Chương 1: Cưới vợ quên cha

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vài năm sau đó, sân bay quốc tế!

Nam Cung Khả Nhi bây giờ đã mười chín tuổi, cô lôi kéo vali hành lý chen chúc vào biển người đông như thủy triều. Cô thân cao một mét năm mươi tám, tóc đen dài đến eo, đôi mắt to tròn đen nhánh, mặc một bộ váy tơ lụa liền áo màu trắng tuyết, bộ dáng tươi mát xinh đẹp hấp dẫn rất nhiều ánh mắt! Gương mặt cô nhàn nhạt đỏ ửng, chân mày lá liễu mắt hạnh, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, mệt mỏi thở hổn hển, ánh mắt cô lo lắng tìm tòi cả buổi vẫn không tìm được người tới đón mình.

Từ trong túi xách lấy điện thoại ra, bấm một chuỗi dãy số, điện thoại vừa có người nhận máy, Nam Cung Khả Nhi liền bĩu môi lẩm bẩm nói: "Ông nội, ông đến sao hỏa đón người nhà sao? Sao ônh có thể gạt người nhà nha, sớm biết như vậy người ta mới không tới thăm ông."

"Cháu gái ngoan, kẹt xe a! Ta cũng không muốn! Bằng không con ở trong sảnh đợi ta một lúc được không?"

"Hừ!" Khả Nhi trực tiếp ngắt máy, cắn môi ra sức kéo vali theo biển người đông nghịt như thủy triều ra khỏi sân bay. Trên đường cái những chiếc xe qua lại như nước chảy, người đến người đi. Nàng mỉm cười nhìn hết thảy, mở ra hai tay hít sâu một hơi: "A... Cố hương, ta trở về rồi!"

"Bệnh tâm thần!" Một đôi tình lữ từ bên cạnh cô đi qua, khinh thường phun một câu. Khả Nhi cười hắc hắc, không có chút tức giận, mắt to nhìn xung quanh tràn đầy mới lạ. Bầu trời vừa mới mưa, mặt đường trên còn có chút rất nhiều nước đọng. Khả Nhi kéo lấy hành lý cẩn thận vượt qua những vũng nước, theo biển người đi qua đường cái đối diện.

Nhưng vì vali hành lý thật lớn, dáng người cô vừa gầy vừa nhỏ, thời điểm cách cô mấy bước chân, đèn xanh sáng lên, những chiếc xe bắt đầu chạy nhanh về phía trước, nàng vội vàng kéo hành lý chạy qua đường, cô mới vừa đứng vững vàng thân thể thì lúc quay đầu lại, bi kịch đã xảy ra. Một chiếc Porsche màu lam bảo thạch bỗng từ bên người cô chợt lóe lên, làm cô bị văng tung tóe một thân nước bẩn.

"A!" Cô chỉ kịp dùng cánh tay che mặt, sau đó toàn bộ váy liền biến thành váy hoa tuyết tơ lụa, chỉ bất quá những đóa hoa kia là bùn. Chiếc xe màu lam gây họa kia chỉ tạm ngừng một chút, người lái xe duỗi đầu ra nhìn thoáng qua, sau đó lại điềm nhiên như không có việc gì lái đi.

Trời! Tại sao có thể có người như vậy? Nói lời xin lỗi sẽ chết a! Khả Nhi cực độ phiền muộn, chỉ kịp nhìn thấy một cái bảng số xe thuộc loại trâu bò : 886.

"bi bi...!" Sau đó điện thoại của cô liền vang lên: "Cháu gái ngoan, ta đã đến, con ở đâu?"

"Đối diện sân bay!" Cô cơ hồ mang giọng nức nở trả lời một câu, điện thoại lập tức bị ngắt máy, không bao lâu chỉ thấy một chiếc xe hào hoa màu đen dừng ở trước mặt mình, Nam Cung lão gia tử từ trong xe đi ra, kinh ngạc cao thấp đánh giá cô rất lâu mới nói: "Ôi, sao con đem chính mình làm thành như vậy chật vật được như vậy? Oa!"

"Ông còn nói sao? Nếu không phải ông tới trễ, con làm sao có thể bị người ta làm văng tung tóe một thân nước bẩn." Cô hờn dỗi đem hành lý lên xe. Một thanh niên khoảng hơn 20 tuổi liền từ trên xe xuống, anh có chút thẹn thùng nói: "Anh giúp em!"

"Vậy làm phiền anh." Khả Nhi liền vui vẻ, ôn nhu đáp lại một câu. Nam sinh kia sắc mặt lập tức đỏ ửng, cầm hành lý của cô bỏ vào sau xe. Nam Cung lão gia tử cười mờ ám một tiếng, kéo kéo cánh tay Khả Nhi nói: "Nha đầu trưởng thành, có người thích a, biết rõ hắn là ai không? Là Quý Phong đó."

"A? Ông đang nói khách sạn ở thị trấn lúc trước sao? Đây là con trai chú trà thất đối diện?"

Thật sự là trai tuổi 18 liền thay đổi a, ngày xưa chỉ là tên tiểu tử cả ngày chỉ biết cười ngây ngô, chảy nước mũi, vậy mà lớn lên cũng có thể trổ mã thanh tú như vậy, Khả Nhi nhịn không được lại liếc nhìn chàng thanh niên kia, anh ta cũng đúng lúc lên xe, ngồi xuống ghế lái lái xe!

Nam Cung lão gia tử cười hắc hắc: "Kỳ thật chuyện đón tiếp con chậm trễ, không được đầy đủ là lỗi của ta. Ta ngày ngày đến trà thất uống trà, tiểu tử Quý Phong này biết rõ con muốn về, mỗi ngày quấn quít lấy ta, muốn đi theo ta tới đón con!"

"Khả Nhi so với khi còn bé nở nang hơn, hấp dẫn hơn rồi."

"Ách, là do trước kia sinh bệnh đi!" Cô cười nhẹ lên tiếng, lúc ánh mắt Khả Nhi nhìn đến Nam Cung lão gia tử ôm đồ vật trong ngực kia, hai mắt cô liền tỏa sáng, vội vàng bới ra mà hỏi: "Ông nội, có phải ông tìm được địa chỉ của anh Văn Triết rồi không?"

Nam Cung lão gia tử khẽ giật mình, đem đồ vật trong ngực đưa cho nàng nói: "Bác sĩ Forest đem những tư liệu cậu ta có cho ta, nhưng mặc ta làm sao tìm được cũng không tìm được nó, thật xin lỗi ha ha, đây là tư liệu trước kia của hắn. Cũng đã mười năm, có lẽ nó đã trở lại bên cha mẹ mình, cũng có thể đã trải qua cuộc sống vô cùng tốt, con tìm nó thật ra cũng không có ý nghĩa gì."

Khả Nhi trên mặt khó nén thất vọng, cái miệng nhỏ nhắn nhấp nhẹ lấy gật gật đầu, thở dài một tiếng nói: "Con hiểu, nhưng con chính là không buông xuống được, con chỉ muốn biết bệnh của anh ấy đã khỏi hay chưa, hy vọng anh ấy có thể may mắn hơn tiểu Cole một chút."

Năm đó, đoạn thời gian ở nước Mỹ trị bệnh bạch cầu kia như địa ngục trần gian, làm bạn cùng Khả Nhi là tiểu Cole, cậu qua đời làm cho cô mất đi sự tin tưởng chiến thắng bệnh tật. Cũng may lúc đó cô gặp Chu Văn Triết, tuổi tác tương tự nhau, đồng dạng bất hạnh. Nàng hỏi qua bác sĩ, căn bệnh khiến Chu Văn Triết dần mất đi trí nhớ, theo thời gian quên đi mọi thứ, thậm chí đến cuối cùng quên bản thân là ai. Điều này làm cho tâm hồn nhỏ bé của cô đối với anh nhiều hơn một phần lo lắng.

Ở trên đảo mười năm, cô rốt cuộc đã hoàn toàn trị hết bệnh, nguyên bản cô cùng với ba mẹ có một ước định, chỉ cần bệnh của cô khỏi hẳn, cô có thể trở lại cố hương nhìn xem.

Nhưng không ngờ mẹ cô lại chơi xấu, bà đến thẳng chỗ của bác sĩ Forest tuyên bố sau khi cô khỏi bệnh 5 năm mới được chính thức rời đảo. Mặc dù như vậy, mẹ cô vẫn cùng cô lập ra 3 điều kiện. Một, vì cho thấy cô có khả năng tự lập, cô phải tìm được một phần công việc, tự lực cánh sinh, tự mình kiếm tiền trong ba tháng, nếu không cô sẽ phải quay về đảo ở! Hai, vì cho thấy cô có thể chiếu cố tốt bản thân, trong vòng ba tháng cô không được sinh bệnh, bao gồm cảm mạo, nếu cô bị bệnh nói lên cô không có khả năng tự chăm sóc bản thân, do đó cô buộc phải quay về đảo ở! Ba, vì cho thấy cô thật sự trưởng thành, cô phải sống một mình và không thể ở cùng bất cứ ai, cô phải tuyệt đối độc lập, không thể lộ ra gia thế của mình, càng không thể sử dụng một phân tiền của cha mẹ, vi phạm sẽ bị phạt như trên

Tuy mẹ cô đưa ra một loạt điều kiện không công bằng, Khả Nhi căn bản cũng không để trong lòng. Lúc trên đảo, cô đã bái bác sĩ Forest làm thầy, cô ở phương diện y học cũng có thiên phú, kỹ thuật của cô cũng khá cao, căn bản không lo tìm không được công việc. Hơn nữa, trên đảo, trong tay cô chưa bao giờ thiếu tiền, còn rất thông minh tiết kiệm chút tiền riêng, sinh hoạt ba tháng như vậy là đủ rồi. Mặt khác, không ở cùng người thân... hắc hắc hắc, có bao nhiêu là tự do a! Từ khi cô ngã bệnh nặng, mẹ cô gắt gao trông chừng cô như phạm nhân, bây giờ cô cần hít thở gấp không khí mới mẻ a!

"Này!" Nam Cung lão gia tử chọc chọc cái trán Khả Nhi: "Cháu gái ngoan, nhìn xem con cười gian giống như tên trộm a! Nghĩ đến cái gì tà ác rồi hả? Nói ra cho ta vui cùng được không?"

"Có sao? Con cuối cùng đã được trở về đây, tâm trạng con rất vui. Ông nội, ông giúp con tìm được phòng ở chưa?"

"Có chứ, ta vốn muốn tìm cho con phòng ở tốt nhất, nhưng mà mẹ con dặn dò ta tìm cho con một nhà trọ nhỏ an toàn chút là được, ta không dám cãi lại, đành phải đem nhà trọ nhỏ quét dọn một chút cho con, còn đổi thêm một cái giường đẹp. Hơn nữa, ta còn tìm cho con một người hầu..."

"Người hầu cũng quá khoa trương đi!" Khả Nhi không khỏi bật cười: "Mẹ cùng con ước định, nhất định là có biện pháp điều tra ra con mỗi ngày đang làm cái gì, ông vẫn là nên bỏ người hầu đi, con cũng không muốn chưa đến ba ngày đã bị mẹ bắt lại đâu."

Nam Cung lão gia tử mặt một suy sụp, thở dài: "Ài! Cưới vợ quên cha, nhớ ngày xưa cha con có bao nhiêu lợi hại. Bản thân hắn có thể tự mình cai quản cả hắc bạch đạo, nhưng từ khi gặp được mẹ con, hắn hoàn toàn biến thành thê nô, hơn nữa còn chuyển đến cái đảo khỉ ho cò gáy kia, học cổ nhân sống ẩn cư. Còn có, Thần Thần nhà ta thanh danh  lớn như vậy, triển lãm tranh đều làm vài chục lần rồi, vậy mà  ngay cả mặt cũng không xuất hiện một lần, ta lớn tuổi như vậy còn như một truy tinh tộc. Còn có còn có a..."

Lão gia tử nói cái không để yên, Khả Nhi mỉm cười nghe, trong đáy lòng bắt đầu có chút ngọt ngào, thân tình... Có đôi khi càng là phát giận, càng là làm cho lòng người trong thêm ngọt! Trên đường đi mọi người cười cười nói nói đến nhà, phụng bồi lão gia tử ăn xong một bữa cơm, Quý Phong dẫn Khả Nhi về nhà trọ .

Đây là một căn nhà trọ nhỏ bình thường đến không thể bình thường hơn, có chút cũ kỹ, phía trên phủ một lớp bụi bặm, cầu thang cũng là kiểu dáng cũ kỹ, vừa nhỏ hẹp lại dốc đứng. Quý Phong đi trước giúp Khả Nhi cầm hành lý, Khả Nhi theo sát phía sau, phòng cô ở lầu hai, tuy có chút nhỏ, nhưng cũng may vật dụng cần có đều không thiếu. Khả Nhi nhìn quanh bốn phía, quét dọn sạch sẽ xong, cô đưa tay sờ sờ ghế sô pha, mềm mại thoải mái. Ồ! Cô xốc một lớp da cũ lên. Sau đó, Khả Nhi lập tức cười cười. Cái ghế sô pha mới tinh chụp vào cái ghế sô pha cũ nát, lão gia tử thật là có tâm. Khả Nhi nhìn một vòng, trên cơ bản đồ dùng vừa mới, giá lại cao trong nhà đều bị phủ thêm vẻ ngoài cũ nát. Quý Phong cười nói: "Lão gia tử đau lòng thay em, lại sợ bị dì Đỗ biết, vì vậy đã nghĩ ra một chiêu như vậy, cảm thấy dì Đỗ chắc có lẽ sẽ không phái người đến tận phòng em kiểm tra đi?"

Khả Nhi cười khẽ một tiếng, lắc đầu: "Thế thì sẽ không!"

Quý Phong cũng cười theo nói: "Vậy là tốt rồi, em đã trở về, bên cạnh những thứ dì Đỗ yêu cầu, em có tính toán gì không?"

"Ừ!" Khả Nhi thoảng qua trầm tư nói: "Thời điểm em trên đảo đã bỏ vốn mở một viện phúc lợi, để bà Triệu cùng chị Bảo ở đó quản lý, ngày mai em đến đó một chút. Sau đó tìm một phần công tác, em học hộ lý chuyên nghiệp, em nghĩ em sẽ tìm một bệnh viện để công tác."

"Cái đó..., anh có thể giúp gì cho em không?"

"Ách, trước mắt ngược lại không có, bất quá vẫn cám ơn anh, hôm nay trời rất tối rồi, hay là anh để lại số điện thoại cho em, nếu có cần gì em liền gọi điện thoại cho anh được không?" Khả Nhi ôn nhu nói, ánh mắt ngoặc thành hình trăng lưỡi liềm, khóe miệng nhẹ nhàng giơ lên, hai cái răng khểnh cũng cực kì đáng yêu.

Lúc vừa rồi đi đón cô, bởi vì lão gia tử ở đây, Quý Phong cũng không dám nhìn cô. Hôm nay, dưới ánh đèn khoảng cách gần như vậy nhìn cô, trong lúc nhất thời làm anh có chút ngây dại.

Bị hắn chằm chằm có chút cảm giác không tốt, Khả Nhi quay lưng đi sửa sang đồ vật của mình. Quý Phong cũng phát hiện bản thân thất thố, vội vàng thu hồi tinh thần nói: "Ách, thực xin lỗi, ha ha, nhiều năm không gặp, vẫn có cảm giác em thay đổi rất nhiều, em cũng biết, em khi còn bé rất gầy đấy..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#langman