Chương 58 Mặc quần áo tử tế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đợi khi đám người vội vội vàng vàng chạy tới nhà vệ sinh, quả nhiên thấy Điền Chính Quốc và Hứa Đỉnh đang đánh nhau.

Hứa Đỉnh cao to, lại là học sinh chuyên thể dục, so sức lực tuyệt đối lớn hơn Điền Chính Quốc, chỉ có điều Điền Chính Quốc đánh nhiều, đủ kinh nghiệm, trên cơ bản đều là cậu đang đánh Hứa Đỉnh.

“Đệt, tình hình gì đây.” Bọn Lý Tiểu Bân nhanh chóng đi lên đỡ Điền Chính Quốc đi ra.

Điền Chính Quốc cũng chịu mấy đòn, trên mặt hơi bầm dập: “Được rồi, thả tao ra.”

Hứa Đỉnh lau miệng một cái, được người đỡ đứng dậy, hung tợn trừng Điền Chính Quốc: “Mày đợi đấy cho tao!”

Điền Chính Quốc khinh thường cười mỉa một tiếng, bởi vì trận hỗn loạn này, đám người tan cuộc sớm.

Lý Tiểu Bân hỏi nguyên nhân, Điền Chính Quốc không nói tỉ mỉ: “Thì thấy nó không thoải mái.”

Cố Lãng: “Mày yên tâm đi, nó chỉ là ngoài miệng khoe khoang, không dám làm gì.”

“Tao sợ nó?” Điền Chính Quốc không xem trọng, hai đời cậu chưa bao giờ sợ ai, càng không có khả năng để nhân vật ngoài mạnh trong yếu miệng hùm gan sứa này vào mắt.

Chưa kể, Hứa Đỉnh còn có “thóp” đang nằm trong tay cậu. Người chết vì sĩ diện như Hứa Đỉnh, chắc chắn không muốn bị người khác nghị luận sau lưng là tên gay, cho nên mới vội vàng phủi sạch quan hệ với nam sinh kia như vậy. Chỉ nhắm vào điểm ấy, hắn cũng không dám thật sự làm thế nào với Điền Chính Quốc.

Trên đường trở về, Cố Lãng hỏi thăm người khác một vài tin tức trong điện thoại, nói với Điền Chính Quốc: “Lão Điền, nếu không hay là chúng ta bỏ đi, tao vừa hỏi được, Hứa Đỉnh với người hôm nay mời khách là anh em, hơi khó làm.”

Điền Chính Quốc nghĩ ngợi: “Kim Gia Văn?”

“Mày biết à?” Cố Lãng nhún vai nói: “Chính là đại thiếu gia của Kim gia. Nhà kia có quyền thế, hay là thôi đi.”

Mặc dù nhà bọn họ cũng rất có tiền, nhưng đều là người làm ăn đổi nghề giữa chừng, đương nhiên không muốn cứng đối cứng với Kim gia – gia tộc căn cơ vững chắc như thế.

“Nó không đến tìm tao gây phiền, tao cũng lười để ý đến nó.”

Vẻ mặt Cố Lãng hơi nghiêm túc hẳn: “Dù sao chúng mày đánh cũng đánh rồi, sau này cho dù nó đến gây chuyện, mày tốt nhất cũng đừng để ý. Mày biết thế lực Kim gia lớn bao nhiêu không?”

Điền Chính Quốc thầm nghĩ, tao đây không biết được, tao chỉ hiểu được, người đàn ông sau này đánh ngã Kim gia là bạn trai hiện tại của tao.

Nghĩ đi nghĩ lại, cậu không nhịn được cười ra tiếng, Cố Lãng thấy dáng vẻ của cậu gây ra một trận rối loạn còn chẳng hề để ý, quả thực sắp bị sự không tim không phổi của cậu kinh động đến nơi rồi.

Kim Thái Hanh họp xong, gửi tin nhắn cho Điền Chính Quốc: “Sắp kết thúc chưa? Anh đến đón em.”

Điền Chính Quốc liếc nhìn thời gian, chưa đến tám giờ.

Nào có ai ra ngoài chơi hơn bảy giờ đã về nhà?

Bây giờ Kim Thái Hanh quản cậu ngày càng nghiêm. Nếu Điền Chính Quốc ra ngoài đi chơi riêng với người khác, chưa đến hai tiếng hắn chắc chắn sẽ gửi vài tin nhắn râu ria tới giống như thăm dò.

“Em đến cổng trường rồi. Muốn ăn bún chua cay!”

Kim Thái Hanh trả lời rất nhanh: “Đến canteen.”

Trước khi mỗi người đi một ngả với Lý Tiểu Bân và Cố Lãng, Điền Chính Quốc đặc biệt dặn dò bọn họ một câu: “Chuyện hôm nay đừng kể với Kim Thái Hanh.”

Cố Lãng: “Tại sao?”

“Cũng không phải chuyện gì tốt.” Điền Chính Quốc tùy ý vẫy vẫy tay, quay đầu đi về phía canteen.

Bữa ăn đêm ở canteen Tam trung rất phong phú, Điền Chính Quốc thích ăn bún chua cay nhất, hầu như mỗi buổi tối đều muốn kéo Kim Thái Hanh đi ăn.

Đợi cậu đi đến, Kim Thái Hanh đã ngồi ở chỗ cũ đợi cậu.

“Nhanh thế đã họp xong rồi?” Điền Chính Quốc ngồi xuống, vẫn chưa mở đũa ra, Kim Thái Hanh đã nhìn mặt cậu, hỏi rằng: “Trên mặt bị sao vậy?”

Điền Chính Quốc đáp đại một câu: “Ngã.”

Kim Thái Hanh không nói gì, ánh mắt hơi trầm xuống, không tin lời nói dối của cậu: “Ai đánh?”

Giọng điệu hắn cũng không kịch liệt, thậm chí là bình thản, chỉ có điều cặp mắt u ám đáng sợ kia vẫn để lộ ra một góc núi băng trong tâm tình của hắn.

Điền Chính Quốc thấy không thể gạt được hắn, đành phải thẳng thắn: “Là cái thằng Hứa Đỉnh ngu xuẩn kia. Nhưng mà em đánh nó nhiều hơn, thật đấy.”

Kim Thái Hanh không nói gì, một lát sau, hắn giơ tay, lòng bàn tay nhẹ nhàng sờ một cái lên vết bầm tím không quá rõ ràng trên mặt Điền Chính Quốc, giống như sợ làm cậu đau, ngay cả chạm vào cũng cẩn thận, vừa chạm đã tách ra. Rõ ràng không phải bị thương trên mặt hắn, Điền Chính Quốc lại cảm thấy sắc mặt hắn kéo căng, ánh mắt cũng hơi đáng sợ.

“Không đau.” Điền Chính Quốc chớp mắt, giữa ăn bún chua cay và làm yên lòng tính tình nóng nảy của bạn trai, nhịn đau quyết định an ủi Kim Thái Hanh: “Trước kia em cũng thường xuyên đánh nhau, chút vết thương nhỏ không tính là gì, anh đừng lo lắng như thế mà.”

Cậu gắp miếng củ cải đường đưa đến miệng Kim Thái Hanh: “A.”

Kim Thái Hanh: “...A.”

Điền Chính Quốc cười một tiếng: “Ăn ngon nhỉ.”

Chắc hẳn Kim Thái Hanh ở bên Điền Chính Quốc lâu rồi, khẩu vị hai người cũng gần giống nhau. Hắn gật gật đầu: “Ừ.”

Điền Chính Quốc thấy cuối cùng đã dời được sự chú ý của hắn, mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Trước kia cậu cảm thấy Kim Thái Hanh nghe lời lại thuận theo, sau khi ở bên nhau mới phát hiện có đôi khi hắn cũng rất tàn nhẫn.

Bọn họ chơi game cùng nhau, Điền Chính Quốc bị người khác đánh lén một cái, Kim Thái Hanh có thể mặt không biểu cảm bắn người kia thành cái sàng. Điền Chính Quốc không hề nghi ngờ, nếu cậu không ngăn cản, chắc chắn Kim Thái Hanh phải điên cuồng đi tẩn Hứa Đỉnh một trận, cái loại đánh cho đến chết ấy.

Cậu không muốn Kim Thái Hanh rước phải phiền toái gì.

Vốn tưởng rằng chuyện này cứ thế kết thúc, vài ngày sau, Điền Chính Quốc đột nhiên nhận được lời mời kết bạn của Hứa Đỉnh.

Điền Chính Quốc không nhìn, kết quả người này kiên nhẫn lạ thường, liên tục gửi lời mời. Điền Chính Quốc chặn hắn, hắn vẫn có thể dùng clone thêm.

Cậu hết kiên nhẫn, chấp nhận lời mời, gọn gàng dứt khoát: “Chuyện gì.”

Hứa Đỉnh: “Chuyện trong nhà vệ sinh đừng nói ra ngoài, sau này tao không tìm mày gây chuyện.”

Điền Chính Quốc: “Ngu xuẩn.”

Hứa Đỉnh: “?”

Điền Chính Quốc mặc kệ hắn. Chắc chắn giáo viên lớp bọn họ sắp xếp bài tập quá ít, khiến người này rảnh rỗi.

Sau mấy lần Hứa Đỉnh làm phiền cậu, không nhận được trả lời gì, dần dần cũng tắt tiếng, chẳng mấy chốc Điền Chính Quốc đã ném việc này ra sau đầu.

Sau khi thi giữa kỳ, toàn thành phố có một bài kiểm tra thể lực cho học sinh cấp ba, chọn ngẫu nhiên mười học sinh từ các khối cấp ba trong thành phố để kiểm tra.

Cả khối có sáu bảy trăm người, có thể bị rút trúng cũng thật sự là xui xẻo của định mệnh.

Lý Tiểu Bân cứ như vậy trở thành người duy nhất trong lớp bọn họ bị trúng bia.

Vừa nhìn thấy danh sách, cậu ta suýt nữa hai mắt khẽ trợn ngất đi, Điền Chính Quốc cười nắc nẻ, đẩy lưng cậu ta một cái: “Có phải sợ điều gì sẽ gặp điều đó, ai bảo mày mỗi ngày đọc tuyệt đối đừng rút trúng mày.”

Thể dục của Lý Tiểu Bân cực kỳ kém, chạy một nghìn mét đã giống như tắt thở, càng đừng nói tới kiểm tra toàn bộ như thế, đoán chừng đợi khi kết thúc nửa cái mạng của cậu ta đã mất rồi.

“Sao tao xui xẻo vậy trời?” Lý Tiểu Bân than thở, “Rõ ràng tao sẽ kéo thấp thực lực tổng hợp của Tam trung chúng ta.”

Điền Chính Quốc cười trên nỗi đau của người khác nhìn cậu ta mặt mày ủ rũ vài ngày, đến buổi chiều thứ sáu, thưởng thức đủ mặt mướp đắng của Lý Tiểu Bân, mới nói với cậu ta: “Mày gọi thêm mấy tiếng ba ơi, tao đi thay mày.”

Lý Tiểu Bân luôn miệng gọi, người xung quanh đều cười vui vẻ. Điền Chính Quốc dùng tay đụng đụng đùi Kim Thái Hanh ở bên dưới, nháy mắt ra hiệu, Kim Thái Hanh nhìn vẻ mặt ra vẻ của cậu, khóe miệng hơi giương lên, lặng lẽ nắm chặt tay cậu.

Học sinh cấp ba có thể kiểm tra vào cuối tuần, tổng cộng hai ngày phải kiểm tra hơn mười hạng mục, bao ăn ở.

Thứ sáu này Kim Thái Hanh vừa khéo phải tham gia cuộc thi cấp tỉnh, Điền Chính Quốc không bảo hắn đi cùng.

Lên xe buýt của trường, Điền Chính Quốc nhìn thấy Hứa Đỉnh ở ghế đầu tiên, Hứa Đỉnh cũng nhìn thấy cậu, khóe miệng giật một cái, quay đầu chọn coi như không thấy.

Điền Chính Quốc nghĩ thầm, nam sinh tuổi này quả nhiên đánh một trận đã đàng hoàng hơn.

Tố chất cơ thể Điền Chính Quốc tốt, thành tích thể dục cũng không tệ, hạng mục của ngày thứ nhất hoàn thành rất suôn sẻ. Đến hơn bốn giờ chiều, tất cả học sinh cùng ngồi xe đến khách sạn.

Phòng đều là phòng tiêu chuẩn, giáo viên dẫn đội bố trí ngẫu nhiên, các bạn học ở chung một ngày cũng có phần quen thuộc, có người cầm thẻ phòng đang kêu la: “1807, vị nào có duyên cùng một phòng với tôi??”

“Nữ sinh 1706, có người không?”

Điền Chính Quốc nhìn xuống thẻ phòng của mình, 1809, vừa vặn lúc này nghe thấy có người hô: “1809!”

Giọng nói nghe quen quen, cậu ngước mắt nhìn, lại là Hứa Đỉnh.

Cậu chậc một tiếng trong lòng, sau khi Hứa Đỉnh phát hiện là cậu, biểu cảm cũng có phần không thoải mái.

Ăn cơm tối xong, Điền Chính Quốc trở về phòng, đúng lúc Kim Thái Hanh gửi lời mời video tới.

“Anh thi xong rồi à?” Điền Chính Quốc ôm gối dựa nằm trên giường, nhìn mặt Kim Thái Hanh trong màn hình, tâm tình xấu vì bị phân cùng phòng với Hứa Đỉnh tiên tan một chút xíu, “Thi thế nào? Bài thi khó không?”

“Không khó.” Kim Thái Hanh đặt điện thoại lên kệ, tiện tay lấy bộ bài thi ra, làm hai câu lại nhìn Điền Chính Quốc một cái.

Điền Chính Quốc tự kể chuyện thú vị xảy ra trong hôm nay, sau đó phát hiện động tác vô thức này của Kim Thái Hanh, nói: “Anh cứ nhìn em làm gì, lớp trưởng, không tập trung làm bài thi?”

Cậu xích lại gần màn hình một chút, cố ý chớp chớp mắt dẩu dẩu miệng: “Em đẹp không?”

Kim Thái Hanh dừng bút lại, ánh mắt cố định trên màn hình như dời không ra, Điền Chính Quốc cười nắc nẻ.

“Anh Tiểu Kim, có phải anh đang nghĩ thứ gì sắc sắc không.” Trong mắt Điền Chính Quốc tràn đầy ý cười, đùa giỡn Kim Thái Hanh quả thực là lạc thú cuộc sống của cậu, bình thường hai người ở chung với nhau, cậu vẫn không dám phóng túng hẳn, dù sao Kim Thái Hanh túm lấy cậu là có thể khiến cho cậu hối hận vì nhanh miệng nhất thời, nhưng bây giờ trời cao hoàng đế xa, Kim Thái Hanh cũng không bắt được cậu, cậu phóng triệt để, “Anh nói ra đi, xem xem có thể thực hành một chút hay không?”

Ánh mắt Kim Thái Hanh âm u, động tác nằm sấp của Điền Chính Quốc làm cho cổ áo trễ xuống, nhìn không sót gì một mảng nhỏ lồng ngực trắng nõn, sự chú ý của hắn khó mà tách ra, ngay cả giọng nói cùng khàn đi: “Em mặc quần áo tử tế, không được lộ ra ngoài.”

Điền Chính Quốc cúi đầu nhìn bản thân: “Em mặc như này vẫn không được?”

Cậu ngồi thẳng lại, vén áo thun bên trong của mình lên, lộ ra một đoạn eo mảnh mai mềm dẻo: “Anh nói lộ là thế này?”

Kim Thái Hanh nhìn đoạn eo không hề có điềm báo trước mà xuất hiện trong màn hình, trắng sáng, toàn thân hắn siết chặt, từ bụng dưới trở xuống càng hơn. Mặc dù trước kia ở trong phòng ngủ, lúc Điền Chính Quốc thay quần áo thi thoảng hắn cũng nhìn trộm liếc một cái, nhưng cho tới bây giờ đều là vội vàng liếc một cái không dám nán lại nhiều hơn, mà sau khi hai người xác nhận quan hệ thì vào đông, không có cơ hội nhìn thấy Điền Chính Quốc thay quần áo nữa.

Đây là lần thứ nhất Kim Thái Hanh nhìn thấy.

Điền Chính Quốc bị vẻ mặt cứng ngắc của hắn chọc cho ôm bụng cười to, vẫn không hề hay biết khí tức nguy hiểm: “Chỉ cho anh nhìn bụng, sao anh lại phản ứng lớn dữ vậy?”

Bọn họ ở bên nhau đã ba tháng, Điền Chính Quốc vẫn cảm thấy Kim Thái Hanh không hay bị trêu ghẹo. Có đôi khi, cậu sờ đùi Kim Thái Hanh một cái, Kim Thái Hanh giống như hít thuốc gì không thể miêu tả, có thể đè cậu hôn đến mức cậu hối hận cái tay đê tiện.

Nhưng bây giờ bọn họ chỉ có thể video qua điện thoại, Điền Chính Quốc không sợ hắn tí nào.

“Thật ra trên bụng em cũng có cơ bụng, nhưng cũng không cứng như anh.” Khi ngủ cùng nhau, Điền Chính Quốc thường xuyên sờ bụng Kim Thái Hanh, cưng cứng, so ra cậu mềm hơn một chút, “Lần sau cho anh sờ sờ.”

Kim Thái Hanh bị cậu trêu chọc hơi thở cũng hơi rối loạn, bất đắc dĩ lại cưng chiều nói: “Đừng nghịch nữa.”

Điền Chính Quốc nhướng mày, xấu xa cười bảo: “Anh cứng rồi?”

Kim Thái Hanh không cần cúi đầu cũng biết tình trạng của mình, Điền Chính Quốc căn bản không cần làm những động tác này, có khi ngay cả ngửi được mùi trên người Điền Chính Quốc hắn cũng sẽ có phản ứng.

Hắn ừ một tiếng, lại cảnh cáo Điền Chính Quốc một lần: “Mặc quần áo tử tế.”

Điền Chính Quốc cười cong mắt: “Em không. Chẳng lẽ anh còn có thể tới đây bắt em à?”

Kim Thái Hanh im lặng một giây: “Cũng không phải không được. Anh biết bọn em ở khách sạn nào.”

Điền Chính Quốc: “...”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đại