Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn đang ngồi trong một quán ăn ở Nhật Bản thưởng thức tách matcha latte và dĩa bánh matcha chestnut, hắn là một kẻ cuồng đồ ngọt.

Ai cũng nói hắn là một kẻ tùy hứng đúng nghĩa, ngay chính hắn cũng công nhận điều đó. Bằng chứng là hắn đang bay đến Thụy Điển, được nửa đường bỗng cảm thấy không còn hứng thú nữa, đánh một vòng liền bay sang Nhật. Cũng may là đi bằng máy bay tư nhân, nếu không phải mua thêm vé Thụy Điển - Nhật Bản rồi.

Đang ngồi ngắm đường phố qua khung cửa sổ, chiếc điện thoại trong túi bỗng rung lên, hắn mở ra xem, nhướng một bên mày.

"Có chuyện gì?"

"Này, anh có còn là con người không vậy? Một núi công việc chất ngập đầu vậy mà bảo là không có gì sao?" La Thiên Kỳ tức giận quát trong điện thoại. Y không ngờ vừa bước vào phòng làm việc của hắn liền thấy mấy chồng hồ sơ, văn kiện, hợp đồng chất như núi... Nhìn mà chóng cả mặt.

"Ồn ào cái gì. Cùng lắm khi anh nghỉ ngơi xong anh cho chú nghỉ bù." Hắn nhấp ngụm matcha latte bình thản nói.

La Thiên Kỳ nghe thế liền không tức giận nữa, "Có ăn thử pancake và pudding đen chưa? Mềm mềm, béo béo, ngon ngọt vô cùng." y vừa kể vừa hồi tưởng... thật là thèm quá a~

Hắn nghe y nói lại nhấp thêm ngụm matcha latte, ăn một miếng matcha chestnut, "Anh đây đang uống matcha latte cùng matcha chestnut."

"What?" y như không tin vào những gì mình vừa nghe, "Vậy... bây giờ anh đang ở đâu?"

"Nhật." lại nhấp thêm ngụm matcha latte, nhưng ánh mắt lại dừng trên người sắp bước vào quán. "Mất thời gian quá. Lo mà xử lý công việc cho tốt đi!"

Nói xong liền tắt máy, tiếp tục thưởng thức hương vị tuyệt vời của matcha. Lúc này, từ ngoài cửa, một cậu trai bước vào. Là cậu trai mà hắn đã để ý từ lúc nảy.

Nhật là một nước "không có người đồng tính", mặc dù có nhưng cũng không ai sống thật với giới tính của mình. Hasu cũng thế, cậu là một người đồng tính. Chỉ có điều... hình như không ai chấp nhận được chuyện này, người nhà cũng như người xung quanh. Vì vậy, một tháng trước, sau khi đã suy nghĩ kỹ lưỡng, cậu come-out với gia đình. Cậu muốn sống thật với giới tính của mình, quyết định yêu một người đàn ông, cùng người ấy đi hết cuộc đời chứ không lấy vợ chỉ để làm tấm bình phong che chắn, làm công cụ nối dõi tông đường. Đổi lại là những trận đòn roi mắng chửi của ba, tiếng khóc nghẹn ngào của mẹ. Cậu bị đuổi ra khỏi nhà và không được phép trở về nữa.

Chính là hôm nay Hasu có hẹn với một đạo diễn, kể ra thì cậu thật may mắn. Vừa rời khỏi nhà hai tuần liền gặp được một đạo diễn, ông ta nhìn cậu một lúc rồi nói cậu có tố chất làm diễn viên nên hẹn cậu hôm nay đến để trao đổi công việc, sẵn tiện sẽ ký hợp đồng. Vừa ký hợp đồng xong, cậu cảm thấy đói bụng liền bước vào quán ăn gần đó, cậu khẽ cong môi, cảm thấy mình thật may mắn khi ký được một hợp đồng lớn, đạo diễn kia cũng hứa sẽ gọi cho cậu trong thời gian tới.

. . .

Lúc cậu bước chân vào quán, nhất cử nhất động đều bị hắn thu vào tầm mắt. Hasu bước vào trong, vừa lúc có điện thoại, cậu liền bắt máy, dây đeo điện thoại trong lúc bị lấy ra vô tình rơi xuống đất, đúng lúc rơi xuống gần chỗ hắn ngồi.

Hắn cúi người xuống nhặt lên, là một dây đeo hình hoa anh đào màu hồng nhạt. Cùng lúc, hắn chợt cảm thấy hơi ấm nhàn nhạt ở tay, hai người trong lúc cúi xuống nhặt sợi dây đã vô tình chạm tay nhau.

Hasu nhìn người vừa nhặt dây đeo điện thoại của mình, đôi mắt to tròn đen láy nhìn hắn, tim có chút xao xuyến. Trước mặt cậu là một chàng trai có đôi mắt màu hổ phách, mái tóc nâu nhạt, làn da trắng, đôi môi mỏng... Hình như là người lai thì phải?!

Mà trong lúc này, hắn cũng âm thầm đánh giá người trước mắt... nên nói như thế nào đây? Đôi mắt hoa đào long lanh, chiếc mũi thẳng, đôi môi đỏ tươi, mái tóc đen bóng, làn da trắng nõn... Beautiful boy!

"Cái này là của cậu?" hắn thành thạo dùng tiếng Anh hỏi làm cậu có chút giật mình, giọng nói thật trầm ấm, nghe thật thích. Nhưng... trình độ tiếng Anh của cậu không tốt lắm, hắn lại nói nhanh như vậy, cậu nên trả lời như thế nào bây giờ? Nghĩ nghĩ một lúc, cậu nhẹ gật đầu khóe môi khẽ cười gượng gạo.

Hắn thấy được vẻ lúng túng cùng ngại ngùng trên mặt cậu liền đoán được đôi chút, khẽ cong môi, hắn dùng tiếng Nhật thành thạo hỏi lại.

"Cái này là của cậu phải không?"

"Ơ... vâng!" cậu kinh ngạc, người này biết cả tiếng Nhật luôn! "Cảm ơn anh!"

Hắn lại cười, trả dây đeo điện thoại cho cậu, lại nhẹ giọng hỏi tiếp, "Cậu có bận không? Ngồi đây với tôi được không?"

"Ơ... ừm... vâng!" cậu nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện hắn, vẻ mặt mang chút ngại ngùng không dám nhìn hắn lần nữa.

Phục vụ đi đến, cậu chỉ vào món panacotta with berry sauce. Một lát sau, phục vụ đem đến một phần bánh màu trắng mềm mại, trên mặt bánh rưới một lớp sốt dâu cùng vài quả dâu trang trí bắt mắt.

"Cậu là người ở đây?" hắn lên tiếng hỏi.

"Vâng... tôi... tôi là người Nhật!" cậu cười... ôi... ngại quá, không dám nhìn thẳng vào mặt người kia.

Đáp lại nụ cười của cậu là nụ cười đúng chuẩn của hắn, "Ý tôi là cậu ở Kyoto hay ở nơi khác?"

"A... xin lỗi!" cậu cúi đầu lúng túng xin lỗi, ngại quá... mất mặt quá... "Tôi cũng ở Kyoto. Còn anh?"

"Tôi từ Mỹ đến, được vài ngày rồi." hắn lại tao nhã nhấp ngụm matcha latte, "Cậu tên gì?"

"Fujita Hasu. Còn anh?" cậu cảm thấy người đàn ông trước mặt này hoàn hảo đến từng centimet, là mẫu người đàn ông lý tưởng... hoàn toàn là người bạn trai hoàn hảo. Cậu chợt nghĩ phải chi người này giống mình, lại còn độc thân nữa thì cậu... haizz... vẫn là không có dũng khí nghĩ tiếp chuyện đó rồi. Bản thân cậu rụt rè nhút nhát, không biết bắt chuyện với người ta, chỉ biết hỏi gì nói đó, còn đệm thêm hai chữ: Còn anh?... Cậu đúng là một người nhàm chán.

"Vĩnh Khang hoặc Kenneth, cậu gọi tôi là Ken cũng được." hắn mỉm cười, giọng nói ẩn chứa một phần ôn nhu.

Hai người trò chuyện một lúc, trao đổi số điện thoại và hẹn gặp lại vào một ngày đẹp trời nào đó. Ngay lúc chuẩn bị rời khỏi, đột nhiên hắn bước đến cho cậu một cái ôm, nhẹ giọng nói, "Khi nào rảnh hãy gọi cho tôi!" rồi chào tạm biệt. Cậu bị ôm đến đỏ mặt lắp bắp chào tạm biệt hắn, rồi lại tự nhủ với lòng... Đó chỉ là phép lịch sự khi chào tạm biệt của người Mỹ thôi! Mà cậu hoàn toàn không biết rằng mình vừa bị ăn đậu hủ một cách trắng trợn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro