Chương 59 Nào.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc đang nghiêm túc suy nghĩ tính thật giả của câu nói này của Kim Thái Hanh, cửa phòng vang lên một tiếng cạch, Hứa Đỉnh ăn cơm tối xong trở về.

Kim Thái Hanh nhìn thấy trong màn hình xuất hiện bóng dáng của một người khác, ánh mắt hơi hơi trầm xuống, nói: “Em ở cùng phòng với ai?”

Điền Chính Quốc quay đầu liếc nhìn: “Lớp khác.”

Hứa Đỉnh vô thức liếc nhìn về phía Điền Chính Quốc, cách hơi xa, hắn cũng không thấy rõ người trong màn hình điện thoại là ai. Nhưng một cái liếc này hắn đã chú ý đến góc áo vén lên của Điền Chính Quốc. Điền Chính Quốc vừa khoe khoang hình dáng cơ bụng mơ hồ không dễ gì tập ra được với Kim Thái Hanh.

Cậu có thể chất phơi nắng không đen, sau mùa hè dưỡng chút là trắng lại, đoạn eo lộ trong không khí rất mảnh, lại không gầy yếu, tổ chức vân da bao phủ lên xương thịt, hình thành một đường cong lên xuống nào đó rất có sức hấp dẫn.

Hứa Đỉnh vô thức rời mắt, lại ma xui quỷ khiến liếc mấy lần.

Điền Chính Quốc coi Hứa Đỉnh như không khí, không chú ý tới, nhưng Kim Thái Hanh lại không bỏ qua vẻ mặt vi diệu của Hứa Đỉnh, sắc mặt hắn không thay đổi, ánh sáng trong mắt lại âm u xuống.

Kim Thái Hanh: “Mặc quần áo tử tế.”

Điền Chính Quốc ò một tiếng.

Sau đó bọn họ lại nói vài chuyện lung tung, không biết có phải ảo giác của Điền Chính Quốc hay không, khóe mắt cậu cứ liếc thấy Hứa Đỉnh đang nhìn cậu.

Điền Chính Quốc bắt đầu khó chịu, tán gẫu với Kim Thái Hanh chưa được vài câu đã vội vàng dập máy, cầm áo ngủ lên vào nhà vệ sinh.

Tắm rửa xong, Điền Chính Quốc nằm dài trên giường xem điện thoại, một lát sau, Hứa Đỉnh đột nhiên tìm chuyện nói: “Điền Chính Quốc.”

Điền Chính Quốc: “Cái gì?”

Hứa Đỉnh im lặng một lát, hơi khô khan nói: “Xin lỗi chuyện lúc trước, thật ra cũng chỉ là chuyện to như cái rắm, là tính tình tôi nóng nảy, không trách cậu.”

Lúc này Điền Chính Quốc mới giương mắt nhìn hắn, bộ dáng hoàn toàn không biết hắn.

Có lẽ Hứa Đỉnh cũng cảm thấy được thái độ trước đây của mình, trở nên có phần cứng ngắc ho khan một tiếng: “Dù sao, cậu đừng để trong lòng.”

Điền Chính Quốc nghĩ thầm cái tên này lại vô cớ sinh sự gì đây, không để ý đến hắn.

Da mặt Hứa Đỉnh cũng đủ dày, thấy Điền Chính Quốc không biểu hiện ra ác cảm mãnh liệt gì, tự mình tiếp lời với cậu: “Người video với cậu là ai vậy?”

Điền Chính Quốc: “Liên quan gì đến mày.”

Hứa Đỉnh nói: “Tôi chỉ hỏi thôi.”

Điền Chính Quốc: “Hỏi cũng đừng hỏi.”

Hứa Đỉnh: “...”

Thật ra hắn nghe được giọng nói, rõ ràng con trai, nhưng không thấy được mặt. Có điều hai thằng con trai đêm hôm khuya khoắt gọi video, còn vén áo... Có phải có gì đó không đúng?

