Chap1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong một căn nhà chung cư tại một thị trấn nhỏ, bà Nhạc ngồi nhìn đứa cháu gái sắp trông 18 của mình mà trong lòng phiền não không thôi.
"Haizzzz..."
"Tôi nói này, sao bà thở dài nhiều quá vậy." _ Ông Nhạc thấy vợ như vậy thì nói
"Còn sao nữa, không phải vì tiểu Ân của chúng ta sao. Ông xem, tôi với ông cũng đã già cả rồi, chẳng bao lâu mà đi gặp tổ tiên, đến lúc đó chỉ còn một mình con bé bơ vơ..... haizzz, ông nói xem làm sao tôi an lòng cho được."

Tiểu Ân trong miệng bà Nhạc chính là đứa cháu ngoại duy nhất của bà. Con bé số khổ, mất cả ba cả mẹ từ lúc chưa biết gì. Mười mấy năm qua đều do một tay ông bà nuôi nấng.
Hiện giờ sức khỏe của hai người cũng chẳng còn minh mẫn nữa nên bà Nhạc mới muốn tìm một tấm chồng cho cháu gái.

Khổ nỗi là tìm mãi cũng chẳng được ai vì cháu bà – Nhạc Ân không giống với người bình thường. Đầu óc của cô có hơi đơn thuần quá so với lứa tuổi. Nói khó nghe một chút thì chính là bị thiểu năng.
Ông Nhạc nhìn vợ mà trong lòng cũng cảm thấy bề bộn.
Chuyện này hai ông bà đã ngồi tính với nhau cả nửa tháng nay nhưng lại chẳng có kết quả gì.
Ông gợi ý thằng Ngưu với thằng Hiệp cùng khu thì bà chê này chê nọ.

Mặc dù nhà gần, nếu tiểu Ân của ông bà gả đi thì hai ông bà vẫn được gần cháu, vẫn tiện bề chăm sóc. Nhưng bà nhà lại chê thằng Ngưu quá thô lỗ không biết đối đã sẽ khiến cháu gái vất vả. Còn thằng Hiệp có mồm có mép nhưng lại chẳng đáng tin, bà lo nhỡ mai ông bà không thể ở bên thì cháu gái sẽ bị lừa hết của rồi bị đuổi ra ngoài mất.

Ông Nhạc đưa mắt nhìn Nhạc Ân đã chơi gấu bông gần đó mà đăm chiêu suy nghĩ, dường như ông đang nhớ về một chuyện gì đó rất lâu, rất lâu về trước vậy.

"Này... ông à, này, ông sao thế" _ Bà Nhạc lay mạnh ông nhưng ông chảng phản ứng gì, cứ ghệt ra nhưu vậy.

"À, không, không sao.... Bà này...nếu...nếu tiểu Ân lấy chồng xa thì bà có đồng ý không." _ Ông Nhạc thăm giò vợ

"Lấy chồng xa? Xa thế nào, tận tiểu khu bên cạnh á."

"Không phải, là...là ở một thành phố khác, bà....bà thấy thế nào?"

"Không được, tôi không đồng ý, Ân Ân nó là tâm can bảo bối của tôi, lấy xa như vậy sau này cả tôi và nó biết sống sao. Tiểu Ân nó cũng không thể xa tôi được."_ Bà Nhạc rớm nước mắt nói.
Cứ nghĩ đến cháu gái phải lấy chồng xa, cả năm mới dược gặp một hai lần là bà đã thấy như mất đi một khúc ruột rồi. Còn chưa kể xa như vậy thì sao mà bà chăm sóc con bé được. Nhỡ nó bị bắt nạt thì ai sẽ bênh nó đây.

"Haizzzz, cái bà này, tôi nói lấy gần thì bà hết chê ngoại hình lại chê tính cách người ta thô tục này nọ. Người chứ có phải thần đâu mà hoàn hảo cho được. Mà nói chung mà cứ nghĩ đi, nghĩ cho thông suốt mọi chuyện. Mai tôi phải đi xa một chuyến. Cứ thế nhé." _ Nói rồi ông Nhạc đi thẳng vào phòng chẳng buồn rườm rà với cái bà vợ thương cháu quá mức độ này nữa.

[.....]

Gần một tuần sau ông Nhạc trở về với vẻ mặt hớn hở, vui vẻ hơn hẳn so với trước khi ông đi.
Thấy chồng như vậy bà Nhạc cực kỳ tò mò. Không biết ông đã đi đâu, làm gì mà tâm trạng tốt như vậy.

"Ông đã đi dâu vậy?"
"Bà đợi tôi nghỉ một chút rồi tôi nói bà nghe." _ Nói vậy chứ nụ cười trên miệng ông chẳng thu vào được. Ông cứ cười suốt từ ngoài cửa vào đến giờ.

[....]

Bà ngồi xuống tôi hỏi.
"Chuyện trước khi đi tôi nói đó, bà đã nghĩ kỹ chưa?"
"Chuyện nào? Chuyện để tiểu Ân lấy chồng xa?"
"Ừ, bà nghĩ chưa?"
"Cái đó.... tôi vẫn khó chấp nhận lắm ông à"
"Vậy nếu tôi nói tôi tìm được cho cháu gái một tấm chồng tốt, đảm bảo tiểu Ân không bao giờ phải chịu ấm ức nhưng lại ở tận thành phó A thì bà có đồng ý không?"
"Thành phố A? Xa vậy ư? Người đó .... người đó tốt như ông nói?"
"Hahah, đương nhiên, cháu trai lão Lục đương nhiên tốt hahaha"
"Nhưng tôi...."

Nhìn vợ đau lòng cùng khó chấp nhận vậy, ông Nhạc lại ra sức khuyên nhủ bà. Cuối cùng thì bà Nhạc cũng hiểu rằng, đối vời trường hợp như cháu bà có người lấy Nhạc Ân thì cũng là cái phúc của con bé. Sau này sướng hay khổ cũng là do số phận định cả rồi. Ông bà chẳng thế ở bên tiểu Ân đến hết đời nên chỉ có thể đánh cược một lần, giao hạnh phúc cả đời cháu gái hai người cho số mệnh định đoạt.

[....]

Thành phố A – nơi được xem là phát triển nhất đất nước, ở đó có Lục gia – một gia tốc có bề dày về lịch sử, luôn phát triển từng ngày, trở nên vững mạnh hơn bao giờ hết.
Đời nào của Lục gia cũng có người làm quân nhân, vì thế Lục gia không chỉ có chỗ đứng trong giới kinh doanh mà còn có một vị trí không hề nhỏ trong quân đội.

Ngày hôm đó Lục lão gọi toàn bộ con cháu trong nhà về ăn cơm, bao gồm cả đứa cháu ngoài dã thú – Lục sau bữa cơm ông liền vào thẳng vấn đề chính.

"Mấy đứa còn nhớ Nhạc lão không? _ Ông cụ có phần hơi nghiêm nghị hỏi

"Nhạc lão? Là Nhạc Hữu sao ba?" _ Đứa con trai duy nhất của ông lên tiếng.

"Phải, chính là ông ấy. Ông ấy có một đứa cháu gái duy nhất, mấy hôm trước có đến tìm ta nhắc lại chuyện năm xưa. Ngày đó ta và ông ấy đã hứa kết thông gia với nhau. Nhưng nhiều năm trôi qua, họ Nhạc cũng chuyển chỗ ở nhiều lần nên liên lạc giữa ta và ông ấy bị cắt đứt vì thế lời hứa ấy mãi chẳng thực hiện được. Lần này ta muốn thực hiện lời hứa năm xưa."

"Cha, không lẽ cha định để chồng con lấy thêm vợ nữa?" _ Doãn Loan – con dâu của ông lên tiếng phản đói.

"Ai cho cô chen ngang lời tôi nói. Tôi có nói sẽ để chồng cô lấy cháu gái ông Nhạc à? Hồ đồ" _ Trước lời nói của con dâu, Lục lão tức giận đập bàn một cái. Ngừng một lúc ông lại nói:
"Không vòng vo nữa, lần này ta muốn để cháu gái Nhạc vào làm cháu dâu nhà họ Lục này, trong 4 đứa mày đứa nào chịu lấy con bé" _ Ông nhìn 4 đứa cháu trai của mình.

"Ông nội, con có bạn gái rồi, con không muốn phản bội cô ấy đâu." _ Lục Minh – đứa cháu thứ 2 của ông cợt nhả nói.
"Con chỉ muốn chú tâm vào công việc. Sắp tới con ứng cử lên làm Hội trưởng nên không muốn lấy vợ bây giờ" _ Lục Tề - đứa cháu cả cũng lấy lí do công việc để từ chối.
Lục lão ngao ngán lắc đầu.
"Hàn Vũ, cháu đồng ý lấy con bé không"
"Cháu sẽ lấy cô ấy" _ Lục Hàn Vũ lười biếng nahr từng chữ
"Được, vậy ta sẽ chuyển 15% cổ phần ta đang có cho Nhạc Ân. Chuyện cưới hỏi đích thân ta sẽ sắp xếp. Hàn Vũ cháu chỉ cần đợi làm chú rể thôi."

"Được ạ."

"Khoan." _ Một giọng nói có phần phẫn nộ vang lên.

"Có chuyện gì" _ Ông Lục không vui hỏi

"Sao ông không hỏi cháu, cháu đồng ý lấy con bé đó, sao ông lại để việc có lợi này lại cho đứa con riêng này." _ Lục Phong – đứa cháu nhỏ tuổi nhất của lão Lục lên tiếng.

"Nghịch tử, mày nói ai là con riêng, có tin tao nhốt mày trong nhà 1 năm không hả" _ Lục lão dọa dẫm

"Ông....."

"Loại ăn chơi trác táng như mày chịu lấy vợ mới là lạ. Nếu mày không thấy ông cho Nhạc Ân 15% cổ phần thì mày đồng ý chắc."

" Vậy ông cũng không xem đứa con hoang đó có phải vì 15% cổ phần hay không đi"

"Anh Lục, càng ngày anh càng biết cách dạy con rồi đấy nhỉ" _ Ông không thèm lôi co với Phong mà quay sang nói luôn con trai ông.

"Ba bớt giận, để con dạy lại thằng nghịch tử này."

"Hừ, giải tán đi. Hàn Vũ theo ông lên lầu"

Hết chap1

Các nàng cho mình xin 1 sao đi nà. Cần động lực lắm à nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro