#2 Hối Hận Rồi ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#2

Ba tháng sau, tại một làng quê nghèo, cô gái với gương mặt mệt mỏi sau khi tan làm, nhưng trên môi vẫn cong cong lên nụ cười hạnh phúc. Chỉ cần nhìn xuống bụng, sinh linh bé bỏng đang tồn tại như tiếp cho Hạ Diệp thêm sức lực, dù công việc có mệt đến mấy, chỉ cần nghĩ tới bảo bối đang lớn lên từng ngày, lòng cô lại ấm áp đến lạ:

" Bảo bối ngoan, đợi lát nữa về, mẹ sẽ mua ít đồ ngon, tẩm bổ cho con. Con ngoan, con phải thật khỏe mạnh, dù cho ba không biết đến sự tồn tại của con đi chăng nữa, mẹ sẽ nuôi con khôn lớn, mẹ sẽ yêu thương thay cả phần ba con. Nói đến đây, lòng cô chợt nghẹn, thời khắc cô quyết định quên đi anh, dẹp bỏ đi quá khứ, cô lại phát hiện mình mang thai, thật trớ trêu ! Đứa bé là kết quả của đêm hôm đó, đêm định mệnh ấy giống như cái gai chọc sâu vào trong da thịt cô, không chạm vào sẽ không đau, nhưng chỉ cần nhớ đến, lại đau đến tâm tê phế liệt. Cô vẫn nhớ rõ anh của ngày hôm đó, hành hạ cô thế nào, gọi tên cô ấy ra sao. Mỉm cười chua chát, cô cố gắng lếch thân xác mệt mỏi về đến nhà.

Đã ba tháng, anh tìm cô ba tháng, giống như hơi nước vậy, cô bốc hơi khỏi cuộc sống của anh không một dấu tích. Anh nhớ cô đến phát điên, Hạ Diệp, quay về với anh, được không ? Mẹ anh biết chuyện, tức giận bay một mạch từ Anh về, đứa con dâu yêu quý của bà, thằng nghịch tử này vậy mà khiến con bé bỏ đi không lời từ biệt.

- Nghịch tử, con dâu ta đâu ? Con bé đâu, anh làm gì nó rồi ? Tôi thật vô phước, sao lại đẻ ra cái thứ vô lương tâm như anh, không tìm được con bé, thì cũng đừng nhận tôi là mẹ, hừ ! Ba anh chỉ im lặng, im lặng đến đáng sợ, sau khi vợ mình nói xong, liền nhẹ nhàng thốt ra những lời khiến anh bừng tỉnh

" Phong Hiên, ba hiểu con quá rõ, đứng trước tình cảm, con thường do dự, hết lần này đến lần khác làm tổn thương tình cảm Hạ Diệp dành cho con. Chẳng qua con ỷ vào việc Diệp Diệp thích con, con nghĩ con bé sẽ không rời xa con. Thế nhưng con phải biết, con người đều có giới hạn, khi sự thất vọng ngày một tăng lên, thì đến một ngày nào đó, con bé sẽ lặng lẽ rời xa con, mà không một lời từ biệt "

Anh chợt bừng tỉnh, cô thất vọng, cô không yêu anh nữa sao. Anh tức giận, cô là vợ của Trác Phong Hiên này, đời đời kiếp kiếp chỉ có thể là vợ anh, cô không thích anh nữa, cùng lắm anh theo đuổi cô, làm lại từ đầu. Anh không tin, trên thế gian này, còn ai có sức hút hơn anh đâu.
( Anh tui da mặt dày lắm mn :v )

" Hạ Diệp, em có trốn đằng trời, tôi cũng sẽ tìm bằng được em, dám trốn khỏi tôi, lá gan ngày càng lớn rồi "

Người nào đó, đang lau dọn sàn nhà lại hắt xì liên tục. Quái lạ, cô đâu bị cảm, thế sao lại hắt xì liên tục ?

" Chắc tại mệt mỏi quá rồi, xin lỗi bảo bối, lại bắt con theo mẹ cực nhọc như vậy, mẹ thật vô dụng. " Thở dài ão não, cô đâu muốn làm những công việc cực nhọc như vậy, nhưng không vòn cách nào khác. Cô muốn cắt đức mọi thứ có liên quan đến cái tên Trác Phong Hiên, vì thế không thể xin việc ở các công ty văn phòng, chỉ có thể trốn chui lủi ở đây làm lau dọn.

Nghĩ đến đây, lòng cô chùn xuống, cô lại nhớ anh rồi. Mặc dù nói không muốn liên quan, không muốn nhớ tới anh nữa, nhưng cô vẫn là không làm được. Mỗi khi thấy tin tức của anh, hay đơn giản chỉ là những tấm poster hay áp phích trên đường phố, cô đều không kìm lòng được mà lén nhìn. Chỉ như vậy, cũng đủ khiến cô mãn nguyện. Nhưng nét mặt anh trông mệt mỏi quá, anh lại ngủ không đủ giấc ? Ăn uống không đúng giờ ? Lại quần quật làm việc không quản ngày đêm hay sao ? Anh là vậy, chỉ công việc và công việc, hay Tuyết Lạc làm anh buồn ? Cô cười chua xót, anh như thế nào đã không còn liên quan đến cô nữa rồi.

" Khi đánh mất, mới nhận ra ta cần nhau thế nào ? "

#Kỳ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hài#sung