chương 35 : Để cho trái tim một con đường sống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong thang máy, Lộc Hàm cảm thấy mình rất kỳ quặc, chỉ vì câu nói kia của Ngô Thế Huân mà nước mắt liền chảy xuống, lúc nào thì cậu lại thích khóc như vậy, từ bốn năm trước, không phải cậu đã không cho phép mình khóc nữa hay sao.

Cậu tự nói với mình, Lộc Hàm, trên thế giới này không còn chuyện gì đáng để mày rơi nước mắt nữa. Bởi vì, không còn người nào giống như Ngô Thế Huân, khi vừa nhìn thấy nước mắt của mày thì lập tức giúp mày giải quyết tất cả mọi khó khăn của mày.

Với Ngô Thế Huân, mày là bảo bối vô giá, vậy còn những người khác thì sao, xem ra, mày cũng chẳng là gì, không có ai đáng để mày dựa vào, chỉ có chính mày thôi.

Nhưng mà bây giờ, sau khi nghe câu nói kia của Ngô Thế Huân, mày lại khóc, những uất ức vô hạn dưới đáy lòng dâng trào, câu nói kia của Ngô Thế Huân giống như một chất dẫn, khiến tất cả uất ức trong bốn năm qua trào ra ngoài.

Lộc Hàm núp vào góc của thang máy, đôi tay cứng ngắc rũ xuống bên người, ngón tay run lên không ngừng

Một giây thôi, một giây để phóng túng mình, qua một giây này, sẽ không bao giờ khóc nữa.

Nhìn con số trên thang máy không ngừng giảm xuống, Lộc Hàm đứng thẳng người, lau khô nước mắt nơi khóe mắt, sửa sang lại mái tóc hơi rối của mình, khi cửa thang máy chuẩn bị mở, cậu đã khôi phục lại dáng vẻ thường ngày, bước ra khỏi thang máy, đôi mắt hơi ửng hồng nhưng cũng không nhìn ra có gì bất thường.

Các đồng nghiệp nhìn thấy Lộc Hàm chỉ lắc đầu thở dài, bộ dáng Lộc Hàm như vậy, vừa nhìn đã biết bị tổng giám đốc gây khó khăn rồi, cho nên mới khóc.

Tổ trưởng lo lắng đi đến, nhỏ nhẹ nói với cậu: “Lộc Hàm, tổng giám đốc không làm khó em chứ?”

Đôi mắt sưng đỏ như mắt thỏ của Lộc Hàm nhìn tổ trưởng, miễn cưỡng cười một tiếng, khẽ lắc đầu: “Không có việc gì đâu, chị yên tâm.”

Vẫn chờ xem kịch vui, lúc này nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của Lộc Hàm, quản lý cũng chạy đến cười nhạo: “Hừ! Không phải cậu rất có khí chất sao? Tổng giám đốc mới nói có mấy câu đã khóc, chẳng lẽ tổng giám đốc nói sai cho cậu sao? Đừng tưởng rằng cậu quen biết Chu đại thiếu gia mà không coi ai ra gì, Lộc Hàm, tôi nói cho cậu biết, tôi đã sớm biết cậu là người như thế nào, tôi đã cho cậu một cơ hội, nhưng cậu lại được voi đòi tiên, hiện tại cũng bị tổng giám đốc bắt được rồi, tôi không giải quyết chuyện này thì không được rồi.”

Tâm trạng Lộc Hàm vốn không tốt, cậu được Ngô Thế Huân chăm sóc từ nhỏ đến lớn, cũng học được phần nào tính kiêu ngạo và liều lĩnh của anh, bây giờ lại nhìn thấy quản lý mình ghét lại vênh mặt hất hàm nhìn mình chằm chằm, cậu càng tức giận hơn.

Bà mẹ nó, tưởng tôi muốn như vậy chắc!

Lộc Hàm ưỡn ngực ngẩng đầu nhìn quản lý, giống như hoàng tử cao cao tại thượng nhìn thần dân nhỏ bé của mình, mắt mở thật to, giọng lạnh lùng: “Quản lý muốn xử lý chuyện này như thế nào?” Cậu nở nụ cười nhàn nhạt nhìn quản lý, dáng vẻ không quan tâm.

Quản lý nhìn nụ cười như có như không trên mặt Lộc Hàm, đột nhiên lại chột dạ, rõ ràng cậu ta khóc đến mắt cũng sưng đỏ lên rồi, nhìn đi nhìn lại vẫn giống như bị uất ức, tại sao mới đảo mặt một cái, cậu ta lại giống như một vị thiếu gia cao quý thế này?

Quản lý nhất thời không hiểu, hơi nghi ngờ.

Tại sao? Cậu trai hiền lành trầm tĩnh thường ngày đâu rồi? Sao giờ lại mạnh miệng như vậy?

Lộc Hàm vẫn cười nhàn nhạt, giọng nhẹ nhàng: “Thế nào, quản lý vẫn chưa nghĩ ra biện pháp xử phạt tôi sao? Vậy tự tôi sẽ nói, tôi từ chức!”

Mọi người thấy Lộc Hàm dễ dàng nói ra hai chữ “từ chức” này, lập tức bắt đầu rì rầm bàn luận, tại sao cậu ấy lại dễ dàng nói ra hai chữ “từ chức” này vậy ha, chẳng lẽ tổng giám đốc gây khó khăn lớn cho cậu ấy?

Nhất thời, ấn tượng tốt về tổng giám đốc với diện mạo anh tuấn từ trên trời rơi xuống địa ngục.

Mọi người tôi nhìn anh, anh nhìn cô, im lặng tạo thành ăn ý “khi nhìn thấy tổng giám đốc, tốt nhất tránh càng xa càng tốt”.

Quản lý thấy Lộc Hàm nhẹ nhàng buông hai chữ “từ chức”, trong lòng vô cùng vui mừng, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh: “Đây là chính cậu nói đấy!”

Lộc Hàm nhẹ nhàng gật đầu, không nói gì thêm, trong mắt lóe lên tia kiên định, cái công ty này đã là của Ngô Thế Huân rồi, như vậy, việc cậu làm ở công ty của Ngô Thế Huân cũng không còn cần thiết nữa.

Nhớ tới Ngô Thế Huân, uất ức của Lộc Hàm lại muốn dâng trào, Lộc Hàm cười tự giễu, trong mắt cũng là tự giễu, Lộc Hàm, đi thôi, đi đến một nơi, không có Ngô Thế Huân, để cho trái tim mình một con đường sống.

Quản lý cười càng hả hê, “Được, nhưng đây là cậu muốn từ chức, theo điều khoản quy định trong hợp đồng, cậu phải bồi thường cho công ty.”

Tổ trưởng đứng một bên nhịn không nổi, tiến lên một bước bảo vệ Lộc Hàm, vẻ mặt nghiêm nghị, nhìn quản lý nói: “Đủ rồi, Lộc Hàm chỉ nhất thời xúc động mới nói như vậy thôi.”

Sau đó quay đầu lại nhìn Lộc Hàm một cái, nháy mắt, Lộc Hàm nhìn thấy, cậu biết tổ trưởng đang che chở cho mình, trái tim ấm áp hơn, đưa tay kéo kéo tay tổ trưởng, nhẹ nhàng nói: “Không cẩn đâu, tổ trưởng, em đã quyết định rồi, công việc ở đây, đã không thích hợp với em nữa rồi.”

Sau đó bước vòng qua tổ trưởng hai bước, đứng trước mặt quản lý, đôi mắt sáng lấp lánh khác thường: “Được, tôi sẽ viết đơn từ chức, ngày mai tôi sẽ đến phòng nhân sự làm thủ tục.”

Nhìn ánh mắt không có chút sợ hãi nào của Lộc Hàm, trái tim quản lý khẽ run lên, vốn chỉ muốn làm khó cậu một chút vì trước đây ở trước mặt Chu Kỳ cậu đã không coi ông ta ra gì, không ngờ cậu trai này lại bày ra vẻ mặt hời hợt, thật sự khiến ông ta vô cùng sảng khoái, vui vẻ đứng lên.

“Được! Ngày mai tôi sẽ đến phòng nhân sự làm thủ tục nghỉ việc cho cậu!” Quản lý cắn răng nghiến lợi nói, giống như hận không thể cắn nát được Lộc Hàm thành từng mảnh.

Lộc Hàm chỉ cười nhạt, vẻ mặt hời hợt lại càng khiến quản lý tức phát điên, giọng cậu lạnh hơn rất nhiều: “Được!” Một chữ này, khiến tổ trưởng không khỏi khâm phục tính quật cường của cậu trai nhỏ bé này.

“Được, từ chức đúng không?” Đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lẽo, mọi người chuyển tầm mắt, tìm nơi phát ra giọng nói lạnh buốt kia, chỉ nhìn thấy một người đàn ông với vẻ mặt lạnh như băng, hai tay đút trong túi quần, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào cậu trai đang cười nhạt ở phía trước.

Lộc Hàm nghe được giọng nói này chỉ rũ mắt xuống, con ngươi màu đen đảo một vòng, cũng không xoay người nhìn người kia.

Quản lý nhìn thấy người kia, gương mặt béo tròn lập tức lộ ra chiêu bài nịnh hót, ông ta cười giả lả, tấm lưng vốn đứng thẳng giờ phút này cũng cúi thấp xuống, “Hắc hắc, tổng giám đốc, ngài xem, tôi thật không biết cách quản lý, ngài chỉ khiển trách vài câu đã không chịu được muốn từ chức, tôi thật xấu hổ, nhưng mà, cậu trai này đã nói muốn từ chức. Hắc hắc.”

Lúc này Ngô Thế Huân chỉ mặc áo sơ mi trắng, đôi tay vẫn thanh thản đút trong túi quần, thân thể cao lớn lười biếng đứng trước mặt mọi người, nhưng mà, đôi mắt kia lại giăng một tầng sương lạnh.

Ánh mắt lạnh lẽo của Ngô Thế Huân lướt qua mặt người quản lý đứng trước mặt đang ra sức lấy lòng mình, không thèm để ý, anh bước hai bước về phía Lộc Hàm, ánh mắt vững vàng rơi trên bóng dáng nhỏ bé, một lát sau mới chậm rãi mở miệng: “Muốn từ chức? Không thành vấn đề.”

Lộc Hàm quay lưng về phía Ngô Thế Huân, chỉ nghe được giọng nói lạnh buốt kia rót vào tim mình, trái tim cậu cơ hồ sắp biến thành tủ lạnh, hai tay đặt xuôi bên người cũng từ từ trở nên cứng nhắc, tiếng những dây thần kinh như gai nhọn đâm rách da thịt non mềm của cậu truyền đến đại não Vậy mà, cảm giác đau dường như lại hoàn toàn biến mất, cậu hoàn toàn không có cảm giác gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro