Chương 3: Tiểu ác ma, con dám uy hiếp lão nương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Chuyện này... Tôi..." Tiểu Chu bị giáo huấn mặt đến đỏ lên, Khả Nhi vội vàng cười nói: "Chủ nhiệm, ông đừng nóng giận, tuy rằng tôi không có bằng cấp, không làm được y tá, nhưng mà tôi có thể làm chút công viêc khác, ví dụ như mát xa người bệnh hay cái gì đó đại loại như vậy là được rồi, chỉ cần có thể ở lại bệnh viện làm việc, tôi đã rất vui vẻ rồi, tiền lương bao nhiêu cũng không thành vấn đề, hy vọng chủ nhiệm có thể cho tôi cơ hội lần này."

Chủ nhiệm đánh giá cô, sắc mặt hơi hòa hoãn lại mà nói: "Không có kiến thức chuyên môn, cô cũng chỉ có thể làm những công việc vặt như bưng trà rót nước thôi. Như vậy cũng được, về sau cô đến văn phòng viện trưởng vệ sinh sạch sẽ, giúp đỡ bưng trà hay đưa tài liệu gì đó đi, bình thường tay chân cũng phải nhanh nhẹn một chút, giúp đỡ những y tá khác làm một số công việc vụn vặt, tôi thấy cô là người hiền lành nhu thuận nên mới giữ cô lại, cô làm việc cho tốt. Đây là bệnh viện, tuy cô không phải là bác sĩ hay y tá nhưng cũng không được phép xảy ra một chút sai lầm nào, có hiểu không?"

"Vâng, tôi nhất định sẽ làm tốt công việc này." Khả Nhi mừng rỡ cười sáng lạn, chủ nhiệm lúc này mới thoả mãn gật gật đầu, ông ta cho cô một phần tư liệu của bộ phận nhân sự. Chuẩn bị xong mọi việc, Khả Nhi cuối cùng thở phào một hơi, chậm rãi bước trên con đường nhỏ trong vườn hoa của bệnh viện, cô nhịn không được lại thán phục sự xa hoa và xinh đẹp ở đây, bây giờ mới cô chú ý đến tên của bệnh viện này: "Bệnh viện Thịnh Hợp."

"Đúng vậy a! Mặc dù là bệnh viện tốt nhất, nhưng mà cũng không khỏi có chút trâu bò đi."

"Khả Nhi, thật ra em không cần ủy khuất bản thân mình nhất định phải ở đây làm việc, bệnh viện ở thành phố này rất nhiều, tùy tiện tìm một bệnh viện kém hơn một chút, so với ở chỗ này làm chân chạy vặt càng tốt hơn nhiều."

Quý Phong vẻ mặt không vui, nhưng Khả Nhi không thèm để ý chút nào nói: "Không sao, em rất thích chỗ này, một bệnh viện tốt chắc chắn rất chú trọng các phương diện đối với người làm. Mặt khác, em không có bằng cấp, cho dù có kỹ thuật tốt đến đâu người ta cũng sẽ không nhận, bây giờ có thể làm việc như vậy đã không tệ, dù sao chỉ có ba tháng, qua ba tháng nữa, em đổi lại một công việc khác là được. Hơn nữa, dọn dẹp quét dọn gì đó cũng khá đơn giản, anh nói có đúng hay không?"

"Em muốn như vậy cũng được, anh chỉ sợ em không quen thôi."

Khả Nhi lại là cười cười: "Có gì không quen chứ! Mọi người đều giống nhau, không cần phân chia cao thấp làm gì, bất kể là công việc gì, chỉ cần làm tốt là được rồi. Từ những năm tháng em sinh bệnh, em nhận ra được rất nhiều chuyện, đã sớm không còn là tiểu ác ma ngày trước rồi. "

Quý Phong ngại ngùng cười cười, gãi gãi đầu nói: "Đúng vậy, em thật sự thay đổi rất nhiều, trở nên ưu nhã hơn, hấp dẫn hơn, cũng thục nữ hơn. Anh cũng không ngờ lớn lên sẽ thay đổi như vậy. Anh... muốn mời em một bữa cơm, ăn mừng em vừa tìm được công việc mới, được không?"

"Được thôi! Em lâu lắm chưa được nếm thử lại mỹ thực ở đây rồi, thật hoài niệm nha! Hắc hắc hắc!"

Thấy cô vui vẻ như vậy làm Quý Phong cũng vui theo, tim anh đập nhanh hơn. Anh vội vàng kéo tay cô, hai người đi thẳng đến một quán cà phê gần bệnh viện, Khả Nhi chọn một dĩa bò bít tết sốt tiêu đen. Quý Phong một mực bảo cô không cần vì anh tiết kiệm tiền, lại gọi thêm cho cô một phần quả mọng xào cay. Lúc hai người đang đợi món ăn, Khả Nhi chợt nghe thấy cô gái bàn kế bên khóc nức nở gào lên: "Đây là ý gì? Tiệc chia tay sao?"

"Tôi nghĩ chúng ta thật sự không hợp!" Giọng người đàn ông trầm thấp nhưng không mất đi sự ưu nhã truyền đến tai Khả Nhi, cô tò mò quay đầu, liền thấy một anh chàng cực kì tuấn mỹ! Oa, nói anh ta đẹp trai là vì cô là lần đầu tiên thấy được một người đàn ông đẹp không kém gì anh trai song sinh Nam Cung Thần của mình, chỉ là người này so với Nam Cung Thần trắng hơn một chút. Trừ cái đó ra, sự hờ hững trong đôi mắt kia toả ra hơi thở lạnh như băng, giọng nói trầm thấp cũng uy nghiêm, cùng anh trai cô cực kì giống nhau.

Kì lạ là cô thậm chí còn có một cảm giác vô cùng quen thuộc với anh ta. Có lẽ cô gặp qua gương mặt này ở đâu đó rồi, cô hơi nhíu mày, nhanh chóng lục lọi trí nhớ của mình, nhưng mà một lúc lâu sau vẫn nghĩ không ra. Cô còn nghĩ đến những người trên đảo một lần, cũng không có một người nào giống người đàn ông trước trước mặt. Người đàn ông kia tựa hồ cũng cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Khả Nhi, anh ta lạnh lùng liếc nhìn cô một cái. Khả Nhi vội cúi đầu già vờ chơi móng tay.

"Tử Mặc! Anh thật nhẫn tâm như vậy sao? Em rốt cuộc đã làm sai cái gì? Vì sao anh lại đối xử với em như vậy?" Cô gái lại thấp giọng gào lên. Khuôn mặt người đàn ông kia càng lạnh lùng hơn, thản nhiên nói: "Đừng nói yêu, cô không xứng, cô muốn cái gì trong lòng biết rất rõ, màn kịch vui này dừng tại đây!"

"Anh..."  Sắc mặt cô gái liền thay đổi. Cô ta cảm nhận được ánh mắt của mọi người trong quán cà phê đang nhìn mình, cô ta hít sâu một hơi đứng dậy, cầm ly rượu vang đỏ trên bàn, tay run rẩy vừa muốn hất rượu lên khuôn mặt điển trai kia, người đàn ông lập tức duỗi tay nắm chặt cổ tay cô ta, trong mắt hiện ra tia giận dữ. Cô gái kia thở hổn hển vài tiếng, "choang" một tiếng làm ly rượu rơi vỡ trên mặt đất. Cô ta cầm lấy túi xách, chân giậm giày cao gót mau chóng rời đi.

Trong quán cà phê, mọi người xì xào bàn tán xôn xao. Quý Phong bất bình cao giọng nói: "Rừng già rậm rạp đúng là loại gì chim cũng có, thời đại này kẻ bội tình bạc nghĩa vô số, cậy bản thân có vài đồng tiền dơ bẩn liền tùy tiện chà đạp tự tôn người khác."

"Đừng nói nữa!" Lúc người đàn ông lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Quý Phong, cô cảm nhận được có một loại cảm giác áp bách khó hiểu. Lại ngước mắt nhìn, cô nhịn không được đánh giá người đàn ông này, chỉ thấy ánh mắt kia quét qua đây lạnh như băng. Sau đó, anh ta lại ưu nhã cầm ly rượu lên, nhấp một ngụm rồi lấy bóp ra, rút vài tờ tiền mệnh giá lớn đặt trên bàn, đứng dậy ra khỏi quán.

"Ý thức trách nhiệm bây giờ của bọn đàn ông kia quá kém, dù sao cũng là bạn gái của mình, anh ta sao có thể máu lạnh vô tình như vậy." Quý Phong căm hận thì thầm một tiếng.

Khả Nhi không nói chuyện, nhìn theo hướng người đàn ông kia đi mất, cảm giác quen thuộc càng ngày càng đậm, thế nhưng là càng khổ nỗi cô càng muốn nhớ thì càng không nhớ nổi là ai.Chắc là một khuôn mặt giống đại chúng đi. Khả Nhi tự mình an ủi một chút, đem anh ta quăng ra sau đầu, chỉ là... có khuôn mặt đại chúng nào đẹp trai như vậy sao?

Mệt mỏi một ngày, tạm biệt Quý Phong xong, Khả Nhi rốt cuộc  cũng về tới cái ổ nhỏ của mình. Cô tháo giày ra, đi chân trần vào trong tắm rửa, xong xuôi lại trùm khăn tắm đi ra. Đột nhiên tiếng chuông điện thoại máy móc vang lên, cô khẽ giật mình, trong lòng có chút kỳ quái. Cô mới dọn qua đây một ngày, không biết ai lại biết số điện thoại của cô?
"A lô?"

"A lô, bảo bối, có nhớ mẹ không? Con sống trên đất liền có gì chưa quen không?" Trong điện thoại truyền đến giọng nói mang ý cười của Đỗ Mạn Ninh. Khả Nhi khoa trương đem điện thoại cách xa tai mình, sợ hãi than: "Không phải chứ mẹ? Ngay cả số điện thoại mới của con cũng tra được?"

"Ai cha, biết rõ lão nương uy vũ là tốt rồi, mẹ nói cho con biết ha ha, ba điều kiện chúng ta nói lúc trước con phải từng thời từng khắc nhớ kỹ, đừng hòng có ý đồ chơi xấu, lão nương không chỗ nào không có gián điệp đâu. Hừ hừ!"

"Mẹ uy vũ nhất, mẹ vạn tuế! Con làm sao dám dưới mí mắt mẹ giở trò xấu? Có điều không biết mẫu thân đại nhân phái bao nhiêu người âm thầm theo dõi con vậy, ha ha?" Khả Nhi một bên lau tóc, một bên vui đùa hỏi một câu.

Đỗ Mạn Ninh ở đầu dây bên kia cười hai tiếng nói: "Cái này con không cần biết, dù sao mẹ chỉ vì muốn nhìn con có thể thực hiện lời hứa hay không thôi. Có người có thể thổi phồng sự việc đến lên trời đấy, dù sao cũng phải nghiệm chứng sự thật, con cứ đem những người kia làm nhân chứng cho lời hứa của chúng ta là được. "

"Mẹ, mẹ quá gian trá rồi!" Khả Nhi đi tới bên cửa sổ, nhìn thoáng qua bốn phía, sau đó "xoạt" một tiếng liền kéo bức màn lại nói: "Mẹ, nói cho mẹ biết nha, con đã tìm được một công việc rất tốt, là ở bệnh viện Thịnh Hợp đấy! Con đã thành công bước đầu tiên, ba tháng sau sẽ có người nào đó phải ngoan nghe lời tiếp nhận sự tự do của con."

"Con chưa từng nghe qua sao? Thế sự vô thường! Nói không chừng con ngày mai sẽ bị người ta sa thải đó? Hắc hắc!" Đỗ Mạn Ninh ở đầu dây bên kia cười khoa trương.

Cái miệng nhỏ nhắn của Khả Nhi giận dỗi gầm nhẹ: "Mẹ à, mẹ quá âm hiểm a, sao có thể nguyền rủa người ta? Con sao có thể có người mẹ như vậy a? Người ta đã qua mười tám tuổi, đã thành niên rồi đó! Con hiện tại cũng mười chín rồi, mẹ còn muốn tiếp tục hại con nữa."

"Ai bảo con lớn lên nhỏ nhắn như vậy? Thần Thần và con cùng một ngày sinh ra, nó thế nhưng cao một mét tám mươi sáu. Viên Viên nhỏ hơn con những bảy tuổi a, bây giờ người ta đã cao một mét năm mươi lăm rồi. Con làm sao chỉ cao có một mét năm mươi tám như vậy?"

Lời này của Đỗ Mạn Ninh thế nhưng thoáng cái đã dẫm đúng vào chỗ đau của Khả Nhi, làm cô âm thầm nghiến răng nghiến lợi cả buổi: "Mẹ, vấn đề đột biến gien này chúng ta đã thảo luận rất nhiều năm, con nghĩ vì sao con chỉ có thể cao một chút như vậy. Thôi được rồi, con đi ngủ đây, mẹ ngủ ngon!"

Khả Nhi một hơi nói xong, lại nói: "A, đúng rồi! Đừng cho những người kia đến gần con quá, càng không cho bọn họ ra mặt quản chuyện của con. Nếu không, hãy cẩn thận thời kỳ thanh xuân phản nghịch của con, con có thể sẽ đem bọn họ trở thành người xấu đưa đến cục cảnh sát đấy. Đến lúc đó cục cảnh sát nếu hỏi chỗ con ở, con sẽ dẫn họ đến đảo ngắm cảnh, ha ha ha."

"Con, tiểu ác ma con, dám uy hiếp lão nương, con..."

"Cạch!" Khả Nhi cúp điện thoại. Thuận tay đem dây điện thoại rút ra, lúc này mới hừ nhẹ một tiếng. Cô đi tới ngăn tủ, đem quần áo mới mua được ở chợ đêm treo vào. Sau đó lại đi tới trước gương, nhìn tư thái hấp dẫn nhanh nhẹn của mình, nên lồi cũng lồi không nhỏ, nên vểnh lên cũng vểnh lên hoàn mỹ, phối hợp thêm đôi mắt trong veo cong thành hình trăng lưỡi liềm khi cười rộ lên của cô, một cái miệng anh đào nhỏ nhắn cùng hai cái răng khểnh, rõ ràng rất đẹp mà. Cô lại tự mình sửng sốt bản thân từ bao giờ đã thành một thiếu nữ  trong thời kỳ trổ mã.

"Ài!" Khả Nhi thở dài một tiếng, cũng vì bệnh tật mới bỏ lỡ thời gian trổ mã tốt nhất, bây giờ trưởng thành lại bị thấp hơn người khác một cái đầu. Đời này cô không cần bản thân phải yểu điệu thục nữ, nhưng ít nhất phải trông thanh tú một chút đi! Nếu không thật uổng phí ba mẹ có gien di truyền tốt rồi !

Thu hồi tâm trạng hối tiếc, nghĩ đến ngày mai còn phải đi làm, Khả Nhi tâm tình liền tốt gấp bội, rót một ly rượu vang đỏ uống một chút. Sau đó, cô thay đổi áo ngủ, mau chóng leo lên giường cùng Chu công đánh cờ.

Ngủ thẳng một giấc, trời mới tờ mờ sáng, Khả Nhi hưng phấn ngủ không được, dứt khoát rời giường nhảy múa một hồi, sau đó lại tắm rửa xong liền đi tới bệnh viện. Bắc Kinh 7 giờ sáng, trong bệnh viện chỉ có y tá cùng bác sĩ, tất cả gian phòng đều yên tĩnh, cô đi thay trang phục công nhân vệ sinh, cầm theo thùng nước và đồ lau nhà thẳng tiến đến văn phòng viện trưởng ở lầu 9.

Thời gian còn sớm, lầu 9 khá yên tĩnh. Chỉ có một y tá đang bắt tay vào công việc đánh máy của mình, cô đến dọn dẹp, cô y tá kia đến mí mắt cũng không đưa lên  nhìn một cái. Khả Nhi mấp máy miệng cầm theo thùng nước tiếp tục đi, chỉ thấy cả hành lang tất cả đều là đủ các loại khen thưởng. Cô đã đến văn phòng, than thở một tiếng rồi đẩy cửa phòng đi vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#langman