Trước kia Hứa Đỉnh là thẳng nam, chỉ thích nữ, bởi vì gia cảnh không tệ, bề ngoài cũng được, người theo đuổi hắn rất nhiều. Cũng bởi vậy chơi khá là cởi mở, không có điều kiêng kị gì. Nam sinh kia trước đó không lâu bị Điền Chính Quốc bắt gặp được thật ra cũng nhiều lần bày tỏ cảm tình với hắn. Ngay từ đầu Hứa Đỉnh chê buồn nôn, về sau nam sinh kia ngoan ngoãn phục tùng, yêu cầu quá đáng gì cũng chịu được, Hứa Đỉnh nảy lòng tham, chịu đựng chán ghét ở chung mấy ngày với nam sinh kia.

Bất ngờ phát hiện cảm thụ với nam cũng không tệ.

Cảm giác đi ngược lẽ phải, cấm kỵ sẽ khiến con người nghiện, mặc dù Hứa Đỉnh sợ Điền Chính Quốc nói ra chuyện hắn làm với con trai, nhưng cũng không vì vậy mà dừng qua lại với nam sinh kia.

Nhưng mà... mắt Hứa Đỉnh nhìn chằm chằm cái ót Điền Chính Quốc đưa lưng về phía hắn, trong đầu không tự chủ được tái hiện hình ảnh vừa rình coi được.

Trong đầu suy nghĩ hỗn loạn vô chương, chỉ chốc lát, hơi thở của hắn cũng hơi loạn.

Bất kể là eo, hay là mặt, Điền Chính Quốc rõ ràng đều không có gì để bắt bẻ...

Có nên thăm dò một chút không, đêm hôm khuya khoắt Điền Chính Quốc còn gọi điện với con trai, nói không chừng cũng là?

Nhưng Điền Chính Quốc dù gì cũng không phải nhân vật có thể tùy tiện nhào nặn, hậu quả chọc tới cậu cũng rõ ràng. Hứa Đỉnh xoắn xuýt chần chừ ngay cả điện thoại cũng không có hứng thú xem.

Mãi cho đến khi Điền Chính Quốc ngủ thiếp đi, trong căn phòng tối tăm, Hứa Đỉnh thực sự không chịu nổi xao động trong lòng, rón rén xuống giường đi đến bên giường Điền Chính Quốc.

Ánh sáng quá mờ, hắn không thấy rõ mặt, chỉ có thể nhìn thấy chăn nhô lên cái bao.

Hứa Đỉnh hơi căng thẳng, nhưng một loại kích động nào đó không ức chế được vẫn chiến thắng lý trí.

Nghe nói người trong giới này đều rất phóng túng.Trước đó Điền Chính Quốc đánh với hắn một trận, lần này phân đến một phòng, cũng không đề xuất muốn đổi phòng, còn chọn thời gian hắn về phòng làm động tác vén áo mang một ít tính trêu chọc kia, nói không chừng chính là ám chỉ cho hắn...

Nghĩ vậy, Hứa Đỉnh lập tức to gan lên, một đầu gối quỳ trên giường, tay vén chăn lên theo nhiệt độ thò vào.

Điền Chính Quốc vẫn chưa ngủ sâu, lại thêm eo cậu là chỗ nhạy cảm nhất trên người, người lạ đụng một cái cậu lập tức tỉnh.

Ý thức được xảy ra chuyện gì, cả người Điền Chính Quốc cũng sắp nổ, nhảy dựng lên đạp một phát vào người Hứa Đỉnh.

“Con mẹ nó mày bị điên hả? Cợt nhả trên đầu ông nội mày, mày chán sống rồi?” Điền Chính Quốc bật đèn, mặc dù cậu chưa từng thiếu người theo đuổi, nhưng gặp phải tình huống này vẫn là lần đầu tiên, tưởng chừng như cũng sắp giận cười.

Hứa Đỉnh bị cậu đạp xuống đất, đầu đập một cái trên thảm, cơn giận vốn đang dâng lên sau khi chạm mặt Điền Chính Quốc không hiểu sao lại tiêu tan.

Ngũ quan Điền Chính Quốc trông rất đẹp, dù cho tràn đầy lửa giận cũng đẹp đến mức làm người ta kinh hãi.

Hứa Đỉnh nhìn thẳng, không hề che giấu sự tham lam và si mê trong mắt mình. Sau đó hắn nói: “Có vấn đề gì, ra khỏi căn phòng này cũng không ai biết, tôi sẽ không nói với người khác.”

Điền Chính Quốc thật là muốn trợn trắng mắt: “Mày còn chưa mọc đủ lông nhỉ, ranh con, cút nhanh lên, tính tao không tốt đến thế.”

Hứa Đỉnh không cam lòng trừng mắt, bò dậy khỏi đất, lúc vẫn muốn nói gì đó, điện thoại của Điền Chính Quốc đột ngột đổ chuông.

Điền Chính Quốc lười nhìn Hứa Đỉnh, thấy hắn không có ý định rời đi, dứt khoát cầm quần ném ở cuối giường, định tự thuê phòng cho mình. Lúc này nhìn thấy hiển thị cuộc gọi đến là Kim Thái Hanh, cậu thuận tay nhận điện thoại: “Alo?”

Giọng nói ở đối diện lạnh lùng trầm thấp, nhưng giờ phút này đối với Điền Chính Quốc bị Hứa Đỉnh ghê tởm muối nôn mà nói, quả là không khác âm thanh ngoài bầu trời.

“Em ở phòng số mấy?”

Điền Chính Quốc vô thức đáp: “1809...”

Cậu sững sờ một lát: “Anh hỏi cái này làm gì.”

Đối diện dường như nở nụ cười: “Tới tìm em.”

Điền Chính Quốc: “...”

Anh thật sự vẫn đến à!!

Khoan đã... Điền Chính Quốc nhìn về phía Hứa Đỉnh, người sau chỉ mặc mỗi quần cộc, không biết đầy trong đầu là suy nghĩ ô uế gì, dị dạng của bộ vị nào đó rất rõ ràng.

Cảnh tượng này thật là.... Đầu Điền Chính Quốc cũng sắp nổ rồi, vội vàng nói: “Anh đợi đã, đợi đã, em ra ngoài đón anh.”

“Em mở cửa là được.” Kim Thái Hanh nói: “Anh ở cửa.”

Điền Chính Quốc: “...”

Kim Thái Hanh này, trước kia bất hiển sơn bất lộ thủy, tính cách yên tĩnh im lặng như thế, Điền Chính Quốc cũng là sau khi qua lại với hắn mới biết được dục vọng chiếm hữu của hắn mạnh đến đáng sợ. Điền Chính Quốc tán gẫu với người khác một lúc, hắn cũng có thể tỉnh rụi liếc qua mấy lần, mặc dù ánh mắt lành lạnh không có cảm xúc gì, nhưng luôn mang theo gai và một sự lạnh lẽo nào đó, như thể người khác đang ngấp nghé vật sở hữu của hắn.

(bất hiển sơn bất lộ thủy: che giấu tài năng của mình)

Hơn nữa ghen rồi cũng sẽ không cãi nhau hoặc là bày mặt lạnh với Điền Chính Quốc, chỉ im lìm không một tiếng dùng hành động đòi lại trên người cậu.

Điền Chính Quốc thực sự sợ tính cách của Kim Thái Hanh thân mật cái là giống như bị điên, nghĩ đến hậu quả khi Kim Thái Hanh nhìn thấy cảnh tượng này, cậu đau cả đầu.

Bình thường nói với người khác mấy câu Kim Thái Hanh cũng muốn ghen tuông khó chịu, nếu như bị hắn biết được chuyện vừa rồi, đoán chừng thật sự có thể đánh Hứa Đỉnh đến chết.

Mặc dù Điền Chính Quốc ghê tởm Hứa Đỉnh, nhưng dù sao việc này làm to chuyện cũng hổ thẹn, giáo huấn hai lần bảo Hứa Đỉnh về sau tránh cậu đi coi như xong, làm thật cho mọi người đều biết đối với ai cũng không tốt.

Cái khó ló cái khôn, Điền Chính Quốc đi mở cửa trước, sau đó chạy về tay đấm chân đá với Hứa Đỉnh: “Còn dám đụng tới đồ của bố mày nữa không?”

Hứa Đỉnh ù ù cạc cạc chịu hai đạp: “...”

Sau khi Kim Thái Hanh đẩy cửa đi vào thì nhìn thấy trong phòng hỗn độn, nhíu mày lại khó thấy được, rồi đứng ở bên cạnh khoanh tay đứng nhìn, hoàn toàn không liên quan đến sự việc mà nhìn Điền Chính Quốc tẩn Hứa Đỉnh một trận.

Đoán chừng Hứa Đỉnh nhìn thấy có người đến, cũng sợ, buồn bực để Điền Chính Quốc trút giận một trận.

Sau đó thấy Điền Chính Quốc đánh tới mức thở hổn hển, Kim Thái Hanh dùng một tay kéo eo Điền Chính Quốc ôm lấy người từ phía sau, sờ tóc và mặt Điền Chính Quốc, khẽ nói: “Đừng giận nữa, mệt không?”

Điền Chính Quốc lập tức yên tĩnh lại, trợn to mắt cố gắng thành thật đối mặt với Kim Thái Hanh: “Thằng này nhân lúc em ngủ nhổ nước bọt vào trà sữa của em, bị em phát hiện. Anh nói có phải nó thiếu đánh không?”

Kim Thái Hanh ừ một tiếng, cúi đầu nhìn tay Điền Chính Quốc, chỗ khớp xương cũng hơi hồng.

Điền Chính Quốc thấy hắn rũ mắt xoa tay giúp cậu, biểu cảm không mặn không nhạt, trong lòng hơi sợ hãi, cũng không biết Kim Thái Hanh có tin không.

Người này không lộ cảm xúc ra ngoài, có đôi khi nếu không phải hắn hôn như nổi khùng, Điền Chính Quốc cũng vẫn chưa biết hắn ghen.

“Em đi thuê phòng khác nha,” Điền Chính Quốc hơi cứng nhắc đổi chủ đề: “Anh ăn cơm tối chưa, nếu không chúng ra ngoài ăn khuya trước?”

Kim Thái Hanh nói: “Theo em.”

Điền Chính Quốc nhìn biểu cảm bình tĩnh của hắn, thầm thở phào nhẹ nhõm, xách áo khoác và túi của mình, quay đầu bước đi, cũng không thèm nhìn Hứa Đỉnh lấy một cái.

Sau khi đánh một trận trong lòng cậu thoải mái hơn nhiều, coi như bị chó cắn một cái.

Hứa Đỉnh ngồi dưới đất, lau mặt, vừa bị Điền Chính Quốc đánh hai đấm, cũng không biết có bầm tím không, hắn nhe răng, nghe thấy tiếng động hai người rời đi, vô thức ngước mắt nhìn.

Đúng lúc đối mặt với ánh mắt của Kim Thái Hanh.

Âm u giấu bên trong, dường như nhẹ nhàng liếc tới một cái, lại thế như thiên quân, chật hẹp bọc lấy một loại ớn lạnh và tàn ác thâm trầm nào đó khiến người ta không rét là run, thẳng đến sâu trong linh hồn run rẩy. Mà lúc này, khóe miệng hắn còn nhếch lên đang hỏi Điền Chính Quốc lạnh không, dịu dàng lại kiên nhẫn.

Hứa Đỉnh thoáng chốc cứng ngắc toàn thân, cho đến khi tiếng đóng cửa vang lên, hắn vẫn như ngạt thở choáng váng mấy giây.

Lúc kịp phản ứng lại, sau lưng đã đổ một lớp mồ hôi lạnh.

Tại sao Kim Thái Hanh nhìn hắn như vậy... thật đáng sợ. Hứa Đỉnh mơ hồ nghĩ rằng, là ảo giác của ánh sáng và bóng tối? Tưởng chừng như... ác quỷ trong địa ngục.

Giống như hắn đã chạm vào điều cấm kỵ gì đó.

Điền Chính Quốc thuê một căn phòng nữa, vừa đóng cửa lại hai người đã ôm nhau, mặc dù Kim Thái Hanh hơi gầy, nhưng rất khá, vóc người cao hơn cậu một chút, ôm vào quả thực không quá thoải mái. Nhất là trên người hắn có mùi Điền Chính Quốc quen thuộc, chẳng mấy chốc Điền Chính Quốc đã ném chuyện khiến sinh lý con người khó chịu ra sau đầu, híp mắt rất vui vẻ cọ cọ trên người bạn trai.

Kim Thái Hanh ôm người, hơi thở thô nặng, giống như người lữ hành ở lâu trên sa mạc gặp được ốc đảo, bức thiết mà si mê hôn bả vai cần cổ của Điền Chính Quốc, cuối cùng ấn đầu cậu xuống hôn lên mặt.

Điền Chính Quốc tận dụng khoảng trống hàm hồ hỏi: “Sao anh tìm tới được, tập kích bất thình lình?”

“Dưới lầu gặp được người của lớp bên cạnh, hỏi tới.”

Giọng hắn khàn khàn trầm thấp, cũng rất hấp dẫn, Điền Chính Quốc nghe mà vành tai ngứa ngứa.

“Hơn nửa đêm rồi...” Điền Chính Quốc đứt quãng cười nói: “Còn thật xa chạy tới đây, chẳng phải ngày mốt em về rồi à... Cũng rất bám người.”

Kim Thái Hanh không nói gì, vô cùng tập trung giành phúc lợi, cuối cùng Điền Chính Quốc cũng không có tâm tư tán dóc.

Không thì ngày mai chắc chắn cậu sẽ tàn phế.

Thật ra hôm qua bọn họ vẫn ngồi chung một chỗ đấy, mới tách ra một ngày, cũng không phải bao lâu, sao lại giống như rất nhớ? Trong lòng Điền Chính Quốc buồn cười, trong miệng cũng lẩm bẩm ra vài tiếng cười, Kim Thái Hanh hít thở hơi dồn dập, tách ra một chút, mắt nhìn chằm chằm bờ môi đỏ thắm nhìn mà giật mình của Điền Chính Quốc, ánh mắt tối như đầm đen, không tự chủ được vươn tay lau môi của cậu: “Cười cái gì?”

“Shh... nhẹ thôi, lại sưng rồi.” Điền Chính Quốc cắn đầu ngón tay hắn một cái, “Chắc chắn anh có bệnh chó dại.”

Kim Thái Hanh chống lên trán cậu, cười một cái nhỏ đến gần như không thể thấy: “Chỉ cắn em.”

Điền Chính Quốc cười: “Anh còn rất đắc ý?”

Hai người lại đến bên giường không biết mệt mỏi hôn một lúc, cuối cùng vẫn là Điền Chính Quốc xin tha trước, Kim Thái Hanh đè cậu nhẹ nhàng hôn mặt mấy lần mới tha cho cậu.

Náo loạn một trận, Điền Chính Quốc đổ ít mồ hôi, cơ thể hai người tới gần, một chút thay đổi trạng thái nhỏ nhoi của nhau cũng rõ ràng trong lòng.

Cậu đá nhẹ vào chân Kim Thái Hanh một cái: “Anh tắm trước hay là em tắm trước?”

“Em trước.”

“Vậy anh cũng đứng dậy, anh đè lên em tắm kiểu gì?” Điền Chính Quốc bất mãn nói: “Vừa tắm xong nằm xuống, tại anh hết.”

Kim Thái Hanh không cáu kỉnh chút nào, cúi đầu không biết thỏa mãn lại hôn khóe mắt Điền Chính Quốc: “Tại anh.”

Sau đó hắn rũ mắt xuống, nhìn về phía bộ vị nào đó, nói: “Anh giúp em?”

Điền Chính Quốc do dự một chút, đang suy nghĩ có phải mình dạy hư trẻ em hay không.

Kim Thái Hanh thấy cậu đã dao động, khóe môi hơi nhếch lên.

Hai tay hắn chống mặt giường nửa đè lên người Điền Chính Quốc, hơi cúi xuống, tiến đến bên tai Điền Chính Quốc, khẽ nói: “Để anh giúp em, được không?”

Tận lực đè thấp thanh tuyến, như thể xen lẫn một tia lấy lòng và cầu xin, giống như trẻ con đang cẩn thận từng li từng tí xin bánh kẹo. Đã khá lâu rồi Điền Chính Quốc không nghe thấy Kim Thái Hanh nói vậy, nhất thời hơi đờ đẫn, sau đó, vật ướt mềm nào đó liếm qua vành tai cậu, Điền Chính Quốc lập tức nổi da gà khắp người, suýt chút nữa nhảy lên một cái.

“Dùng cái này, có thể không?”

Điền Chính Quốc: “...”

Thằng cu thối! Học được lời thô tục từ đâu!

Nào!

Nào!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đại