chương 36 : Yêu Nghiệt Họ Ngô

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giọng Ngô Thế Huân lạnh lẽo tiếp tục vang lên: “Muốn từ chức, tiền bồi thường vi phạm hợp đồng cũng không ít à nha.” Cuối cùng khẽ nhếch môi, hình như có chút tiếc nuối, lại hình như có chút hả hê.

Lộc Hàm chỉ cảm thấy mình sắp không đứng vững được nữa rồi, thân thể hơi nghiêng về một bên, giống như cậu đang phải gánh chịu một gánh nặng rất lớn, không ngừng chèn ép lên thân thể cậu.

Trái tim Lộc Hàm mách bảo không ổn rồi, Ngô Thế Huân nói như vậy, chắc hẳn anh đã nghĩ ra biện pháp trừng phạt cậu rồi.

Quả nhiên, mặt Ngô Thế Huân vẫn không thay đổi, nếu có thay đổi thì chỉ là lại giăng thêm một tầng sương lạnh nữa mà thôi: “Theo như hợp đồng lao động cậu ký với công ty, nếu như cậu muốn từ chức thì…….” Nói tới đây anh dừng lại một chút, còn cố ý liếc nhìn Lộc Hàm một cái, rồi sau đó nghiêng đầu, làm vẻ suy nghĩ điều gì đó, một giây sau, giống như đã xác định được đáp án của mình, lúc đó anh mới chậm rãi lên tiếng: “Nếu như, cậu muốn từ chức mà không phải công ty đuổi việc, vậy thì, cậu Lộc, cậu phải bồi thường công ty hai mươi vạn.”

Sau khi nói xong, Ngô Thế Huân ung dung nhìn Lộc Hàm, đôi mắt khẽ cong lên, sáng lấp lánh, giống như ngàn sao tỏa sáng giữa con ngươi đen thẳm.

Đột nhiên Lộc Hàm xoay người lại, hai mắt mở lớn, bên trong đều là không thể tin được.

“Tại sao?” Lộc Hàm lành lạnh nói, ánh mắt không hài lòng nhìn chằm chằm vào gương mặt lạnh lùng với đôi mắt cong cong của người đàn ông trước mặt.

Ngô Thế Huân nhướn cao lông mày, cũng giống như Lộc Hàm, anh vô cùng vô cùng không hài lòng, ngoáy ngoáy lỗ tai, làm bộ hắng giọng, sau đó mới chậm rãi mở miệng: “Bởi vì, khi ký hợp đồng lao động, toàn bộ nhân viên đều đồng ý với điều khoản, nếu nhân viên muốn nghỉ việc, thì tiền bồi thường vi phạm hợp đồng sẽ do phía công ty toàn quyền quyết định!” Giọng anh lành lạnh, đây là chuyện đương nhiên, hợp đồng, giấy trắng mực đen, đôi mắt vô tội lại lóe sáng, lông mi dài khẽ lay động, chớp chớp với cậu trai trước mặt.

Lộc Hàm lén lút liếc mắt xem thường, người đàn ông này lại muốn làm loạn rồi sao?

Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm, vẻ mặt cực kỳ không hài lòng, ánh mắt kia rõ ràng là không biết xấu hổ, giọng nói lạnh lẽo vô cùng nghiêm túc lại vang lên: “Nếu như cậu Lộc không tin, có thể về nhà đọc lại hợp đồng lao động của mình.”

Lộc Hàm cố gắng đứng vững, không muốn để những lời kia của Ngô Thế Huân đẩy cậu ngã xuống đất, đôi mắt to tròn nhìn anh chằm chằm, trong mắt đều là lửa giận, giọng nói bình tĩnh nhưng lại rất dọa người.

“Không cần, tôi nghĩ tổng giám đốc nói như vậy, chắc hẳn trước đó ngài đã xem lại hợp đồng lao động của tôi rồi.”

Ngô Thế Huân im lặng không lên tiếng, anh chỉ chau mày, trong đáy mắt lóe lên chút ranh mãnh, ung dung chờ phản ứng tiếp theo của Lộc Hàm, sẽ như thế nào đây.

Lộc Hàm lại chỉ cười nhạt: “Nếu như vậy, tôi phải tiếp tục làm việc rồi!” Nói xong cũng không thèm nhìn Ngô Thế Huân , quật cường quay người trở lại chỗ ngồi tiếp tục công việc của mình.

Nhìn thấy Lộc Hàm dễ dàng thỏa hiệp như vậy, ánh mắt tinh anh của Ngô Thế Huân biến mất trong nháy mắt, thay vào đó là một tầng sương mù, giống như cửa lớn đột nhiên đóng chặt, xung quanh tối tăm, không nhìn rõ bất kỳ thứ gì.

Sóng lớn giữa hai người không bị những người khác nhìn ra, quản lý chỉ thấy sắc mặt anh không tốt lắm, do dự mở miệng: “Tổng giám đốc, Lộc Hàm, cậu ấy không tôn trọng ngài, thật sự không thích hợp với công việc ở đây, tôi cảm thấy nên…..”

“Tôi còn cần quản lý Triệu phải nhắc nhở tôi nên làm cái gì, không nên làm cái gì sao?” Quản lý còn chưa nói hết câu, Ngô Thế Huân đã lạnh lùng cắt ngang.

Lửa giận tản ra từ người Ngô Thế Huân dọa quản lý Triệu sợ ngây người, toàn thân đổ mồ hôi hột, nom nớp lo sợ lên tiếng: “Tôi không dám, tôi không dám, sắp xếp nhân sự của tổng giám đốc chắc chắn là có lý của ngài.”

Đối với người quản lý nhu nhược của bộ phận lập kế hoạch, Ngô Thế Huân nhìn ông ta chằm chằm, cau mày suy nghĩ, lại nghĩ không ra nguyên nhân ông ta có thể lên được chức quản lý bộ phận lập kế hoạch.

Nhìn Lộc Hàm đang bận rộn đánh máy sau bàn làm việc, chân mày Ngô Thế Huân càng nhíu chặt hơn, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm, thế nào cũng được , tìm được cớ giữ cậu lại là tốt rồi.

Sau ngày hôm đó, mặt Ngô Thế Huân lúc nào cũng lành lạnh, không nhìn ra anh đang vui hay buồn, trong giờ làm việc thì ngoan ngoãn ngồi trước máy vi tinh gõ lách cách, hết giờ làm lại lặng lẽ rời đi từ cửa sau công ty.

Ngô Thế Huân rất chán nản, cậu đang tránh anh, thoáng một cái một tuần nữa đã trôi qua, trong một tuần qua, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Lộc Hàm giống như một tín đồ, nghiêm chỉnh chấp hành, đến lời nói cũng muốn tiết kiệm.

Ngô Thế Huân không hiểu vì sao anh chỉ nói có một câu không vừa lòng cậu mà cậu có thể tức giận đến mười bốn ngày.

Thật ra thì, chỉ có mình Lộc Hàm hiểu, cậu muốn nhân cơ hội này để đuổi Ngô Thế Huân về thành phố A, anh không thuộc về nơi này, thành phố A mới là nơi anh nên ở. Ở thành phố G nhỏ nhoi này, anh chỉ có thể kìm nén bản thân mình, nhưng anh lại vui vẻ chịu đựng.

Đơn giản chỉ vì, nơi này có một cậu trai tên là Lộc Hàm.

Chiều nay, Ngô Thế Huân ngoan ngoãn ăn xong cơm tối do đầu bếp Phác Xác Liệt chuẩn bị tỉ mỉ, sau đó im lặng nhìn Lộc Hàm , cậu ăn xong lập tức trở về phòng của mình không thèm nhìn anh lấy một cái, vài giây sau một tiếng “cách” truyền vào tai.

Ngô Thế Huân hơi tuyệt vọng, nước mắt chảy ròng ròng nhìn cậu trai không gan không phổi đang ngồi xem ti vi – Bạch Hiền, quay đầu lại nhìn thấy Phác Xác Liệt đang dọn dẹp chén đũa.

Ngô Thế Huân có ấn tượng rất tốt với tay nghề của vị đại thiếu gia Phác Xác Liệt này, anh thật sự không ngờ, tay nghề của Phác Xác Liệt lại tốt như vậy, thậm chí còn rất hợp khẩu vị của anh.

Phác Xác Liệt thu dọn chén đũa xong quay trở lại, liền nhìn thấy Ngô Thế Huân đưa tay chống cằm nhìn mình chằm chằm, cả người lập tức đổ mồ hôi hột.

“Sao vậy?” Phác Xác Liệt nghi ngờ cúi đầu nhìn lại mình một chút, rất tốt mà, cũng không kinh dị đến nỗi khiến cho một người đàn ông phải nhìn mình chằm chằm nha~

Mắt Ngô Thế Huân sáng lấp lánh, giọng anh mềm nhũn: “Cậu xem, nếu cậu là cô dâu của tôi thì thật tốt quá!” Dáng dấp cũng được, lại hiền lành, người như thế này mà không rước về nhà làm con dâu thì đúng là lãng phí, quá lãng phí.

Phác Xác Liệt nghe xong trợn tròn hai mắt, ly thủy tinh trên tay lập tức rơi xuống đất, vỡ vụn.

Bạch Hiền đang vui vẻ xem phim truyền hình nghe thấy vậy cũng chạy vọt tới, lấy dáng vẻ gà mẹ bảo vệ gà con Phác Xác Liệt đứng sau mình, nhìn chằm chằm vào kẻ vừa có ác ý với ông xã tương lai, hung hăng nói: “ Ngô Thế Huân, anh không thể vì Lộc Hàm không để ý đến anh mà muốn thay đổi giới tính nha. Dù anh có muốn thay đổi giới tính đi nữa, anh cũng không thể trách  Phác Xác Liệt nhà em, Phác Xác Liệt nhà em thật là một thanh niên tốt hiếm gặp, anh không thể làm hư anh ấy được.”

Ngô Thế Huân giống như một cơn gió chạy tới trước mặt Bạch Hiền, vô tội nháy mắt mấy cái, nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Phác Xác Liệt, lại nhìn gà mẹ Bạch Hiền, chậm rãi nói, “Anh làm sao?”

Nếu anh không nghe nhầm thì vừa rồi hình như Bạch Hiền đang nói cái gì mà anh muốn thay đổi giới tính???

Chuyện này xảy ra khi nào? Trong nháy mắt, Ngô Thế Huân mờ mịt nhìn Bạch Hiền.

Bạch Hiền tức giận nhìn gương mặt còn xinh đẹp hơn cả cậu của Ngô Thế Huân, trong lòng mài dao xèn xẹt hướng về phía Ngô Thế Huân, nghĩ thầm, thật quá đáng, dám quyến rũ ông xã của bản thiếu gia, tôi chém chết anh.

Ngô Thế Huân nhìn ánh mắt hận không thể chém chết anh của Bạch Hiền lại càng mờ mịt, đôi mắt híp lại từ từ di chuyển đến người đang đứng sau lưng Bạch Hiền – Phác Xác Liệt, đột nhiên, nhếch miệng cười một cái.

Cả người Phác Xác Liệt cứng đờ, trong đầu chỉ có một từ: Yêu nghiệt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro