C38 - Thanh Vũ, tôi hơi mệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Thanh Vũ đi đến cửa phòng ngủ, cửa chỉ khép hờ.

Hôm nay về Lâm phủ, y không dẫn Hoan Đồng theo, giờ phút này Hoan Đồng đang ngồi xổm bên cạnh xe lăn của Lục Vãn Thừa, đắp chăn lên đùi hắn. Hoan Đồng đi theo y nhiều năm, cũng coi như có kiến thức rộng rãi. Hoan Đồng thấy Lục Vãn Thừa tinh thần cực kỳ tốt, không vui mừng phấn khởi như Hoa Lộ, chỉ miễn cưỡng cười vui vẻ nói chuyện với Lục Vãn Thừa.

"Buổi tối Tiểu hầu gia muốn ăn gì, ta kêu phòng bếp chuẩn bị trước."

Lục Vãn Thừa suy nghĩ rồi nói: "Muốn ăn bánh hoa mai."

Giọng Hoan Đồng khàn khàn: "Có ngay."

"Giờ nào rồi." Lục Vãn Thừa chuyển hướng nhìn hướng tủ quần áo, hỏi.

Lâm Thanh Vũ nhìn theo hướng tủ quần áo, vẫn không nhìn ra chỗ đặc biệt gì.

Hoan Đồng nói: "Cuối giờ Thân."

"Thiếu gia nhà ngươi sao còn chưa về."

"Cũng sắp rồi, thiếu gia nói sẽ trở về dùng bữa tối."

Lục Vãn Thừa vẫn luôn nhìn hướng kia, có chút lo lắng: "Phải nhanh lên chứ."

Lâm Thanh Vũ lui ra ngoài.

Trong viện, Hoa Lộ vẫn đang hát ngâm nga, giai điệu nhẹ nhàng, uyển chuyển êm tai. Nàng xoay người, thấy Lâm Thanh Vũ đứng ở cửa, ngạc nhiên nói: "Thiếu Quân, sao người không đi vào?"

Lâm Thanh Vũ lấy lại tinh thần: "Hoa Lộ, mượn đồ trang điểm của ngươi dùng một chút."

Đời này Lâm Thanh Vũ chỉ trang điểm đúng một lần, chính là ngày ấy gả cho Lục Vãn Thừa. Vì nam tử không thích hợp trang điểm đậm và ăn mặc cầu kỳ, y lại cực kỳ phản cảm, khi xuất giá hỉ nương chỉ vẽ mày tô môi giữa mày dán hoa điền cho y.

Lục Vãn Thừa không để ý y có vẽ mày tô môi hay không, hắn tựa hồ chỉ muốn nhìn bộ dáng y mặc hỉ phục, dán hoa điền mà thôi.

Lâm Thanh Vũ nhìn mình trong gương đồng, đột nhiên phát hiện mấy ngày này, hình như y cũng gầy đi không ít. Y cầm bút, đối diện gương vẽ lại từng nét bút hoa điền ngày đó y dán giữa mày. Đó là một cái hoa điền đối xứng đơn giản, chỉ ba nét bút, cũng đủ để thay đổi khí chất một người. Y giống như không còn là chính mình, mà là một thê tử dựa vào dung mạo mà lấy lòng phu quân.

Hóa ra, kẻ sĩ cũng có thể giả dung vì tri kỷ.

Tiếp theo, y cởi bỏ thường phục trên người, mặc từng lớp hỉ phục phức tạp vào, đai ngọc thắt eo, cuối cùng phủ thêm một tầng khăn quàng vai. Ngọc quan vấn tóc bị tháo ra, tóc đen như thác nước rủ xuống, y cầm lấy hỉ quan, nghĩ nghĩ, lại thả trở về.

Đã đủ rồi. Dù sao cũng là y tặng người, không phải thành thân.

"Thiếu gia?" Thanh âm Hoan Đồng từ bên ngoài truyền đến, "Thiếu gia người về rồi sao?"

Lâm Thanh Vũ còn chưa lên tiếng, Hoan Đồng đã xông vào, sau khi nhìn y thì sửng sốt.

Lâm Thanh Vũ đứng lên, vạt áo hỉ phục chạm đất; y không thúc quan búi tóc, chỉ để tóc dài tự nhiên rũ xuống trên áo choàng, lúc cúi đầu, sợi tóc che nửa dung nhan.

Hoan Đồng chưa bao giờ nhìn thấy thiếu gia nhà mình thế này, minh diễm không gì sánh được, giơ tay nhấc chân đều là phong tình. Hắn ngây người sau một lúc lâu, thẳng đến khi Lâm Thanh Vũ đi đến trước mặt mình thì mới hồi thần lại: "Thiếu gia, người sao lại......"

Lâm Thanh Vũ hỏi: "Tiểu hầu gia đang ở đâu?"

"Tiểu hầu gia nghĩ rằng thiếu gia còn chưa trở về, nên muốn đến trong viện chờ." Hoan Đồng nhớ mình tới làm gì, trong thanh âm mang thêm giọng mũi, "Thiếu gia, Tiểu hầu gia hắn, hắn......"

"Ta biết." Lâm Thanh Vũ lại rất bình tĩnh, "Ngươi kêu người chuẩn bị tốt bữa tối. Tối nay, không cần các ngươi ở bên cạnh hầu hạ."

Hỉ phục, hay gọi là giá y, mặc ở trên người nằng nặng không tiện, hơi vô ý thì rất dễ dẫm lên vạt áo. Vì để nhanh đến trước mặt Lục Vãn Thừa, y không thể không giống nữ tử dẫm lên vạt áo, xuyên qua hành lang gấp khúc yên tĩnh, bước nhanh vào trong viện ——

Lục Vãn Thừa một thân xiêm y đỏ thẫm, khoác áo lông chồn tuyết trắng, ngồi an tĩnh đã lâu trên xe lăn, giống như hồng mai trong tuyết, mãnh liệt đập vào mắt y.

Hôm nay thần thái Lục Vãn Thừa sáng láng, gương mặt và môi đều có huyết sắc, hai mắt lấp lánh, ẩn ẩn mang theo khí phách thiếu niên, phảng phất như trở về mùa xuân ấm áp năm nay. Khi đó Lục Vãn Thừa không cần ngồi xe lăn, thậm chí còn không tự lượng sức muốn thử ôm y lên.

Nếu...... Nếu trên người Lục Vãn Thừa không có nhiều xiêm y như vậy, nếu hai chân hắn còn tri giác, có lẽ y cũng sẽ cảm thấy, không biết chừng Lục Vãn Thừa thật sự sắp khỏe lại rồi.

Lục Vãn Thừa ngồi nơi đó, lặng lẽ đợi quân tới.

Lâm Thanh Vũ hé môi: "Vãn Thừa."

Lục Vãn Thừa phản ứng hơi trì độn, đầu tiên là ngẩn ra, rồi sau đó chậm rãi quay đầu, nhìn y, mặt giãn ra mỉm cười: "Ngươi đã trở lại rồi."

Phản ứng không khác gì bình thường khi nhìn thấy y.

Ngực Lâm Thanh Vũ như bị thứ gì đó nặng nề đập xuống.

Lục Vãn Thừa nói nhiều lần muốn nhìn y mặc hỉ phục vẽ hoa điền như thế. Vì sao đến khi y thật sự mặc rồi, vẽ rồi, lại không có một chút phản ứng đặc biệt nào?

Y nâng tay lên, muốn đụng vào đôi mắt Lục Vãn Thừa. Đầu ngón tay cơ hồ sắp đụng tới lông mi Lục Vãn Thừa, Lục Vãn Thừa vẫn mở to hai mắt, không hề chớp mà nhìn y. Khóe miệng hắn cong cong, cười cực kỳ đẹp: "Hôm nay ngươi về nhà có ăn bánh hoa mai mà nhạc mẫu đại nhân đích thân làm không? Đúng rồi, răng cửa Thanh Hạc đã mọc dài chưa."

Tay Lâm Thanh Vũ cứng đờ giữa không trung, chậm rãi rơi xuống: "Đã ăn, cũng mọc dài lại rồi."

Sao y lại quên được. Lục Vãn Thừa toàn thân trên dưới đều là độc, xuất hiện tình huống thế này cũng là bình thường. Sao y có thể quên.

"Ta cũng kêu Hoan Đồng chuẩn bị chút bánh hoa mai rồi," Lục Vãn Thừa nói, "Ngươi ăn cùng ta nha?"

Lâm Thanh Vũ gật đầu, nghe thấy Lục Vãn Thừa lại gọi một tiếng "Thanh Vũ à", mở miệng nói: "Được. Bên ngoài trời lạnh, ta đẩy ngươi về phòng."

Lâm Thanh Vũ đẩy Lục Vãn Thừa vào thính đường. Dựa theo quy củ của giới quyền quý, khi dùng bữa đều dùng ở thính đường. Trước kia Lục Vãn Thừa lười, muốn người khác mang đồ ăn đến trước mặt hắn. Sau này thì, bệnh Lục Vãn Thừa dần dần nặng hơn, dù đưa đồ ăn đến trước giường, hắn cũng không ăn được bao nhiêu.

Hoan Đồng kêu phòng bếp chuẩn bị một bàn đồ ăn, đôi mắt đỏ hồng, mang đồ ăn xong đang muốn lui xuống thì Lục Vãn Thừa gọi lại: "Có rượu không?"

Lâm Thanh Vũ không cho phép người bệnh trong tay mình uống rượu. Hai người thành thân lâu như vậy, nhưng chưa từng uống rượu lần nào. Lâm Thanh Vũ nói: "Thân thể của ngươi, không nên uống rượu."

Lục Vãn Thừa nói: "Nhưng ta đã mười tám rồi."

"Chuyện này......" Lâm Thanh Vũ hít sâu một hơi, lấy ra giọng điệu bình thường, "Chuyện này không liên quan đến chuyện ngươi bao nhiêu tuổi."

"Sao lại không liên quan. Mười tám tuổi có nghĩa là muốn làm gì thì làm. Khó khăn lắm mới đến mười tám, sao cái gì cũng chưa làm mà đã......" Lục Vãn Thừa ngừng lại, cười nói, "Lâm đại phu để ta uống một ly đi mà."

Lâm Thanh Vũ ổn định hơi thở, phân phó Hoan Đồng: "Đi mang rượu tới."

Hoan Đồng rót rượu cho hai người, thấp giọng nói: "Hai vị thiếu gia không còn chuyện gì khác, ta xin phép lui xuống trước." Hắn sợ mình ở lại, sẽ không nhịn được khóc thành tiếng.

Lục Vãn Thừa nói: "Ngươi đi rồi, ai giúp ta ăn cơm?"

Hoan Đồng không biết làm sao mà nhìn về phía Lâm Thanh Vũ. Lâm Thanh Vũ nói: "Ta giúp."

Lục Vãn Thừa nao nao, ra vẻ kinh ngạc: "Tốt vậy luôn?"

Lâm Thanh Vũ múc một thìa canh cho Lục Vãn Thừa, đưa đến bên miệng hắn: "Há miệng."

Lục Vãn Thừa ngoan ngoãn hé miệng, thật cẩn thận mà uống xong một ngụm canh, lộ ra vẻ mặt thỏa mãn: "Lại một ngụm nữa."

Lục Vãn Thừa ăn mấy miếng đồ ăn, liền nói muốn uống rượu. Rượu đã được hâm nóng trước đó, Hoan Đồng cố ý lấy rượu hoa lê ôn hòa. Rượu vào miệng không có cảm giác cay lắm, hương rượu kéo dài không tiêu tan, Lục Vãn Thừa nhấp một ngụm, rất tâng bốc mà nói: "Rượu ngon."

Rõ ràng khi hắn uống thuốc, còn không cảm thấy thuốc có vị đắng.

Lâm Thanh Vũ quay đầu đi, không đành lòng nhìn hắn. Y nghe thấy Lục Vãn Thừa hỏi y: "Thanh Vũ, rượu hợp cẩn khi chúng ta thành thân là loại rượu này đúng không?" Không đợi Lâm Thanh Vũ trả lời, hắn lại nói, "Đừng nói là ngươi uống rượu hợp cẩn cùng con gà trống kia đấy."

Lâm Thanh Vũ nhắm hai mắt lại: "Ta...... Không nhớ."

Lục Vãn Thừa liền nói: "Vậy coi như là ngươi uống cùng ta."

Lâm Thanh Vũ thu liễm cảm xúc, lại lần nữa mở mắt ra. Ngoài cửa sổ bóng đêm dần dày đặc, không biết từ khi nào tuyết đã rơi, rào rạt rơi xuống, tuyết và trăng đều trắng.

Đây là trận tuyết đầu tiên của mùa đông này.

Đáy lòng Lâm Thanh Vũ sinh ra một tia vui vẻ, y nhớ Lục Vãn Thừa đã nói, muốn nhìn y bung dù đứng trong tuyết, gương mặt bị quần áo nhiễm hồng. "Vãn Thừa, bên ngoài tuyết rơi rồi, ngươi có muốn đi......" Một từ "xem" như nghẹn trong cổ họng, nói không nên lời.

"Tuyết rơi?" Lục Vãn Thừa như không cảm nhận được khác thường của Lâm Thanh Vũ, ngữ khí nhẹ nhàng, "Vậy ta vẫn rất may mắn. Đi thôi, đi ngắm tuyết."

Lâm Thanh Vũ đã dặn dò trước đó, tất cả hạ nhân đều đợi trong phòng mình. Không ai thấy y mặc hỉ phục, bung dù, tóc dài rơi rụng đứng trong tuyết.

Không ai...... thấy.

Lục Vãn Thừa vươn tay, để bông tuyết trắng mềm rơi vào lòng bàn tay mình. Cách ánh đèn trong phòng, sắc mặt của hắn nhanh chóng ảm đạm, môi mất đi huyết sắc, chỉ có đôi mắt vẫn sáng lên. Phảng phất như phù dung sớm nở tối tàn, liều mạng nở rộ, rồi lại nhanh chóng héo úa.

...... Quá ngắn ngủi, ngắn ngủi đến mức làm người ta sợ hãi.

Lâm Thanh Vũ không biết làm thế nào mới có thể khiến hắn nở rộ lâu hơn một chút, chỉ có thể nắm lấy bàn tay hơi lạnh của hắn. "Có lạnh không?"

Lục Vãn Thừa lắc đầu, đột nhiên hỏi y: "Thanh Vũ, ngươi vẫn thích nữ tử đúng không?"

Yết hầu Lâm Thanh Vũ nhấp nhô: "Tất nhiên."

Lục Vãn Thừa gật đầu cười nói: "Vậy thì tốt."

Lục Vãn Thừa lại nhìn tuyết trong chốc lát, mi mắt nửa mở nửa khép: "Thanh Vũ à, ta có hơi mệt."

Trong lòng Lâm Thanh Vũ trống rỗng, nhẹ giọng nói: "Mệt thì ngủ đi."

Ngủ rồi, thì sẽ giải thoát, không phải chịu đau đớn của bệnh tật nữa.

Nhưng Lục Vãn Thừa không nghe lời y, vẫn cố chấp mở to hai mắt, ngượng ngùng cười: "Thực xin lỗi Thanh Vũ, ta hình như...... không chịu được nữa rồi. Nhưng ta đã rất cố gắng, ngươi đừng giận."

"Sẽ không," Lâm Thanh Vũ quỳ gối trên nền tuyết, một tay bung dù, một tay nâng gương mặt Lục Vãn Thừa lên, thanh âm ôn nhu như nước, "Sẽ không tức giận."

Lục Vãn Thừa có lẽ đã nhìn ra chuyện ở Đông Cung không như bọn họ mong muốn. Phải rồi, Lục Vãn Thừa thông minh vậy mà, cái gì hắn cũng biết, sao có thể không nhìn ra được.

Lục Vãn Thừa cười dưới dù, nói cho y một chuyện cười cuối cùng: "Ngày Tiêu Tranh chết thảm, cúng bái tổ tiên thì đừng quên nói cho phu quân đó."

Lâm Thanh Vũ nghe vậy, không khỏi cười nhẹ.

Lục Vãn Thừa tựa hồ là cảm giác được y đang cười, vẫn luôn nhìn y, nhìn y cho đến khi không chống đỡ được nữa, cuối cùng nhắm mắt lại: "Vậy, ta ngủ trước một lát. Ngươi nhớ đánh thức ta đó."

Lâm Thanh Vũ đáp ứng: "Được."

Tuyết rơi càng lúc càng lớn.

Dù tay Lâm Thanh Vũ có nóng ấm thế nào, nhưng người kia vẫn lạnh đi trong lòng bàn tay y, từng chút từng chút, lạnh lẽo thấu xương.

Đêm trăng gió tuyết, sắc lạnh chiếu người, mọi thanh âm đều yên tĩnh.

Y mặc hỉ phục, vẽ hoa điền, hệt như ngày y và Lục Vãn Thừa sơ ngộ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro