưa từng có. Y không có cách nào cứu mạng Lục Vãn Thừa, nhưng ít ra cũng muốn hắn ra đi có thể diện, ra đi một cách sạch sẽ thanh thản.

Thứ dơ bẩn như máu, không nên xuất hiện trên người hắn.

Lục Vãn Thừa nôn ra máu, như mở ra một chốt mở phát độc, máu tràn ra càng nhiều, chỉ chốc lát sau đã nhiễm đỏ vạt áo và chăn gấm, người cũng hôn mê bất tỉnh.

"Đại thiếu gia," Hoa Lộ vừa khóc vừa kêu, "Đại thiếu gia người đừng dọa nô tỳ......"

"Thiếu Quân, phải, phải làm sao bây giờ!"

Hạ nhân Lam Phong Các chưa từng gặp tình huống này bao giờ, tất cả mọi người luống cuống tay chân, chờ Lâm Thanh Vũ chủ trì cục diện.

Sau khi gáy Lục Kiều Tùng bị đụng vào cột phòng, bị mấy tiểu tư đè nặng quỳ trên mặt đất, hoàn toàn không thấy tôn nghiêm thiếu gia. Hắn nhìn thấy nhiều máu như vậy, nhớ tới ngày đó mình cũng thế này trên người ca cơ kia, khóe mắt không khỏi muốn nứt ra, hai mắt đỏ ngầu thống khoái hét to: "Lâm Thanh Vũ, ngươi nhìn thấy chưa, phu quân của ngươi nôn nhiều máu như vậy, hắn sắp chết! Cho dù ngươi biết y thuật thì sao, cho hắn dùng nhiều hà thủ ô ngàn năm thì thế nào, ngươi vẫn không thể cứu được hắn!"

Lâm Thanh Vũ nhìn hắn, bỗng dưng cười nhẹ một tiếng, thanh âm kia rét lạnh thấu xương, kết hợp với gương mặt y, không ngờ lại có vài phần cảm giác yêu dã phong tình, khiến người nhìn lạnh cả sống lưng.

Chờ đến khi Lục Kiều Tùng phục hồi tinh thần lại, hắn đã bị tiểu tư Lam Phong Các "Mời" ra ngoài. Trước giường màn che buông xuống, chỉ có bóng người lờ mờ phía sau.

Lâm Thanh Vũ bận rộn đến nửa đêm, xem như nhặt một cái mạng của Lục Vãn Thừa về. Hạ nhân giúp Lục Vãn Thừa rửa sạch vết máu, thay quần áo và đệm chăn sạch sẽ. Lục Vãn Thừa an tĩnh, hôn mê không nhiễm một hạt bụi, dường như không cảm nhận được một chút đau khổ nào.

Lâm Thanh Vũ trông coi hắn trong chốc lát, chính phòng phái người tới truyền lời, nói phu nhân mời Thiếu Quân qua một chuyến.

Lục Kiều Tùng chạy đến Lam Phong Các đại náo một hồi, còn khiến huynh trưởng bệnh nặng tức đến hộc máu. Chuyện này ở nội trạch coi như là đại sự, Nam An Hầu cũng bị kinh động. Sau khi ông nghe nói ngọn nguồn sự việc, cả giận nói: "Tên bất hiếu kia đang ở đâu!"

Nháo đến nước này, Lương thị cũng không hề chơi trò hư tình giả ý mà lấy chiêu lui làm tiến, thút tha thút thít nói: "Hầu gia chỉ biết Vãn Thừa đang bệnh, nhưng có còn nhớ Kiều Tùng cũng bị bệnh hay không?"

"Bệnh của nó sao có thể so với Vãn Thừa?! Nó biết huynh trưởng bệnh nặng, còn chạy đến Lam Phong Các hô to gọi nhỏ, nói năng lỗ mãng, chẳng lẽ không nên phạt?"

"Đương nhiên là nên phạt. Nhưng sau khi Kiều Tùng bị hạ nhân đuổi ra khỏi Lam Phong Các, cũng bị ngất xỉu. Đại phu nói thân thể của nó yếu, nhất định không được tức giận. Nói khó nghe thì, Vãn Thừa nó......nó đã như vậy, chẳng lẽ Hầu gia thật sự muốn Kiều Tùng đang bệnh mà phạt nó hay sao, làm bệnh tình của nó nặng thêm ư!" Lương thị lau nước mắt, khóe mắt quan sát vẻ mặt Nam An Hầu, "Hầu gia không biết, Kiều Tùng mới vừa tìm được biện pháp có thể trị bệnh kín của nó, nó cũng chỉ vì chữa bệnh sốt ruột, muốn lưu lại đời sau cho Hầu gia, nên mới nhất thời xúc động chống đối huynh tẩu. Hầu gia muốn phạt nó, ta làm mẫu thân thì không có gì để nói. Nhưng chỉ cầu, cầu Hầu gia có thể đợi nó khỏe hơn một chút rồi lại phạt......"

Chuyện vô hậu vẫn luôn là tâm bệnh của Nam An Hầu, nghe Lương thị nói bệnh kín của Lục Kiều Tùng có hy vọng chữa khỏi, không khỏi dao động: "Lời ngươi nói là thật?"

Lương thị liên tục gật đầu: "Không dám lừa Hầu gia."

Lâm Thanh Vũ thờ ơ lạnh nhạt, chỉ cảm thấy hai người này đang lãng phí thời gian của y.

Nam An Hầu nhìn Lâm Thanh Vũ một cái rồi nói: "Bỏ đi, trước cứ để hai đứa nó dưỡng bệnh. Chuyện khác, sau này lại nói."

Lâm Thanh Vũ ra khỏi đại viện chính phòng, Hoan Đồng lập tức ra đón: "Thiếu gia, Hầu gia nói thế nào."

Lâm Thanh Vũ cười lạnh: "Ngươi còn trông cậy vào ông ta?"

Hoan Đồng không thể tin được: "Nhưng Tam thiếu gia khiến Tiểu hầu gia tức giận nôn ra máu kia mà, việc này chẳng lẽ chỉ thế là thôi?"

"Đủ rồi." Lâm Thanh Vũ nói, "Đi tìm Trương Thế Toàn tới đây."

Lục Vãn Thừa hôn mê ba ngày mới tỉnh lại.

Mặc dù Lục Kiều Tùng được miễn trách phạt, nhưng cũng bị Nam An Hầu cảnh cáo không được đến gần Lam Phong Các, quấy rầy huynh trưởng dưỡng bệnh. Trừ cái này ra, Nam An Hầu còn sai quản sự đi mua hà thủ ô ngàn năm, cung cấp cho Lục Kiều Tùng làm thuốc.

Dược liệu quý báu Lục Kiều Tùng coi như cơm mà uống, tiêu tốn không biết bao nhiêu tiền bạc, nhưng vẫn không thấy hiệu quả. Lúc này, hắn mới lờ mờ nhận ra bản thân có thể đã bị lang trung giang hồ kia lừa. Lục Kiều Tùng dưới cơn thịnh nộ, nhốt tên lang trung kia vào trong phòng chứa củi, cảnh cáo tên đó nếu không nghĩ ra biện pháp, thì chém hai tay, khiến tên đó đến cả xin cơm cũng không cầm nổi chén.

Lang trung giang hồ bị dọa như thế, không biết là cái khó ló cái khôn hay thế nào, nhưng thật sự kê đơn thuốc ra, thề thốt chắc chắn nói lần này nhất định có hiệu quả. Lục Kiều Tùng nửa tin nửa ngờ, dựa theo đơn thuốc của tên đó phối đan dược, ăn mấy viên thật sự cảm thấy thân thể có biến hóa: Tinh thần phấn khởi, thân thể nóng lên, eo chân cũng hăng hái. Lục Kiều Tùng vui mừng quá đỗi, cho là không bao lâu nữa, thì chứng bệnh không thể gặp người khác kia có thể tốt lên.

Lương thị cũng vui mừng vô cùng. Đích trưởng tử mà vợ đầu để lại không sống được mấy ngày nữa, nữ nhi lại là Trắc phi Thái Tử, nếu nhi tử có thể trị hết bệnh và lưu lại đời sau cho Hầu phủ, cuộc sống của bà ta có thể viên mãn rồi.

Hiện giờ điều duy nhất khiến bà ta cảm thấy hơi lo lắng chính là, bà ta rõ ràng sai người đưa tin vào Đông Cung, nói tình hình trong phủ gần đây cho Lục Niệm Đào nhưng lại chậm chạp không thấy hồi âm.

Vì thế, bà ta chuẩn bị một phần hậu lễ, sai người đưa cho công công truyền lời giúp mẹ con bà ta. Không ngờ công công lại trực tiếp đuổi người ra ngoài, lạnh lùng vứt xuống một câu: "Nam An Hầu phủ nuôi được một nữ nhi thật tốt."

Lương thị nghe vậy trong lòng nóng như lửa đốt, cố tình hỏi thăm nhưng không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, những ngày thư thái chưa được bao lâu lại bắt đầu hoảng sợ không chịu nổi.

Bà ta không biết Lục Niệm Đào "Tốt" ở chỗ nào, Lâm Thanh Vũ lại rất rõ ràng.

Hồ Cát mang tin tức đến cho y —— thuốc của y, đã có hiệu quả.

Mấy ngày trước, Tiêu Tranh bỗng nhiên bị trúng gió, đau đầu muốn nổ tung, dẫn đến tai điếc mắt đau, hận không thể lấy đầu đâm tường. Một đám thái y ở Thái Y Viện tề tụ ở Đông Cung, xem xét nửa ngày vẫn không nhìn ra nguyên nhân từ đâu tới. Trần Quý phi hạ lệnh tra rõ tất cả trong Đông Cung, từ chi phí, ăn uống nước trà đến y phục sinh hoạt, những chi tiết vụn vặt cũng buông bỏ qua, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.

Lúc này, cô cô chưởng sự của Trần Quý phi nói, nếu vấn đề không phải ở trong cung Thái Tử, vậy có thể là ở cung khác hay không?

Vì thế, điện mà hai Trắc phi cũng bị điều tra lục soát một phen. Huân hương mà Lục Niệm Đào châm trong cung bị lôi ra, sau khi thái y kiểm tra cũng không thấy có vấn đề gì. Nhưng Tiêu Tranh trời sinh tính đa nghi, mặc dù thái y nói huân hương không có vấn đề, nhưng hắn vẫn hạ lệnh, về sau toàn bộ Đông Cung bất luận là kẻ nào cũng không được dùng hương.

Tiêu Tranh không phải kẻ ngu dốt, chiêu này chỉ có thể dùng trên người hắn một lần. Lâm Thanh Vũ biết, Lục Niệm Đào đã không còn dùng được.

Một khi đã như vậy, thì cần phải ép khô giá trị cuối cùng của nàng ta.

Hồ thái y trung thành tận tâm với phụ thân y, lại giúp bọn họ nhiều như vậy, cũng nên có được một ít hồi báo.

Thái Tử đau đầu không tìm ra nguyên nhân, thái y ở Thái Y Viện bó tay hết cách. Ai cũng chưa từng ngờ đến, người cuối cùng tìm được nguyên nhân lại là người mới vừa vào Thái Y Viện không lâu, Hồ Cát.

Trắc phi Thái Tử dùng huân hương đích xác không có vấn đề gì, nhưng nếu dùng chung với Phượng Cầu Hoàng và Sinh Tra Tử lại có thêm gió tác động từ bên ngoài, cực dễ dẫn đến đau đầu.

Phượng Cầu Hoàng và Sinh Tra Tử là huân hương Hoàng Hậu và Trần Quý phi chuyên dùng, mỗi ngày Thái Tử đều phải đến Phượng Nghi Cung và Trường Nhạc Cung thỉnh an, thỉnh thoảng buổi tối lại đến chỗ Trắc phi kia, nên dần dà chôn xuống mầm tai hoạ.

Sau khi chân tướng sáng rõ, Trần Quý phi trong cơn giận dữ, nghĩ đến Nam An Hầu phủ và Hoàng Hậu có một tầng quan hệ thông gia, cho rằng việc này là Lục Niệm Đào cố ý, hơn nữa còn là do Hoàng Hậu xúi giục, mắng Lục thị là "Tiện phụ" rồi tát nàng ta hai cái ngay tại chỗ, còn suýt nữa ẫm ĩ đến trước mặt Thánh Thượng, cuối cùng bị Tiêu Tranh ngăn lại.

Lục Niệm Đào ở Đông Cung khóc đến hoa dung thất sắc, giọng nói thê lương khăng khăng bản thân không biết, nàng ta dùng huân hương này, cũng chỉ là bởi vì điện hạ thích.

Tiêu Tranh biết nàng ta không nói sai. Lục Niệm Đào trông cậy vào Đông Cung làm chống lưng cho mẹ con nàng ta, nàng ta không có động cơ xuống tay. Hơn nữa, vị trí Thái Tử Tiêu Tranh có được không dễ, trước khi thành công đăng cơ, hắn không muốn làm ầm ĩ gây ra hiềm khích với Nam An Hầu.

Niệm tình Lục thị không cố ý, lại nể mặt Nam An Hầu, nên Tiêu Tranh không công khai việc này, chỉ kêu Lục Niệm Đào dọn ra Thiên điện. Chuyện sau đó, Lương thị không còn tin tức gì nữa.

Lục Niệm Đào hoàn toàn thất sủng, lại không thể xoay người. Nếu Tiêu Tranh đã chết, nàng ta phải ở trong cung thủ tiết cả đời; nếu Tiêu Tranh có thể sống sót bước lên ngôi vị hoàng đế, nàng ta cũng chỉ là một phi tử bị bỏ vào lãnh cung mà thôi.

Nàng ta không thể oán trách người khác. Từ đầu đến cuối, đều do nàng ta tự chọn.

Mà Hồ Cát, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, trò giỏi hơn thầy, được Thái Tử và Trần Quý phi thưởng thức, trở thành người mới chạm tay là bỏng ở Thái Y Viện, tiền đồ không thể đo lượng.

Chuyện ở Đông Cung, Lâm Thanh Vũ biết toàn bộ, nhưng khi nói cho Lục Vãn Thừa, chỉ nói trước một nửa: Tiêu Tranh bị trúng gió, thái y bó tay, nếu tiếp tục dùng thì dùng thuốc hay châm cứu cũng vô dụng, Hoa Đà hết cách.

Lục Vãn Thừa nghe vậy nói: "Vậy có phải ta không cần uống thuốc nữa đúng không. Độc phát thật sự hơi đau."

Lâm Thanh Vũ ngực hơi thắt lại: "Ngươi không muốn uống, vậy thì không uống."

Lục Vãn Thừa nhìn y trong chốc lát, nở nụ cười: "Lần này làm rất tốt, xứng đáng được gia thưởng —— Hoa Lộ."

Hoa Lộ ôm tới một cái rương gỗ đỏ điêu khắc, gồm năm tầng, có bảy tám cái ngăn kéo lớn nhỏ; mặt trên có quai, hai sườn được đục lỗ, xuyên vải rắn chắc qua—— đây là một cái rương thuốc đại phu hay mang theo khi ra ngoài khám bệnh.

Lâm Thanh Vũ chú ý thấy ở một góc của rương thuốc có khắc một biểu tượng kỳ lạ, đúng là cái mà lần trước Lục Vãn Thừa vẽ trên giấy.

"Cái này là ta kêu thợ mộc làm theo bản vẽ ta thiết kế đó," Lục Vãn Thừa nói, "Sau này ngươi vào Thái Y Viện, đi khám bệnh thì mang theo cái rương thuốc này đi."

Lâm Thanh Vũ mỉm cười: "Đa tạ."

Nhìn người bên cạnh nở nụ cười, Lục Vãn Thừa không nhịn được hỏi: "Có qua thì phải có lại, vậy có phải ngươi cũng nên đáp lễ cho ta hay không?"

Lâm Thanh Vũ hỏi: "Ngươi muốn đáp lễ cái gì."

Lục Vãn Thừa nghiêm túc suy nghĩ, bày ra bộ dáng buồn rầu: "Haizz, vẫn muốn nhìn Lâm đại phu mặc hỉ phục thì phải làm sao bây giờ."

Lâm Thanh Vũ: "......"

Đối với y mà nói, lấy thân phận nam tử gả làm nam thê cho một nam nhân khác là điều không cam lòng nhất cả đời này của y, cho dù người y gả là tri kỷ của mình thì cũng không thể thay đổi được điều này. Để y mặc lại hỉ phục lần nữa, không khác nào khiến y hồi tưởng lại khuất nhục ngày đó.

Nhưng, nếu Lục Vãn Thừa thật sự muốn nhìn, thì y cũng không phải không thể......

Còn chưa đợi y trả lời, Lục Vãn Thừa đã thò tay ra, muốn chạm vào lọn tóc dài rũ trước ngực của y. Không biết là hoa mắt hay thế nào, mà Lục Vãn Thừa thử vài lần cũng không nắm được.

"Xem ngươi rối rắm kìa," Lục Vãn Thừa thực hiện được mà cười nói, "Ta nói đùa mà ngươi không nghe ra sao?"

"Nghe không hiểu." Lâm Thanh Vũ nhẹ giọng nói, "Ngươi vẫn luôn như vậy."

Khiến người khác không nhìn rõ thật giả.

Ngoài miệng Lục Vãn Thừa nói không uống thuốc, nhưng sau vẫn ngoan ngoãn uống thuốc đúng giờ.

Đêm nay, Lâm Thanh Vũ nhìn Lục Vãn Thừa ngủ. Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Hoa Lộ thở hồng hộc chạy vào: "Thiếu, Thiếu Quân!"

Lâm Thanh Vũ giơ tay ra hiệu nàng nói nhỏ lại: "Xảy ra chuyện gì."

Hoa Lộ thở gấp nói: "Tam thiếu gia...... xong rồi."

Lâm Thanh Vũ hỏi: "Xong rồi là ý gì?"

"Chính là chết rồi!"

Lâm Thanh Vũ "À" một tiếng, vén chăn đàng hoàng cho Lục Vãn Thừa, nhẹ giọng nói: "Ta lại làm chuyện xấu rồi, Vãn Thừa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro