C37 - Thiếu quân, ngài nói xem có phải thiếu gia khỏe hơn không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Kiều Tùng dùng đan dược quá độ, chết bất đắc kỳ tử.

Chuyện xảy ra quá đột ngột. Buổi trưa tinh thần Lục Kiều Tùng còn rất phấn chấn, tự cảm thấy mình có thể nâng núi thổi gió sức khỏe phi phàm; đến buổi tối, hắn liền thất khiếu đổ máu, đại tiện lẫn tiểu tiện không thể kiểm soát, rồi chết thảm ở Thanh Đại Các.

Lương thị chịu không nổi đả kích này, sau khi nghe được tin lập tức ngất xỉu; Nam An Hầu chỉ đến Thanh Đại Các nhìn thoáng qua, sau đó lảo đảo loạng choạng đến từ đường Lục gia, trong một đêm trắng đầu, ngày hôm sau ngay cả lâm triều cũng không lên nổi. Cuối cùng tang sự của Lục Kiều Tùng lại do một tay Phan thị xử lý.

Chuyện tang sự Phan thị đã sớm có chuẩn bị, nhưng bà ta chuẩn bị là cho Lục Vãn Thừa. Ai mà ngờ được, Lục Kiều Tùng lại đi trước Lục Vãn Thừa, còn là một cái chết thê thảm như thế. Đồ chuẩn bị cho Lục Vãn Thừa đương nhiên không dùng được, Phan thị đành phải sai người đi mua, rất nhiều thứ chỉ có thể chắp vá mà dùng.

Nam An Hầu phủ treo cờ tang, tiền giấy vương vãi, linh cữu của Lục Kiều Tùng đặt trong nội đường. Lương thị mặc y phục trắng ngồi quỳ trước quan tài, nhưng thấy hai mắt bà ta trống rỗng, thần sắc chết lặng, nước mắt như đã cạn khô.

Tuy Lục Kiều Tùng chết không vẻ vang, nhưng dù sao cũng là con chính thất của Hầu tước, khi còn sống cũng có nhiều mối quan hệ, thuận lợi mọi bề, người đến phúng viếng cho hắn cũng không ít. Trong đó có một vị nam tử lạ mặt, tự xưng là thái giám Đông Cung, đến thay Trắc phi nương nương tới dập đầu cho Tam thiếu gia.

Cuối cùng trên mặt Lương thị cũng có chút phản ứng, mất tiếng hỏi: "Trắc phi nương nương...... nàng, nàng có khỏe không?"

Mặt nam tử kia lộ vẻ khó xử, dưới sự truy hỏi của Lương thị, đành phải nói cho bà ta chuyện Lục Niệm Đào bị Thái Tử giam cầm ở lãnh cung.

Lương thị ngây ngốc thật lâu, thình lình nhìn thấy Lâm Thanh Vũ, đột nhiên hét lên, thân mình run như cầy sấy, chỉ vào mặt Lâm Thanh Vũ cuồng loạn nói: "Yêu nghiệt...... Nam An Hầu phủ cưới yêu nghiệt vào cửa!"

Lâm Thanh Vũ lạnh nhạt nói: "Phu nhân nói đùa. Lúc trước nói ta là phúc tinh Hầu phủ, không phải chính là người sao."

Đôi mắt Lương thị trừng lớn, dường như bị ai đó bóp lấy yết hầu, miệng lẩm bẩm không ngừng những lời mê sảng quái dị.

Lương thị hoàn toàn điên rồi. Đại phu nói bà ta bị mắc chứng phiền muộn, cả đời này chỉ sợ là không khỏe được. Nam An Hầu liên tiếp chịu đả kích, tinh thần và thể xác đều mệt mỏi, bị bệnh không dậy nổi. Ông không có tinh lực để hỏi đến chuyện trong phủ, chỉ sai hạ nhân chăm sóc tốt cho phu nhân, đừng để bà ta chạy ra ngoài làm cho mất mặt xấu hổ. Chuyện khác, giao hết cho Phan thị xử lý.

Trong khoảng thời gian làm tang sự cho Lục Kiều Tùng, thân thể Lục Vãn Thừa hơi có chuyển biến tốt, nhưng cũng chỉ là thời gian tỉnh táo nhiều hơn, có thể gắng gượng nói chuyện một hồi mà thôi.

Sau khi biết được Lục Kiều Tùng chết bất đắc kỳ tử, Lương thị hóa điên, Nam An Hầu bị bệnh không dậy nổi, Lục Vãn Thừa cũng không bất ngờ chút nào, ngược lại giống như thưởng thức mà nhìn Lâm Thanh Vũ: "Thanh Vũ, hình như ngươi lại đẹp hơn rồi."

Tựa như một loài hoa độc ngủ yên nhiều năm, cuối cùng cũng phóng thích chất độc của mình, đẹp đến mức làm người khác sợ hãi, chỉ cần nhìn thoáng qua đã kinh tâm động phách.

Lâm Thanh Vũ cúi đầu nhìn đôi tay sạch sẽ của mình, giọng nói mang theo vài phần chỉ trích: "Là do ngươi khiến ta biến thành như vậy."

Lục Vãn Thừa nhẹ giọng cười: "Đây là vinh hạnh của ta."

Bên ngoài vang lên tiếng kèn của những người hung tứ đang đưa tang Lục Kiều Tùng sớm đến cực lạc.

Hai người im lặng, Lục Vãn Thừa đột nhiên hỏi: "Thanh Vũ, ngươi nói xem Lục Kiều Tùng sẽ đi đâu."

"Người đã chết, đương nhiên cái gì cũng chấm hết, còn có thể đi đâu."

"Vậy ngươi có biết, ta đến nơi này thế nào không?"

Lâm Thanh Vũ ngẩn ra: "Ngươi không nói cho ta, làm sao ta biết được."

"Hôm đó ta tan học về nhà, cứu được một thai phụ ở trên đường, nhưng đổi lại đem tính mạng chính mình thay vào đó." Lục Vãn Thừa cảm thán nói, "Ta đúng là người tốt mà."

Hai mắt Lâm Thanh Vũ mở to: "Ngươi nói, ngươi...... đã chết một lần?"

Lục Vãn Thừa gật đầu: "Một chiếc xe chở đầy hàng hóa cán qua người ta. Mà thôi đừng nói nữa, vẫn còn thấy đau đây này." Lục Vãn Thừa cười nói, "Người xưa có câu có ân báo ân, ta cứu hai người, vậy có phải nghĩa là ta có thể sống hai lần không? Từ Quân Nguyện có tính một quẻ cho ta, y nói, mệnh của ta...... có thể vẫn chưa tuyệt."

Lâm Thanh Vũ đột nhiên đứng lên, buột miệng thốt ra: "Cái gì mà có thể!"

Lục Vãn Thừa không thể giả bộ được nữa, ngữ khí gian nan nói: "Chính là...... có thể. Ta chết rồi, thì có thể là chết thật, cái gì cũng kết thúc. Cho dù ta may mắn có thể sống lại, nhưng cũng chưa chắc sẽ ở Đại Du, ở thế giới này, ngươi hiểu không."

Lâm Thanh Vũ ngơ ngác nhìn Lục Vãn Thừa. Thật lâu sau, y hỏi: "Ngươi nắm chắc mấy phần."

Lục Vãn Thừa trầm mặc hồi lâu, nhẹ giọng nói: "Ta không biết."

Lâm Thanh Vũ cực lực nhịn cảm xúc của mình xuống: "Ngươi đang dự tính cái gì."

Lục Vãn Thừa tựa hồ đã đoán trước được y sẽ có phản ứng này, trầm giọng nói: "Thực xin lỗi. Ta do dự rất lâu, ta cảm thấy, ta vẫn nên nói cho ngươi một tiếng."

"Chuyện không chắc chắn tại sao lại muốn nói cho ta?!" Lâm Thanh Vũ không thể nhịn được nữa. Y đã chuẩn bị sẵn sàng mất đi Lục Vãn Thừa mãi mãi, nhưng Lục Vãn Thừa lại nói cho y, hắn "có thể" vẫn còn có một cơ hội sống.

Lục Vãn Thừa muốn y làm thế nào? Cả ngày không làm gì hết, suy nghĩ xem rốt cuộc hắn có chết hay không, chờ đợi một đáp án không biết có lời giải hay không?!

Nếu...... Nếu cuối cùng vẫn chỉ là có thể, thì y tình nguyện không cần cái gọi là có thể này.

"Ngươi chờ ta một năm." Lục Vãn Thừa nói, lại cảm thấy một năm có vẻ hơi lâu, hắn và Lâm Thanh Vũ chỉ biết nhau mới một năm, hắn dựa vào đâu yêu cầu người ta chờ hắn một năm.

"Không cần một năm, khụ khụ —— nửa năm...... Không, một trăm ngày là được." Lục Vãn Thừa vội vàng nói, sợ yêu cầu quá phận của mình bị cự tuyệt, "Nếu trong vòng một trăm ngày ta không tới tìm ngươi, ngươi cứ hoàn toàn coi như ta đã chết. Chúng ta có thể ước định một cái ám hiệu, nếu ta không chết, xuyên thành người khác, thì chúng ta dựa cái ám hiệu này nhận ra nhau, được không?"

Miệng Lâm Thanh Vũ như nhai phải sáp, tâm tình rối loạn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lục Vãn Thừa, tên súc sinh nhà ngươi."

Lục Vãn Thừa miễn cưỡng cười vui vẻ: "Mỹ nhân khác mắng phu quân cùng lắm thì mắng câu 'đồ khốn', Lâm đại phu thì ngược lại, vừa chửi đã là 'súc sinh', không hổ là lão bà của ta."

"Cút."

Lục Vãn Thừa chơi xấu nói: "Cút không được đâu Thanh Vũ à, chân ta phế rồi."

Lục Vãn Thừa không chỉ có chân bị phế, lục phủ ngũ tạng không chỗ nào là hoàn hảo. Mỗi ngày hắn đều bị độc phát, đau đến mơ mơ màng màng, chỉ biết gọi tên của y.

Lâm Thanh Vũ nhắm mắt lại: "Nói đi."

Lục Vãn Thừa sửng sốt: "Nói cái gì?"

"Ám hiệu."

Lục Vãn Thừa chậm rãi nở nụ cười: "Ngươi để ta nghĩ xem." Cái ám hiệu này, cần phải lưu loát dễ đọc, còn dễ nhớ, người khác không thể biết được. Sau một phen suy nghĩ cặn kẽ, Lục Vãn Thừa nói: "Vậy —— kỳ biến ngẫu bất biến, ký hiệu nhận biết góc vuông?*"

Lâm Thanh Vũ lạnh lùng nói: "Đây lại là thứ gì. Ngươi có thể nói thứ ta nghe hiểu được không?"

"Có gì không hiểu ngươi có thể hỏi, ta sẽ nói cho ngươi."

Lâm Thanh Vũ liền hỏi hắn: "Lời ngươi vừa nói có nghĩa là gì, hai chữ 'lão bà' có nghĩa là gì, và cả 'hợp gout' là gì."

Lục Vãn Thừa tự động xem nhẹ hai vấn đề sau, nói: "Cái này là định lý cơ bản của hàm số lượng giác......"

Lục Vãn Thừa hứng thú bừng bừng mà nói được một nửa, mày đột nhiên nhăn lại cắn chặt môi. Đây là dấu hiệu độc phát. Lâm Thanh Vũ nói: "Ta đi lấy châm."

Thi châm cho Lục Vãn Thừa, có thể giảm bớt một chút đau đớn của hắn, nhưng cũng chỉ như muối bỏ biển, dù sao có còn hơn không.

Lục Vãn Thừa giữ chặt y, lắc đầu nói: "Không cần, ngươi ở lại bên cạnh ta là được rồi."

Lâm Thanh Vũ ngồi xuống mép giường, để Lục Vãn Thừa nằm trong lồng ngực mình.

Lục Vãn Thừa tốn sức mà mở to hai mắt, nhìn thẳng về phía trước, ngón tay nắm chặt cánh tay Lâm Thanh Vũ, cười hỏi y: "Thanh Vũ, ám hiệu...... Ngươi nhớ chưa?"

Lâm Thanh Vũ dùng tay che lại đôi mắt hắn: "Nhớ rồi."

"Thật sự chỉ cần chờ một trăm ngày là được......" Lục Vãn Thừa nhắm hai mắt lại trong lòng bàn tay Lâm Thanh Vũ, "Đừng chờ lâu quá, ta sẽ đau lòng."

Sau khi lập đông, là tiểu tuyết*. Năm nay tuyết rơi muộn hơn thường năm rất nhiều, trời luôn âm u, dường như ông trời cũng không chắc có muốn tuyết rơi hay không.

*Tiểu tuyết: là vào ngày 22, 23/11.

Thời gian Lục Vãn Thừa thanh tỉnh càng ngày càng ít, hiếm lắm mới tỉnh một lần thì cũng bởi vì độc phát nên mới tỉnh. Trước đây, hắn vẫn có thể ngồi trên xe lăn đi trong viện phơi nắng, hiện giờ ngay cả ngồi cũng không ngồi được. Ngoại trừ trên giường, thì hắn không đi đâu được nữa.

Cuối tháng, Lâm mẫu đại thọ bốn mươi tuổi, Lâm Thanh Vũ về Lâm phủ một chuyến. Lâm mẫu thấy một mình y trở về, liền biết tình trạng Lục Vãn Thừa không mấy lạc quan. Bà sợ trưởng tử khó chịu, nên không hỏi nhiều, nhưng thật ra Lâm Thanh Hạc đã hỏi vì sao Vãn Thừa ca ca không tới cùng rồi. Lâm Thanh Vũ sờ sờ đầu nhóc, nói Vãn Thừa ca ca lần sau sẽ tới.

Lâm mẫu thích yên tĩnh, không thích náo nhiệt, hơn nữa trượng phu không ở nhà, nên bà chỉ sai người làm một bàn đồ ăn mà mấy đứa con thích ăn, an tĩnh cùng bọn nhỏ mừng thọ. Bà nhìn trời đầy mây ngoài cửa sổ: "Chờ trận tuyết này rơi xong, phụ thân con cũng sẽ về nhà."

Lâm Thanh Vũ không dám rời Hầu phủ quá lâu, dùng cơm trưa với Lâm mẫu xong liền trở về Hầu phủ. Trở lại Lam Phong Các, Lâm Thanh Vũ nhìn thấy Hoa Lộ vừa hát ngâm nga vừa tưới nước cho cây hoa quế đã khô héo trong viện, hỏi: "Có chuyện gì mà vui vẻ như vậy."

Từ lúc Lục Vãn Thừa nôn ra máu, tình cảnh ở Lam Phong Các đều mang một màu sắc bi thương, y cũng đã lâu không thấy Hoa Lộ phấn chấn như thế.

Hoa Lộ vui mừng nói: "Thiếu gia vừa tỉnh ngủ. Hôm nay tinh thần y đặc biệt tốt, còn có thể tự ngồi dậy, một hơi uống hết nửa chén cháo thì không nói, còn kêu nô tỳ thay cho y một bộ y phục màu đỏ tươi vui nữa. Thiếu Quân, người nói xem thiếu gia có phải sắp khỏe rồi không."

Lâm Thanh Vũ đột nhiên sửng sốt, tâm đột nhiên trầm xuống.

___________________________

*Kỳ biến ngẫu bất biến, ký hiệu nhận biết góc vuông:

Có nghĩa là "Lẻ biến chẵn không đổi, dấu hiệu nhận biết góc vuông".

cos(270°-α) = – sinα với 270° là 90° x3 (số lẻ), nên cos biến thành sin, tức là "lẻ biến".

Lại như, sin(180°+α) = – sinα với 180° là 90° x2 (số chẵn), nên sin vẫn là sin, tức là "chẵn không đổi".

Còn về vế tiếp theo, thì kết hợp 90° = π/2
=> Dấu hiệu nhận biết góc vuông.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro