C39 - Tên hắn không phải là Lục Vãn Thừa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm đó, Lục Vãn Thừa chết trước mặt Lâm Thanh Vũ.

Hắn rũ hàng mi dài, vẻ mặt an tường, mặc xiêm y đỏ thẫm rực rỡ, trên người sạch sẽ thanh thoát. Một tay được Lâm Thanh Vũ nắm, một tay khác đặt trên tay vịn xe lăn, dường như thật sự chỉ ngủ mà thôi.

Mặt hắn mất đi chống đỡ, nghiêng sang một bên, giống như trước kia ngồi ngủ gật trên xe lăn. Lâm Thanh Vũ vô thức mà ném chiếc dù trong tay xuống, nâng khuôn mặt lạnh băng của Lục Vãn Thừa lên.

Đã không có dù che chắn, tuyết lặng lẽ rơi trên người bọn họ, trên mặt, trên vai.

Khỏa kế bên hung tứ đã nói với Lâm Thanh Vũ quá trình tang lễ. Y hẳn là nhớ rất rõ, nhưng hiện tại, y lại có chút mờ mịt không biết làm thế nào —— Lục Vãn Thừa chết rồi, y nên làm gì đây.

Hoan Đồng thật sự không yên lòng, tới viện xem tình hình. Hắn thấy thiếu gia nhà mình quỳ một gối trước xe lăn, hỉ phục đỏ rực trải trên nền tuyết, tóc dài che nửa khuôn mặt. Một tay y nắm tay Tiểu hầu gia, một tay khác đỡ gương mặt Tiểu hầu gia lên, bên cạnh là chiếc dù đang bung rơi dưới đất, phía trên phủ đầy tuyết trắng.

Hai người vẫn không nhúc nhích, giống hệt pho tượng.

"Tiểu hầu gia!"

Lâm Thanh Vũ nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng khóc —— là giọng của Hoan Đồng.

Hoan Đồng là người y mang từ Lâm phủ đến, ngay từ đầu giống y, căm thù toàn bộ Nam An Hầu phủ đến tận xương tuỷ. Ai mà ngờ được, cuối cùng hắn lại vì Lục Vãn Thừa mà khóc thương tâm như vậy.

Ngắn ngủn chưa đến một năm, đã có thể thu phục lòng người đến nhường này, Lục Vãn Thừa cũng thật có bản lĩnh.

Hoan Đồng quỳ gối trước xe lăn, khóc đến mức thở hổn hển. Tiếng khóc của hắn lôi Lâm Thanh Vũ từ trong hư vô mờ mịt trở lại hiện thực.

Lục Vãn Thừa chết rồi. Có lẽ hắn đã trọng sinh ở thế giới kỳ quái nào đó, hoặc có lẽ, hắn thật sự đã chết.

Không ai có thể nói cho y đáp án, y cũng không biết mình có thể đợi được đáp án hay không. Nhưng cho dù thế nào, y đã đáp ứng Lục Vãn Thừa, y sẽ nhìn hắn đi, sau đó sống thật tốt.

Y đã làm được nửa trước rồi.

Lâm Thanh Vũ chậm rãi đứng lên. Y duy trì cái tư thế này hơi lâu, nên khi đứng dậy trước mắt nhoáng đen một cái, suýt chút nữa đã ngã xuống, nhưng cuối cùng y vẫn ổn định được thân thể. "Đừng khóc," Y nghe thấy chính mình nói, "Ngươi không nghe hung tứ bọn họ nói sao. Nếu ngươi tích nước mắt trên người hắn, sau này nằm mơ sẽ không thấy hắn đâu."

Hoan Đồng run giọng: "Thiếu gia......"

Lâm Thanh Vũ dần dần nhớ lại lời khỏa kế hung tứ đã nói, đờ đẫn phân phó: "Mang hắn vào phòng đi, lấy lụa trắng che mặt, áo liệm thì không cần thay để hắn mặc bộ này nhập liệm là được. Làm xong chuyện này thì ngươi đi báo tang đi." Y dừng một chút, lại nói: "Đúng rồi, phải cõng, không được ôm công chúa."

Hoan Đồng nghẹn ngào gật đầu: "Vậy còn người, thiếu gia?"

"Ta đi thay y phục."

Y không thể để cho người khác nhìn thấy bộ dáng y mặc hỉ phục, vẽ hoa điền. Chỉ có Lục Vãn Thừa mới có thể nhìn, ai cũng không được.

Báo tang, nhập liệm, gác quan...... tang sự của Lục Vãn Thừa được tiến hành đâu vào đó. Lâm Thanh Vũ phải tự lo liệu mọi việc, Nam An Hầu phủ lâm vào tình cảnh khó khăn, gian nan hết sức, nhưng y vẫn làm cho Lục Vãn Thừa một tang lễ hoành tráng.

Tin tức truyền vào trong cung, Hoàng Hậu rất bi thương. Hài tử mà bào muội dùng cả tính mạng sinh hạ cuối cùng vẫn không sống nổi qua nhược quán. Bà lại nghĩ đến hài tử của mình ở biệt cung xa xôi, ngay cả gặp mặt cũng khó, ngày thường còn phải trơ mắt nhìn nhi tử người khác phong quang vô hạn, càng thêm bi thương khôn kể.

Hoàng Hậu ở Phượng Nghi Cung âm thầm rơi lệ. Bà không được rời cung, chỉ có thể phái công công tâm phúc của mình đến phủ phúng viếng. Thánh Thượng thương cảm hạ thần, ban không ít lễ vật tới, cũng để Nam An Hầu ở phủ an tâm dưỡng bệnh, về phần công việc ở Hộ Bộ, đều để Thái Tử kiêm quản trước.

Phu thê Ôn Quốc công biết chuyện cháu ngoại chết bệnh cũng rơi nước mắt đầy mặt. Bọn họ đã lớn tuổi, không chịu nổi cảnh thương tâm, vì thế chọn mấy quản sự đắc lực đi giúp đỡ tức phụ của cháu ngoại xử lý hậu sự. Bọn họ biết, cháu ngoại rất để ý người tức phụ này, nếu không cũng sẽ không năm lần bảy lượt cần người ở chỗ bọn họ, chỉ vì không muốn tức phụ bị mệt mỏi với việc quản lý.

Ngoại trừ tông tộc Lục thị, thì người tới phúng viếng đa số là quan lại trong triều và gia quyến của họ. Người tới linh đường đều gặp được vị nam thê được Thánh Thượng đích thân tứ hôn kia. Chỉ thấy y một thân đồ trắng ngồi quỳ trước quan tài, thần sắc đạm mạc, từ đầu đến cuối không rớt một giọt nước mắt. Giữa linh đường có một chữ "Điện" thật lớn, cờ trắng tung bay, thế nhưng kết hợp với dung mạo y lại có vài phần cảm giác mỹ lệ kỳ lạ.

Trong vòng một tháng, hai vị thiếu gia Nam An Hầu phủ liên tục qua đời, chủ quân ốm đau trên giường, chủ mẫu lại điên điên khùng khùng, đúng là không thể tưởng tượng được, khiến không ít người hiểu chuyện lén lút nghị luận: Cái gọi là phu thê, chỉ có thể là một nam một nữ, hai người nam nhân kết làm phu thê, chính là nghịch thiên. Còn chưa nói nam thê kia lại có dung mạo như thế, một tên ma ốm sao có thể giữ được. Đây lẽ nào là báo ứng, có thể thấy ngày đó Nam An Hầu phủ xung không phải hỉ, mà chính là họa.

Ban ngày người đến phúng viếng nối liền không dứt, chỉ khi tới ban đêm, Lâm Thanh Vũ mới có thể tìm được một chút an bình. Hoa Lộ vừa khóc vừa bỏ tiền giấy vào chậu than, toàn bộ Lam Phong Các chỉ có nàng khóc thương tâm nhất.

"Có gì mà khóc." Lâm Thanh Vũ lãnh đạm nói, "Không phải đã nói với các ngươi từ sớm, hắn không sống nổi qua mùa đông rồi sao."

Hoa Lộ khóc sướt mướt: "Nhưng, nhưng...... Thiếu Quân, người thật sự không đau lòng chút nào sao?"

Lâm Thanh Vũ ngẩn người: "Vẫn ổn."

Hết thảy đều nằm trong dự đoán của y. Vào lần đầu gặp Lục Vãn Thừa, y đã biết hắn không sống lâu rồi. Đã có thời gian một năm để chuẩn bị tâm lý, thì có gì mà đau lòng.

Lâm Thanh Vũ nhìn bài vị Lục Vãn Thừa, nhìn thế nào cũng cảm thấy khó chịu. Y suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cũng ý thức được là không đúng chỗ nào. Y chợt đứng lên nói: "Các ngươi sai rồi."

"Thiếu Quân, người nói cái gì?"

"Tên hắn không phải là Lục Vãn Thừa."

Phan thị và Hoa Lộ hai mặt nhìn nhau. Phan thị cho rằng Lâm Thanh Vũ lâu rồi chưa nghỉ ngơi, nên thần chí mới không rõ ràng, khuyên nhủ: "Nếu không Thiếu Quân trở về phòng nghỉ một lát? Chỗ này cứ để ta trông coi."

Lâm Thanh Vũ lắc đầu, lặp lại lời vừa nói: "Tên hắn không phải là Lục Vãn Thừa."

Phan thị bất đắc dĩ: "Tên y không phải là Lục Vãn Thừa, vậy thì tên là gì."

Lâm Thanh Vũ hé môi, "Hắn tên là Giang......"

Giọng nói đột nhiên im bặt.

Tiếng khóc vẫn chưa ngừng, thê lương ảm đạm, lại còn đứt quãng, khiến lòng người phiền chán.

Lâm Thanh Vũ nỗ lực ngăn cách thanh âm bên ngoài. Y đã gặp thì sẽ không quên được, nghe rồi cũng sẽ không quên, chỉ cần người kia từng nói, y nhất định có thể nhớ rõ.

Nhưng mà, y suy nghĩ rất lâu, nghĩ đến khi tất cả mọi người đi hết rồi, đến khi linh đường chỉ còn lại có một mình y, mà cũng không nghĩ ra tên người nọ. Y chỉ nghĩ đến đêm trung thu ngày đó, người kia không đứng đắn hồ ngôn loạn ngữ:

"Ta họ Chu, tên Đại Tráng, ngoại trừ gọi ta là 'Vãn Thừa', thì ngươi có thể gọi ta là 'Đại Tráng ca'."

"Được rồi được rồi, không đùa ngươi nữa. Kỳ thật, ta họ Giang, tên......"

Lâm Thanh Vũ cười khẽ ra tiếng.

Ánh nến chiếu rọi dung nhan tái nhợt nhưng khó giấu được nét đẹp của y. Y chậm rãi thu lại nụ cười, từ đó về sau, không còn biểu tình nào khác.

Y cứ như vậy, ngồi trước quan tài người nọ, ngồi đến bình minh.

Sau khi Lục Vãn Thừa chết, thời gian tựa hồ trôi qua rất nhanh, chỉ qua nháy mắt đã tới đầu thất của hắn.

Tương truyền, hồn phách người chết sẽ trở về nhà vào ngày đầu thất, gặp người thân của mình lần cuối, sau đó mới có thể an tâm chuyển thế đầu thai. Đêm đầu thất hồi hồn, người nhà hẳn là tránh tới linh tiền, gặp người đã khuất trong mộng.

Lâm Thanh Vũ chưa bao giờ tin chuyện này, nhưng vẫn sớm lên giường đi ngủ. Không biết có phải đã nhiều ngày mệt mỏi quá hay không, mà y thực sự thiếp đi rất nhanh.

Trong lúc ngủ, y mơ hồ nghe thấy có người gọi tên mình. Thanh âm xa lạ, nhưng ngữ khí lại rất quen thuộc, trong giọng nói mang theo ý cười, cực kỳ giống người nào đó.

Lâm Thanh Vũ đột nhiên mở to mắt. Y cho rằng mình sẽ nhìn thấy Lục Vãn Thừa, nhưng không ngờ lại thấy một thiếu niên xa lạ.

Thiếu niên kia thân hình cao lớn, vai rộng chân dài, mặc trang phục kỳ lạ mà y chưa từng thấy, để tóc ngắn sạch sẽ gọn gàng, ngũ quan ngang ngược tinh xảo, trong khuôn mặt nét mày mang theo vẻ lười biếng mệt mỏi, một bộ dáng tuấn mỹ ngủ không đủ.

Thiếu niên ngồi dưới đất dựa vào giường, thấy y tỉnh thì mỉm cười gọi y: "Thanh Vũ."

Lâm Thanh Vũ ngơ ngẩn mà nhìn hắn.

"Ta không lừa ngươi đúng chứ," Thiếu niên nâng má cười nói, "Có phải ta đẹp hơn Lục Vãn Thừa nhiều không?"

Lâm Thanh Vũ hoảng hốt gật đầu.

Thiếu niên lại hỏi: "Giọng nói có phải cũng dễ nghe hơn?"

Lâm Thanh Vũ lại gật đầu.

Thiếu niên nắm tay y, kéo đến đặt lên bụng chính mình: "Cho ngươi sờ sờ cơ bụng này."

Thiếu niên chỉ mặc một bộ y phục đơn bạc, tay áo rất ngắn. Lâm Thanh Vũ sờ được cái gọi là cơ bụng, ấm áp kiên cố, tràn ngập sức sống và vô cùng chân thật.

—— là mộng? Người này là Lục Vãn Thừa trong tưởng tượng của y?

Thiếu niên nhìn y trong chốc lát, thở dài: "Khó khăn lắm mới gặp được nhau, sao ngươi lại ngẩn ra vậy. Nếu không nói lời nào thì ta đi đây."

Trong lòng Lâm Thanh Vũ quýnh lên, giữ chặt vạt áo thiếu niên: "Ngươi muốn đi đâu?"

"Trước mặt ta chỉ có một con đường, chỉ có thể đi tiếp về phía trước. Còn con đường này thông tới đâu, ta cũng không biết. Ngươi còn nhớ ám hiệu của chúng ta không?"

Lâm Thanh Vũ lập tức bối rối.

Thiếu niên lộ ra nụ cười mỹ mãn, đứng lên: "Ta phải đi rồi."

Lâm Thanh Vũ đi theo xuống giường, lúc này mới phát hiện thiếu niên còn cao hơn y nửa cái đầu. "Tên," Lâm Thanh Vũ gấp gáp hỏi, "Ngươi tên là gì?"

Thiếu niên yên lặng, đột nhiên chặn ngang ôm y lên. Lâm Thanh Vũ đột nhiên bị ôm không kịp phòng bị, theo bản năng mà ôm cổ thiếu niên. Thiếu niên cười sung sướng: "Ngươi nhẹ thật, còn nhẹ hơn ta tưởng."

Người này, không cho người khác ôm công chúa hắn, còn mình ôm công chúa người khác lại thuận tay như thế.

Lâm Thanh Vũ muốn trào phúng hắn, lại nghĩ đến người này đã chết rồi, bọn họ đang ở trong mộng, lại nuốt lời vào trong, nhặt vấn đề quan trọng hỏi: "Ngươi rốt cuộc tên là gì. Ngươi không nói cho ta thì ta cung phụng bài vị cho ngươi thế nào?"

Thiếu niên thả y lại trên giường, quỳ một gối ở trước giường, giống như ngày ấy y quỳ một gối trước xe lăn. "Nếu ta có thể trở về, ta sẽ nói cho ngươi biết. Nếu ta không trở về, vậy thì ngươi coi như ta từ trước đến nay chưa từng xuất hiện."

"Không, ta muốn ngươi nói cho ta ngay lập tức."

Thiếu niên không để ý tới y, xoay người đi về phía bóng đêm, vẫy tay đưa lưng về phía y.

Lâm Thanh Vũ muốn đuổi theo, nhưng dưới chân lại giống như mọc rễ, làm cách nào cũng không nhúc nhích được.

"Giang......"

Giang cái gì?

Lâm Thanh Vũ bừng tỉnh từ trong mộng, chỉ thấy sắc trời vừa sáng, khắp phòng tràn ngập ánh sáng mông lung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro