Phần 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô xấu hổ, cúi đầu ăn ngấu nghiến đến nổi bị sặc.

Hắn đứng từ xa nhìn tới cười mỉm, chọc quê cô.

Cái tên này, dám cười tôi sao?

Cô uống hớp nước, lại bị sặc.

- khụ Khụ...

Chắc chết mất thôi, mình đang bối rối gì đây hả? Yên Yên tỉnh lại đi! Đừng để tên ác ma đó đánh gục.

Cô lấy lại bình tĩnh, nhếch môi lại khiêu khích hắn.

Hửm~

Cái gì kia? Nói mình không được tiếp xúc đàn ông còn hắn thì có hả?

Còn người phụ nữ kia, ẻo lả chẳng khác gì rắn cả.

Gì vậy, cọ ngực rồi sao? ha ha ha! Nực cười... Phụ nữ ngực to thường não teo...

Như tôi nè, cũng không gọi là to lắm, nhưng đủ dùng được rồi...

Sao anh ta còn chưa đẩy cô ta ra nhỉ? Cái tên này...đêm nay đừng hòng mà vào nhà...

Cô tự đấu khẩu với chính mình.

Cô đâm mạnh con dao và nĩa xuống bàn... đây là cảm giác gì chứ...thật bực bội mà.

Ha ha cô bị điên rồi! Chắc lây từ hắn chứ đâu!

Đang còn mải tranh cãi với chính mình thì một giọng nói trầm thầm vang lên.

- Tiểu thư, cô đi một mình sao.

Ôi trời ơi! Đẹp trai quá! Anh ta là con lai hay sao mà nhìn đẹp trai quá đi! Nước da trắng quá thật giống tiểu mĩ thụ à nha...

- À vâng, tôi đi một mình.

Cô nhẹ nhàng trả lời.

Anh ta nhẹ nhàng nâng bàn tay nhỏ của cô lên, hôn nhẹ vào nó, làm cô cảm thấy hơi đỏ mặt. Thật là lịch sự quá đi.

Hắn ta đã chứng kiến toàn bộ cảnh tượng vừa rồi, và tất nhiên gương mặt lộ rõ vẻ không vui, đôi chân mày nheo lại, ánh mắt như dã thú nhìn cô.

Hay lắm, còn hôn tay nữa chứ! Em hay lắm...

Cái gì...còn cười nữa chứ...ánh mắt đó là sao...Em chưa bao giờ dùng ánh mắt và nụ cười đó với tôi.

Cái cô ngốc này thích chơi đùa sao? Em đi quá giới hạn rồi đó...

CÁI GÌ! Hắn...hắn giám ôm eo em! Không thể chịu nổi nữa rồi! Cái tên khốn đó.

Hắn ta tức giận đập thật mạnh vào bàn, lớn tiếng gọi tên cô. Sải chân bước thẳng về phía chỗ cô

- Yên Yên, em dám ngoại tình ư?

Hắn gằn từng chữ, vẻ tức giận không dấu được.

Hắn đang ghen...

Trước Cài ĐặtSau
- Yên Yên, em dám ngoại tình ư?

Câu nói của hắn khiến mọi người chú ý. Cô giật nảy mình, bàn tay to lớn của hắn kéo cô vào lòng.

- Không được động vào đồ của tôi!

Hắn bá đạo tuyên bố, cô là vật sở hữu của hắn, cấm kẻ nào đụng vào.

- Này, anh lại lên cơn hả, tôi không phải đồ vật! Mau buông ra!

Cô vùng vẫy, đẩy hắn ra, nhưng làm vậy càng vô dụng hơn, hắn tức giận siết eo cô lại.

Rồi dùng ánh mắt dao găm nhìn người đối diện kia.

- Tôi cấm cậu không được đụng vào vợ tôi!

Hắn thét lên, tức giận tột độ. Mọi người xung quanh bắt đầu chú ý.

Hắn đang ghen sao, thật nực cười.

Năm 18 tuổi hắn đã đưa tập đoàn lên tầm thế giới, biết bao người phải kính nể, bao phụ nữ hằng mong ước được hắn sủng ái...

- Ai da, cậu lấy vợ hồi nào vậy, sao không thấy tổ chức đám cưới?

Người đàn ông kia cười mỉa mai. Giọng nói cố ý trêu chọc.

Cô bất giác để ý...

Đúng rồi, đến nhẫn mà cô còn chưa đeo huống chi là đám cưới...

- Không mượn cậu quản, chúng ta đi thôi!

Hắn kéo tay cô lôi mạnh ra khỏi đoàn người. Lực siết tay hắn quá mạnh khiến cô đau đến thấu xương.

- Đau quá! Mau buông tôi ra! Anh bị làm sao vậy?

Cô không chịu nổi đành phải cất tiếng, hắn dừng lại, ép cô vào bức tường.

- Tôi đã cấm em nói chuyện với đàn ông rồi mà!

( Bởi vì anh ghen, ghen, ghen, ghen mà )

- Tôi nói chuyện với ai đó là quyền của tôi! Anh có tư cách gì mà can thiệp!

- Tư cách là chồng hợp pháp của em.

- Anh...ưm~

Cô tính nói gì đó liền bị hắn chặn lại bằng một nụ , nụ hôn đó nóng bỏng khiến con người ta phải khuất phục trước nó vậy. Rất ngọt.

Lưỡi hắn ta chơi đùa với lưỡi cô một cách điêu luyện, kĩ thuật hôn quá đẳng cấp, cô không chịu được liền đẩy hắn ra. Bàn tay to lớn giữ chặt eo cô.

Khuôn mặt cô lúc này đỏ ửng hết lên, nóng ran đủ để chiên một quả trứng vậy.

- Anh...đồ tồi...

Giọt nước mắt khẽ rơi trên gương mặt cô, hắn ta thật đáng ghét.

Nói xong cô bỏ đi. Hắn vẫn đứng đó, vẫn lặng im nhìn cô, vừa rồi quả là hắn có thô bạo hôn cô, nhưng vì hắn quá yêu cô quá thôi!

- Yên Yên...

Hắn thất thanh gọi cô. Nắm đấm đấm thật mạnh vào bức tường.

Hắn lại làm cô giận nữa
Đã 12h đêm.

Hắn không về, cô vẫn thức mặc dù chẳng biết lí do.

- Cái tên này, tự dưng đổi giường của người ta. Giường to thế này.... thật không quen...

Cô co ro lại, nhìn về phía ngoài trời.

Hôm qua cô nói giường nhỏ thế là hôm nay hắn đổi thành chiếc giường gỗ to gấp đôi chiếc giường trước của cô.

Cô ngồi thu mình lại, nghĩ đến sự việc vừa nãy, nụ hôn đó...

Hắn ghen sao?

Cô tưởng hắn bị tính biến thái, độc đoán chiếm hết rồi chứ, thì ra...cũng có ghen...

Vừa rồi là hắn quá đáng trước mà!

Cô buồn bã bước xuống giường.

Cô rốt cuộc bị làm sao thế này! Hắn đi rồi thì cô phải vui mới phải chứ! Cớ sao phải buồn!

- Ha ha, vui lên, phải ăn mừng thôi...

Ha ha ha cô cười như một con ngốc, rốt cuộc...là sao!

Hàng lông mi cụp xuống, cô thấy thật trống trải, cô đơn, căn nhà này tự dưng lại thấy...lạnh lẽo...

Cô đành lòng ra ngoài mở cửa, hóng mát một lát.

Mặc dù đã 12h đêm.

Vừa mở cánh cửa ra, một thứ gì đó ngã lăn ra nhà cô. Nó đè lên chân cô. Cô hốt hoảng nhìn...

Ôi trời ơi...

Hắn ta...ngủ ở đây nãy giờ sao!

Hắn tựa cửa ngủ bất ngờ bị cô mở cửa ra ngã chỏng quèo ra đất.

Hắn nhìn cô bằng ánh mắt mèo con.

- Vợ ơi! Anh xin lỗi!

Cô nhìn bộ dạng hắn mà khoái chí, đường đường là tổng giám đốc mà lại nằm ngủ ở đây, đúng là buồn cười mà, chuyện này mà lên báo chắc sẽ hot lắm đây.

- Anh...sao không về nhà mình đi?

Cô giả bộ hỏi. Thật ra...là cô đợi hắn từ nãy giờ...

- Nhà anh ở đây mà!

Câu trả lời bá đạo của hắn khiến cô đỏ mặt. Ôi trời ơi, anh nói vậy tưởng tôi cho vào nhà sao?

- Được rồi, nể mặt anh là sếp tôi cho anh vào?

Ôi trời ơi, cô đang nói gì vậy? Dẫn sói vào nhà sao? Đúng là đồ dại trai mà...

Hắn vui vẻ nhanh chân cởi giày bước vào nhà. Khuôn mặt hí hửng đầy phấn khích.
Cô cuộn tròn mình trong chăn, suốt từ nãy đến giờ cứ lăn qua lăn lại một cách khó hiểu.

Trời ơi! Yên Yên ơi mày bị điên rồi! Tự nhiên dẫn sói vào nhà! Hắn ta là một con sói đầy rẫy nguy hiểm mà! Trời ơi, hối hận quá đi mất!

Cô khẽ liếc nhìn phòng tắm, tiếng rì rào cùng nhiệt độ phòng tắm khiến cô bất giác xấu hổ.

Hắn đang ở trong đó, cái tên đại ác ma đó!

Thật là dại trai quá đi mất!

Điên mất thôi!

Cánh cửa phòng tắm mở ra, một người đàn ông cao lớn bước ra, những bọt nước nóng hẵn còn đang chảy trên cơ múi của hắn, mái tóc ướt lộn xộn khiến hắn càng mê người hơn, nhất là khi...hắn chỉ đang quấn mỗi cái khăn ở phía dưới.

Cô thấy vậy liền giả vờ ngủ, quấn chặt cái chăn lại vào người, để đề phòng nguy hiểm từ tên sát nhân kia. Tránh hắn lại sờ mó lung tung.

Hắn thấy vậy liền nhếch môi cười, trời nóng vậy mà cô còn quấn chăn vào người, bộ không thấy nóng sao!

Cái cô ngốc này.

Hắn tiến lại kéo chăn cô ra.

Cô thấy vậy vội kéo lại.

Cái tên này, bộ thích giỡn hay sao!

Hắn thấy vậy lại kéo lại, cô cũng không chịu thua cũng đùa với hắn ( P/s: hai vợ chồng nhây vãi ~)

Sau một hồi giằng co, cuối cùng chiến thắng đã thuộc về hắn, vì hắn là đàn ông nên sức gấp mấy lần cô, cô thua cũng phải.

Cô vội vã đứng lên, cách xa hắn ra.

Hắn thấy vậy bàn tay to lớn kéo cô lại, ôm chặt cô trong lòng mình.

Yên Yên bất giác đỏ mặt, mùi hương nam tính của hắn thoang thoảng bên trong đầu cô làm cô thấy giống như bị bỏ bùa vậy!

- Làm gì thế mau buông ra!

Cô vùng vẫy, không thể để hắn tiếp tục mê hoặc cô được.

Hắn vẫn ung dung ôm chặt eo Yên Yên, lấy trong hộp tủ ra một chiếc nhẫn kim cương đầy sang trọng, bàn tay to lớn khẽ nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn vào cho cô.

Chiếc nhẫn đó tỏa sáng đầy lấp lánh, đính trên nó là một viên kim cương màu hồng được điêu khắc một cách đầy tinh xảo, chắc chắn người làm ra nó phải là một bậc thầy điêu khắc tinh xảo, viên kim cương màu hồng này nặng khoảng 10,99 carat, là một trong những viên kim cương quý hiếm nhất trên Trái Đất.

Giá của nó cũng không hề tầm thường, kim cương 1 carat có trị giá là 10.000 USD, mà chiếc nhẫn kim cương mà cô đang đeo nặng 10.99 carat cũng có giá là 109.000 USD tương đương gần 3 tỷ VNĐ.

Cô giật mình xót xa nhìn chiếc nhẫn xa hoa kia. Đúng là đẹp thật.

Cơ mà...

Cô sợ...sợ...mình ra đường sẽ bị...bị...chặt tay mất .

Nhưng mà hắn đang cầu hôn cô sao?

Ánh mắt âu yếm đó vẫn mãi không chịu rời đi.

Tim cô đập rất nhanh rất nhanh, cô đã...động lòng...rồi sao???

Trước Cài ĐặtSau
Cô đang rung động vì hắn sao???

Hắn vẫn ôm chặt eo cô, hít một hơi dài mùi hương thơm của oải hương trên người cô, khiến hắn lại có cảm giác rạo rực trong lòng. Ham muốn chiếm hữu lại trỗi dậy.

Từ ngày lấy cô, hắn không hề quan hệ với một người phụ nữ nào cả, bởi vì hắn...

- Anh yêu em.

Câu nói của hắn làm cô sững sờ, bất động một vài giây...

Hắn nói...nói yêu cô...ư?

Có thật vậy không? Lúc trước hai người làm tình hắn cũng đã nói câu đó...

Tên ác ma này yêu cô sao?

Trời ơi trái tim cô sắp không kiểm soát nổi nữa rồi.

Còn cô thì sao? Cô có yêu hắn không?

Hắn thấy cô bất ngờ đâm ra ngẩn ngơ, nên bàn tay không ngoan ngoãn bắt đầu....sờ soạng khắp cơ thể cô.

Cô chợt tỉnh ra, ngay lập tức đẩy tên biến thái ra.

- Chúng ta làm đám cưới đi!

Hắn bá đạo tuyên bố khiến cô không khỏi ngạc nhiên.

- Anh...đang đùa tôi phải không? Nếu như đùa thì xin hãy dừng lại! Tôi không hề vui 1 tí nào!

Cô lạnh lùng từ chối, loại người như hắn ta có thể ngủ với rất nhiều người thì làm sao có thể chung thủy với một mình cô chứ! Nực cười! Cô sẽ không thể chịu đựng được khi mình bị cắm sừng đâu! Tất cả nên kết thúc rồi!

Đừng đi quá giới hạn của nó!

Hắn chau mày lại tỏ vẻ không vui, biết bao nhiêu người hằng mong ước được làm vợ hắn, nhưng cô lại hết lần này đến lần khác đều từ chối hắn, rốt cuộc là tại sao? Hắn thiếu điều gì chứ? Đẹp trai! Tài giỏi! Có chức quyền! Là giấc mơ của mọi cô gái cơ mà!

Từ trước tới giờ điều hắn muốn đều phải nhất định có được, nếu không hắn sẽ phá hủy nó...!

Chẳng lẽ hắn không bằng cái tên vừa nãy sao! Cái tên chết tiệt đó, chẳng lẽ em thích hắn sao?

Hắn hung hăng ôm lấy cô, đôi tay to lớn xé toạc váy ngủ của cô ra.

Cô bị một phen chấn động.

Anh ta bị điên rồi!

Cô dùng hết sức đẩy hắn ra nhưng tất cả đều vô dụng.

- Anh bị điên hả!

Cô thét lớn vào mặt hắn. Mạnh mẽ bế cô ném lên giường.

Bàn tay thô bạo nắm chặt rõ cô, tay còn lại xé toạc chiếc áo lót kia, để lộ đôi bồng đào căng mọng, khiến dã thú như hắn phải thèm thuồng.

- Mau buông tôi ra!

Cô giận dữ về hành vi điên cuồng của hắn, hét lớn đẩy mạnh hắn ra.

Hắn không quan tâm tiếp tục cắn xé nụ hoa đào của cô, khiến cô đau đớn.

Hàng lệ khẽ rơi lăn dài trên gò má của cô.

- Làm ơn... buông tôi ra....hức...hức...

Cô đau đớn đến tột cùng, cô còn tưởng hắn sẽ thật lòng yêu cô chứ, không ngờ...cũng chỉ là gã đàn ông bạc tình thôi...

Hắn đau đớn, hắn rất sợ nhìn thấy phụ nữ khóc, nhất... là người phụ nữ hắn yêu.

Hắn dừng lại, khẽ lau giọt nước mắt kia đi.

- Anh xin lỗi, bởi vì anh quá yêu em thôi! Nhìn thấy thằng đàn ông khác ôm eo của em anh đã không chịu nổi rồi! Anh xin lỗi!

Hắn đột ngột hạ giọng, ánh mắt dịu dàng bất ngờ khác hắn với
Đêm qua hắn chỉ im lặng ôm cô ngủ, đó là lần tiên cô thấy hắn như thế, rất đáng thương, chẳng lẽ hắn yêu cô thật?

Cô cũng có chút cảm giác động lòng đối với hắn... Cô sợ...nếu cô yêu hắn

rồi....hắn sẽ bỏ cô đi thì sao???

Cô sẽ là người đau khổ nhất!

Đang mải ngẩn ngơ trên đường, bỗng một tiếng bíp còi vang lên từ phía xa xa. Cô giật mình quay lại, một chiếc xe hơi sang trọng màu đen, chắc giá trị của nó không hề nhỏ đâu!

Chiếc xe này là Lamborghini màu đỏ có trị giá gần 2 triệu USD tương đương hơn 40 tỉ VNĐ.

Rốt cuộc là ai vậy! Cô rất tò mò!

Kính cửa xe dần dần mở ra, để lộ một khuôn mặt vô cùng hoàn mỹ, mái tóc đen được chau chuốt kĩ càng, đôi mắt hiền dịu nhìn cô.

Cô bất ngờ che miệng lại, không dấu nổi sự bất ngờ.

- Tiểu Yên, lâu rồi mới gặp em đó, trông em ngay càng xinh đẹp đó nha!

Giọng nói ngọt ngào nhẹ nhàng đó là...

- Tiền bối!

Người này là Dương Lâm, lúc trước là tiền bối của cô khi còn học ở trường đại học, đồng thời cũng là mối tình đầu của cô. Anh ấy nổi tiếng là dịu dàng, nụ cười toả đầy nắng, khiến tim cô xao xuyến ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng...

Đến khi cô bắt đầu yêu anh thì anh lại đi du học...

Điều đó khiến cô rất buồn, sau này điều tra được thì ra nụ cười đó không chỉ dành riêng cho mỗi mình cô, làm cô tưởng rồi động lòng yêu...

Nhưng giờ thì anh quay lại rồi...

Tình cảm năm nào cô dành cho anh, giờ đây...còn không???

----

- Em đang đi đâu vậy?

Anh vừa lái xe vừa ân cần hỏi cô.

- À...em đang đi chợ mua ít đồ ăn...

Anh mỉm cười nhìn cô.

- Em vẫn khoẻ chứ! Nhìn em đẹp vậy chắc không phải đã có chủ rồi chứ?

Câu hỏi của anh khiến cô đỏ mặt.

- Không có! Còn...còn anh...

Cô ngượng ngùng hỏi.

- Anh cũng vậy! Anh thì có thích một người từ rất lâu rồi mà chưa có dịp tỏ tình!

Anh vui vẻ chia sẻ.

Câu nói đó của anh khiến cô hơi ngộp thở, thì ra...anh ấy có... người trong mộng rồi!

- Chắc...cô ấy...xinh đẹp lắm....

Cô ngập ngừng nói, cố gắng kiềm chế nước mắt không được rơi.

Anh nhìn cô rồi lại cười, đúng là nụ cười đó rồi, nụ cười mãi không thuộc về cô.

- Em...đang tự khen chính mình sao?

Anh bất giác xoa đầu cô, khiến cô đỏ bừng mặt.

Anh ấy...nói vậy là sao?

- Anh thích em! Có thể em không biết nhưng anh thích em từ rất lâu rồi! Cô bé ngốc của anh à!

Hả! Cô...cô bé ngốc!

Trời ơi ngại chết mất thôi, thì ra anh ấy...cũng... thích mình.

Vậy là... Mình không phải đơn phương rồi!!!.

- Ý em sao? Làm bạn gái anh nha, tiểu Yên.

Trước Cài ĐặtSau
- Đây là nhà của em anh vào đi!

Căn nhà được cô mua cách đây 1 tháng rồi, từ lúc bỏ nhà ra đi cho đến giờ cô đã tự lập kiếm tiền tự nuôi sống bản thân, không phụ thuộc vào ba mẹ nữa.

Anh bước vào nhìn xung quanh căn nhà, cách bài trí khá là gọn gàng, ngăn nắp chứng tỏ chủ nhân của căn nhà này rất là tỉ mỉ.

- Nhà có hơi bừa bộn, anh thông cảm nha!

Anh nghe vậy liền xoa đầu cô theo thói quen, vừa cười vừa nói.

- Nhà em còn sạch hơn cả nhà anh đấy, tiểu Yên.

Cô hơi ngượng ngùng cúi đầu xuống, khóe môi hơi rung rung.

Oaaaaa! Anh ấy cứ sờ đầu mình mãi...làm mình thích quá đi!!!! Hạnh phúc quá!

- Hai người đang làm gì đó! Mau bỏ cái bàn tay bẩn thỉu khỏi đầu vợ tôi, nghe chưa!

Hắn từ trong phòng ngủ tức giận bước ra, sải chân dài bước tư thế đầy hiên ngang như một vị thần, gương mặt nổi đầy gân xanh.

- Em nói đi chợ cơ mà!

Hắn vừa nói vừa kéo cô vào trong lòng, giữ chặt cô như báu vật của riêng mỗi mình hắn vậy.

- Anh làm gì thế! Mau buông tôi ra!

Cô tức giận đẩy hắn ra.

Nãy giờ Dương Lâm đã chứng kiến, gương mặt đầy ngơ ngác khó hiểu, tiểu Yên của hắn kết hôn rồi sao?

- Tiểu Yên, hắn ta là...

Anh ngập ngừng hỏi khiến cô bối rối không biết nên giải thích thế nào.

- Cái đó...anh ấy là...là anh trai nuôi của em...

Anh trai???

Lại còn là anh trai nuôi??? Ha Ha...Yên Yên sắp chuẩn bị lên thớt rồi.

Cô liếc hắn, quả nhiên gương mặt tối sầm lại, răng cắn chặt vào nhau, ánh mắt hình viên đạn nhìn cô.

Hay lắm! Anh trai nuôi! Được rồi...đêm nay anh trai nuôi này sẽ đặc biệt... chăm sóc em... một cách... đầy chu đáo...

Hắn ta nhếch môi cười. Lửa ghen đang cháy bùng bùng trong người hắn. Hay lắm còn dám dẫn đàn ông về nhà...

Dương Lâm cũng không chùn bước, đôi mắt đầy sắc bén nhìn hắn.

Một màn đấu mắt căng thẳng đang diễn ra, không khí đầy mùi nguy hiểm.

- Ha ha...tiền bối...Anh mau vào nhà đi!

Cô đẩy hắn ra, khiến hắn không hài lòng chút nào.

-----

Cô đang chuẩn bị nấu bữa trưa, chiếc tạp dề màu hường đeo bên hông càng làm tôn lên vẻ nữ tính, đảm đang của cô.

Còn hai tên đàn ông vẫn tiếp tục ngồi đấu khẩu ngoài phòng khách.

Vẫn là ánh mắt đó...ánh mắt như muốn giết người...

- Đáng lẽ ra chúng tôi đã có một bữa ăn chỉ dành cho hai người, tự dưng lại chui ra một tên vô công rỗi nghề đến ăn chực...

Hắn nhếch miệng cười, đôi chân dài gác lên nhau, gương mặt đầy lạnh lùng, giọng nói đầy sắc bén nhìn anh.

- Hừ... Tiểu Yên xinh đẹp dịu dàng như thế, sao lại có một người anh trai không biết phép tắc thế! Nếu như tôi đoán không nhầm....thì...hai người không phải là...anh em...

Trái ngược hoàn toàn với hắn, giọng nói của anh đầy sự bình tĩnh, trầm ấm.

- Biết vậy sao còn không rút lui!

Hắn nhoẻn miệng cười, may mà cô đã là của hắn rồi.

Anh cũng không vừa, đáp trả lại ngay.

- Hừ...bởi vì tôi biết cô ấy không yêu anh...

Một tia sét đầy giận dữ xẹt ngang giữa hai người đàn ông.

- Anh dám dòm ngó vợ tôi thì chắc chắn ngày mai anh sẽ không thấy được mặt trời đâu!

- Vợ ư... Cô ấy còn chẳng đeo nhẫn nữa thì vợ cái gì! Nực cười...

Hắn tức giận liếc cô, đúng là cô không đeo chiếc nhẫn hắn tặng, tại sao chứ? Chẳng lẽ cô chê nó rẻ ư?

- Hai người đang nói chuyện gì vậy? Ăn cơm thôi! Đồ ăn đã sẵn sàng rồi!

Cô bước ra trông xinh như một thiên thần, khóe miệng cười tủm tỉm để lộ cái răng khểnh đầy dễ thương.

Hắn liếc anh, anh cũng liếc hắn, phim hay chưa đến hồi kết, đừng mừng vội.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro