chương 86 : Dẫn sói vào hang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khác với người nhà họ Chu khiêm tốn, Lộc Hàm vùi mình ở nhà Ngô Thế Huân, chơi đùa với Tiểu Yêu ở trên sô pha, bên kia Ngô Thế Huân nhìn dáng vẻ nheo mắt hưởng thụ của Tiểu Yêu, nằm sấp dùng móng chân trên bốn bàn chân bám dính lên người Lộc Hàm.

Ngô Thế Huân đặt ly cà phê trong tay xuống, hỏi: “Em cảm thấy thế nào?”

Lộc Hàm vừa gãi ngứa cho Tiểu Yêu vừa không để ý ngẩng đầu lườm ông chủ Ngô, khẽ cười nói: “Không phải là nhà họ Chu có thói quen dùng thủ đoạn sao? Lý Lệ là đang suy nghĩ chờ thêm mấy ngày để mọi người đều quên chuyện đêm đó. Đây cũng là chuyện rất bình thường, đổi lại là em…em cũng làm như vậy.”

Ngô Thế Huân đến gần sô pha, vung tay lên ôm Tiểu Yêu vào trong ngực của mình, gập móng vuốt của nó lại, mở miệng nói: “Lý Lệ đó em tính thế nào?”

Lộc Hàm nghe vậy, thoải mái nằm vào trong, vẻ mặt lơ đễnh: “Biết tính tình Lý Lệ thế nào không? Không phải anh đã dạy em rồi sao, đối mặt với những người thích tấn công kẻ địch, biện pháp nghênh chiến địch tốt nhất là không dùng chiêu nào cả.”

Ngô Thế Huân hăng hái, nhướng mày hỏi: “Không chiêu thắng có chiêu sao? Chờ tới lúc cô ta tới sẽ lợi dụng chiêu gậy ông đập lưng ông sao?” Đây cũng là chút kỹ xảo lúc bình thường khi Ngô Thế Huân dẫn Lộc Hàm ra ngoài chơi để tấn công Kim Chung Nhân. Không ngờ chỉ là kỹ xảo chơi đùa nhưng lại được cậu nhóc này tận dụng. Ngô Thế Huân cảm thấy đầu óc Lộc Hàm đúng là linh hoạt không tưởng tượng nổi, bản lĩnh học đi đôi với hành thật lớn.

Lộc Hàm ngước mắt nhìn lên trần nhà, nhếch miệng cười đắc ý: “Tất nhiên, không phải Lý Lệ vừa đúng là kiểu người ông xã thích công kích sao? Nếu cô ta thích tấn công, vậy em sẽ mượn sức dùng sức.”

Ngô Thế Huân nháy nháy mắt, ném tiểu yêu trong tay xuống, cả người đè lên trên người Lộc Hàm, hai mắt nhìn vào mắt cậu nói: “Kế hoạch bắt đầu từ khi nào?”

Ngô Thế Huân rất nghiêm túc khi nói những lời này, hai mắt không hề có ý nghĩ tùy tiện, ngược lại giống như đang thẩm vấn. Lộc Hàm bĩu môi,Ngô Thế Huân chính là người như vậy, không muốn để cậu giấu diếm chuyện gì, cau mày suy nghĩ một chút mới ngoan ngoãn trả lời: “Bốn năm trước đã bắt đầu, chẳng qua đó là một quá trình khá dài, gần đây mới bắt đầu có kết quả.”

Ngô Thế Huân cảm thấy không thể, dùng thời gian bốn năm để chuẩn bị một kíp nổ, chuyện này cần bao nhiêu tính nhẫn nại?

Ngô Thế Huân chợt cười, đưa tay nhéo mũi Lộc Hàm, thổi hơi vào trong tai cậu: “Về sau anh phải cẩn thận hơn mới được, không cẩn thận chọc phải em sẽ tiêu đời.”

Lộc Hàm nhoẻn miệng cười, vòng hai tay qua đầu Ngô Thế Huân ra sức hôn chụt: “Yên tâm đi, đến lúc đó em sẽ không nể tình đâu.”

Lý Lệ cũng theo cả nhà khiêm tốn ẩn mình, sau khi trở về mọi người vui vẻ thay đổi, tất cả giống như đã dần quên người phụ nữ ăn mặc khiêu gợi đêm đó.

Ngày hôm đó Lộc Hàm đàm phán với Ngô Thế Huân khá lâu, đi theo Ngô Thế Huân tới tòa nhà cao tầng R&D thần bí trong truyền thuyết, đứng ở dưới ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy mây trắng bồng bềnh, tầng trên cùng như không thể nhìn thấy.

Ngô Thế Huân đeo hai mắt kính thật to nhìn Lộc Hàm ngơ ngác ngẩng đầu nhìn lên như vậy, đưa tay xoa xoa đỉnh đầu cậu: “Đi thôi, về sau đây là của em, em sẽ hết sức quen thuộc với nó, quen thuộc đến mức nhắm mắt cũng có thể đi ra.” Dứt lời liền duỗi tay ôm lấy Lộc Hàm thoải mái bước vào.

Trong sảnh lớn hai người đẹp nhìn thấy ông chủ đi tới, miệng mở ra, hàm răng để lộ tám chiếc răng xán lạn, giọng ngọt ngào, khom lưng cúi người chào: “Chào tổng giám đốc.”

Ngô Thế Huân đeo mắt kính không hề liếc mắt nhìn, hừ lạnh trong mũi: “Ừ.” Dáng vẻ kia thật sự rất muốn ăn đòn.

Buổi sáng đi làm, trong tập đoàn R&D có không ít nhân viên cho nên lúc nhìn thấy ông chủ ôm đàn ông đi vào thang máy riêng của tổng giám đốc, cửa thang máy vừa đóng bên ngoài lập tức trở nên hết sức ồn ào.

“Cậu trai đó là ai, không phải là cậu trai lên báo hôm đó chứ?”

Đủ loại tin đồn.

Đến tầng sáu mươi sáu, ‘đinh’, thang máy mở ra, Lộc Hàm liếc mắt nhìn, cả tầng yên tĩnh như không có ai, quay đầu lại nhìn Ngô Thế Huân, người này dáng vẻ lười biếng, hai mắt giấu sau mắt kính không thể nhìn ra là đang nghĩ gì. Lộc Hàm bĩu môi, bước ra ngoài, giày cao nhẹ nhàng giẫm lên sàn đá bằng cẩm thạch phát ra tiếng động thanh thúy, có vẻ như hết sức vang dội trong tầng lầu trống rỗng này.

Ngô Thế Huân nhìn thấy dáng vẻ cẩn thận của cậu, khóe mặt hiện ý cười, trực tiếp đi tới đưa tay ôm Lộc Hàm không nói lời nào dẫn cậu tới phòng làm việc của tổng giám đốc.

Cho đến khi hai người quẹo vào trong khúc quanh của hành lang, lúc này Lộc Hàm mới nhìn thấy cuối hành lang có một người đang ngồi trên bàn, mặt lạnh lùng, chính là Ngô Tiểu Tam. Ngô Tiểu Tam nhìn sang bên này, sau đó tiếp tục cúi đầu xử lý tài liệu, giống như nghĩ đến gì đó rồi không chắc chắn ngẩng đầu lên nhìn lần nữa, đưa tay nâng mắt kính trên sống mũi, sau một lúc khá lâu mới xác định người Ngô Thế Huân ôm trong ngực không phải là Lộc Hàm đó sao.

“A Lộc Hàm? Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Ngô Tiểu Tam khá kích động đứng lên đi thẳng tới chỗ Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm trong ngực anh, vẻ mặt như đang nhìn thấy người ngoài hành tinh, sải cánh tay dài vuốt mạnh mặt cậu, cuối cùng chậc chậc nói: “Chậc chậc chậc, gầy thế này, có phải em đến thành phố G không được ăn no không, sao chỉ còn lại da bọc xương như vậy?” Dáng vẻ Lộc Hàm hiện tại đâu còn mũm mĩm như bốn năm trước, lúc đó thịt trên mặt véo rất mềm, cảm giác rất thích.

Bây giờ chỉ còn da bọc xương, nhéo nhéo mấy cái không khác gì đang nhéo xương khiến Ngô Tiểu Tam đau lòng, giục hai người đi vào phòng làm việc, mình xoay người đi pha một ly sô cô la nóng. Vì sao pha loại đồ uống này? Nhiệt lượng rất cao!

Lộc Hàm đen mặt nhìn Ngô Tiểu Tam cẩn thận bưng cái ly, vội nói: “Ngô Tiểu Tam, bây giờ đang là mùa hè, anh muốn em mập cũng không cần phải pha cho em thứ gì đó mát lạnh, anh muốn em uống xong mồ hôi đầy người sao?”

Ngô Tiểu Tam liếc mắt nhìn ly sô cô la đang bốc hơi nóng, rồi nhìn đến mặt trời chói chang bên ngoài, suy nghĩ cũng đúng. Nhưng bình thường cậu ta là một người bướng bỉnh không chịu nhận, nói liến thoắng: “Đó là em không biết, sô cô la thì phải uống nóng… như vậy mới đúng, cảm giác thật tuyệt vời, cảm giác hết sức béo ngậy ngon lành.” Quang quác một tràng liên thanh.

Bên kia Ngô Thế Huân vẫn lạnh lùng lên tiếng: “Trợ lý Ngô, hạng mục cậu đang theo thế nào rồi?”

Lúc này Ngô Tiểu Tam cảm giác gió mát lạnh sau đầu, quay đầu về phía ghế tổng giám đốc mà Ngô Thế Huân đang ngồi, cười ha ha nói: “Ông chủ, vụ đó rất thuận lợi, ngày hôm qua chính phủ đã gọi điện thoại tới, nói công trình này nhất định sẽ cho chúng ta.”

Ngô Thế Huân cười lạnh: “Ai gọi điện thoại, là người phụ trách công trình tự mình gọi điện thoại tới sao?”

Ngô Tiểu Tam vốn cho rằng chuyện này như ván đã đóng thuyền, sau khi nghe Ngô Thế Huân hỏi vậy lập tức thấp thỏm không yên. Vừa nghĩ như thế, lắc đầu, người gọi điện thoại tới là trợ lý của người phụ trách hạng mục này, bình thường cũng thường xuyên giao tiếp. Lần đó lúc hai người lén lút trò chuyện anh một câu tôi một câu liền lộ ra thông tin công trình lần này chắc chắn sẽ do tập đoàn R&D phụ trách.

Ngô Thế Huân nhìn thấy Ngô Tiểu Tam lắc đầu, tiếp tục lạnh lùng nói: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, chỉ cần vẫn chưa ký hợp đồng thì công trình này vẫn chưa phải là của chúng ta, còn bị người ta đục nước béo cò cướp lấy cơ hội. Cậu về chú ý tình hình bên kia, có bất kỳ động tĩnh gì lập tức báo cáo cho tôi.”

Ngô Tiểu Tam dĩ nhiên biết bên kia là bên nào, đó là những quan viên chính phủ cấp cao thường qua lại với bọn họ. Ngô Tiểu Tam gật đầu đi ra ngoài.

Lộc Hàm nhìn cánh cửa đóng chặt suy nghĩ một lúc sau đó mởi hỏi: “Lợi ích từ hạng mục giải phóng cũ đó rất khách quan sao?” Nếu không tại sao Ngô Thế Huân lại chú ý đến hạng mục này như vậy?

Ngô Thế Huân dựa vào chiếc ghế da sau lưng, lười biếng quay một vòng, đưa những ngón tay như không có xương lấy mắt kính đeo trên mũi mình xuống, tùy tiện ném lên trên bàn. Anh nhìn Lộc Hàm đang ngồi trên ghế sô pha cách bàn làm việc không xa, nháy mắt với cậu nói: “Chẳng lẽ em không biết tập đoàn Thánh Đức cũng đăng kí hạng mục này?”

Lộc Hàm nghe vậy sững sờ, nhớ tới lúc trước Tống Quốc Bằng đã từng nói bây giờ Lý Thánh Đức cũng dần bắt đầu quản lý một vài việc ở trong công ty.

Lộc Hàm nhếch miệng cười, nhìn Ngô Thế Huân đang vứt ánh mắt quyến rũ sang mình, khẽ mỉm cười, cũng lười biếng ngồi trên sô pha nói: “Anh muốn làm gì?”

Ngô Thế Huân khẽ mỉm cười, nhích đầu vào sâu trong ghế da hơn, thật lâu sau mới cảm thán một câu hết sức khôn ngoan: “Em nói xem, anh chờ người ta ra tay trước cũng không phải là cách, không duyên không cớ đi theo bọn họ đúng là lãng phí thời gian. Không bằng chúng ta dứt khoát tạo cơ hội để bọn họ ra tay một lần, người ta chờ cơ hội cũng không dễ dàng gì.”

Lộc Hàm nghe vậy cười thành tiếng, ép buộc bọn họ ra tay, không tin rằng họ sẽ không xuất chiêu: “Nghĩ cũng không khác biệt lắm, bọn họ ẩn náu nhiều năm như vậy, xét theo tính tình của bọn họ thì đây là lúc không thể nhẫn nại được.”

Ngô Dật Lăng về nhà khoảng chừng mấy ngày có gặp qua mấy ông bạn cũ trước kia. Hôm đó ông gặp một người bạn học, người nọ chợt nhớ tới câu chuyện hôm tổ chức tiệc mừng thọ nhà họ Lộc, há mồm nói: “Hôm mừng thọ nhà họ Lộc đúng là có chuyện đặc sắc, thì ra con trai Lộc Tử Hoa còn sống, anh biết chứ?”

Ngô Dật Lăng mơ màng, sao có thể dây dưa đến chuyện con trai Lộc Tử Hoa còn sống hay không. Ngô Dật Lăng đảo mắt một vòng, nhìn người nọ hỏi: “Là ai?”

Người nọ cũng chỉ là nói bừa, chuyện tình năm đó giữa Ngô Dật Lăng và Lộc Tử Hoa hết sức vang dội, có ai là không biết, nhưng mà tuy ông là bạn thân nhất cũng không được rõ ràng lắm. Nghe Ngô Dật Lăng hỏi như vậy ông sửng sốt, hỏi ngược lại: “Anh không biết sao? Thật sự anh không biết?”

Ngô Dật Lăng bị hỏi lại nên khá phiền, không nhịn được nói: “Nói trọng tâm, nhanh lên!”

Người nọ suy nghĩ một chút, dù sao chuyện này cũng đã qua khá lâu, ông không nói thì người khác cũng nói, cho nên ông kể hết mọi chuyện đêm đó cho Ngô Dật Lăng nghe.

“Lộc Hàm?” Ngô Dật Lăng không phản ứng kịp, thằng bé lại là con trai Lộc Tử Hoa? Năm đó ông dẫn Ngô Thế Huân đi theo con đường tắt trở về thành phố A, đi được nửa đường thì Ngô Thế Huân bảo muốn đi giải quyết mới dừng lại chờ. Kết quả là lúc chạy đi chỉ có một lúc quay về đã thành hai. Khi đó Ngô Thế Huân dẫn Lộc Hàm về, cả nhà ai cũng yêu thích cậu bé, cho nên vẫn nuôi. Không biết vì nguyên nhân gì bốn năm trước Lộc Hàm đột nhiên rời khỏi, khi đó ông vẫn còn nhớ.

Lộc Hàm là con trai của Lộc Tử Hoa?

Ngô Dật Lăng dường như không tiêu hóa được tin tức này, có chuyện khéo như vậy sao?

Không đúng, không đúng, thật sự là bọn họ ngẫu nhiên nhặt được Lộc Hàm, nhưng nhớ tới đoạn tình cũ của ông với Lộc Tử Hoa, nghĩ lại đúng là khéo nhặt được. Chính ông cũng biết là trùng hợp, nhưng người khác biết sẽ nghĩ thế nào?

Người bạn kia nhìn sắc mặt Ngô Dật Lăng biến chuyển nhiều lần, vấn đề trong miệng nhưng không dám hỏi ra ngoài. Ngô Dật Lăng nhìn ông ấy há mồm muốn nói chuyện, trong lòng cũng hiểu được chút út, cau mày nói: “Muốn hỏi gì có thể thoải mái hỏi.”

Người nọ cười ha ha, hỏi: “Năm đó thật sự là anh chỉ tình cờ nhặt được Lộc Hàm sao?”

Ngô Dật Lăng tối sầm mặt, ông biết sẽ hỏi như vậy, nghĩ lại ngay cả bạn mình cũng nghĩ như thế, người khác sẽ nghĩ thế nào. Càng nghĩ càng thấy không thể được, nói thẳng: “Khi đó tôi cũng không biết đứa bé kia trông như thế nào. Hơn nữa Lộc Hàm là do Huân Huân nhặt được.” Nói xong cũng rời đi, để lại một mình người nọ đứng ngơ ngác nhìn người ta đi ra, thật lâu mới có thể bình tĩnh, kinh sợ trong lòng. Thật sự sẽ có chuyện khéo như vậy sao? Nhưng sẽ có người nào tin chuyện này là chuyện trùng hợp?

Ngô Dật Lăng lái xe thẳng đến nhà họ Lộc, đã nhiều năm rồi ông không tới đây, ngay cả mừng thọ ông Lộc ông cũng chỉ mua quà rồi bảo Ngô Thế Huân mang tới. Thật ra ông cũng không phát hiện ra lúc đến đây ông sẽ nhớ tới Lộc Tử Hoa, trong lòng ông vẫn còn vướng mắc không bỏ được.

Cuối cùng Ngô Dật Lăng vẫn đi vào, lúc quản gia đi vào thông báo Lộc Đình rất ngạc nhiên. Phong Trác Hạo đang ngồi với Nhục Đoàn Tử tập viết chữ bằng bút lông, cậu bé cầm bút lông không vững viết chữ xiêu xiêu vẹo vẹo không nói, trên người còn dính đầy mực nước. Hai người này chiếm một bàn đọc sách, bên kia ông cụ cũng một mình chiếm một bàn đọc sách.

Lúc quản gia đi vào cả ba người đều dừng lại, Phong Trác Hạo liếc mắt nhìn ông cụ, bế con trai trong ngực giao cho quản gia: “Dẫn cậu chủ nhỏ đi tắm, thay một bộ quần áo khác.”

Quản gia đi xuống, Phong Trác Hạo buông bút lông trong tay đi tới trước mặt ông cụ hỏi thăm: “Người xem…”

Ông cụ cũng đặt bút trong tay xuống, phất tay nói: “Cho cậu ta vào.” Ông đã đoán trước người này sẽ không chịu đựng được vác mặt đến, nếu như cậu ta không đến vậy chứng tỏ cậu ta đã biết thân phận Lộc Hàm từ lâu. Như vậy thì lúc ấy cậu ta sẽ đưa Lộc Hàm đi mà không trả lại, ông đã có thể ghi sổ chuyện này.

Ngô Dật Lăng khá căng thẳng ngồi trong phòng khách nhà họ Lộc, đã bao nhiêu năm không gặp ông cụ, mỗi lần cũng không dám quay lại. Sau chuyện của Lộc Tử Hoa ông đã ra nước ngoài, thật sự là sợ ông cụ nhìn thấy ông sẽ nhớ đến Lộc Tử Hoa, như vậy thì tội nghiệt của ông càng nặng.

Phong Trác Hạo đỡ ông cụ xuống, Ngô Dật Lăng lập tức đứng bật dậy, cẩn thận quan sát ông cụ trước mắt. Thật sự ông cụ đã già, chỉ còn hai mắt kia vẫn còn tinh thần như vậy, không hề nhận ra thế nào là không có tinh thần.

“Ông Lộc, ông vẫn như vậy.”

Lộc Đình chỉ lười biếng nâng mí mắt, nhìn lướt qua, đi tới ngồi lên trên ghế sô pha, lúc này mới lạnh lùng lên tiếng: “Ngồi đi, mấy chục năm không tới, bây giờ tới đây là có chuyện gì?” Ông Lộc nhìn chằm chằm tách trà đang bốc hơi trên mặt bàn, mắt không nhìn Ngô Dật Lăng, dáng vẻ lười biếng khiến Ngô Dật Lăng càng bối rối không biết phải làm sao.

Suy nghĩ một chút cũng không để ý Phong Trác Hạo đang ở đây, Ngô Dật Lăng lên tiếng: “Ông Lộc, năm đó thật sự là con không biết Lộc Hàm là đứa bé đó, nếu con biết chắc chắn con đã dẫn thằng bé đến cho ông. Hôm nay con mới nghe nói Lộc Hàm là con trai Lộc Tử Hoa, trong lòng con thật sự rất vui mừng cho cô ấy. Con trai cô ấy còn sống, cô ấy nhất định rất vui mừng, về sau người dĩ nhiên cũng rất vui mừng. Nhưng con vẫn nên giải thích rõ ràng cho người biết, năm đó con chỉ xem Lộc Hàm là một đứa bé con nhà bình thường. Khi đó Ngô Thế Huân vào trong rừng đi vệ sinh bắt gặp Lộc Hàm, lúc đó mới đưa thằng bé về nuôi dưỡng ở nhà họ Ngô.” Ngô Dật Lăng nói rất kích động, nghĩ tới nhất định phải giải thích chuyện này thật rõ, nếu không không biết sẽ có hiềm khích gì nữa.

Lộc Đình chỉ lẳng lặng nghe Ngô Dật Lăng nói, thật lâu sau mới miễn cưỡng nhìn với ánh mắt xem thường, nâng tách trà lên hớp một ngụm: “Chuyện cậu muốn nói là chuyện này sao? Tôi già nhưng không hồ đồ. Hôm nay cậu đến rồi cũng thôi, nếu hôm nay cậu không tới vậy sẽ nói lên điều gì biết không?” Giọng ông cụ thật dài, giọng điệu chất vấn lạnh lùng.

Trong nháy mắt Ngô Dật Lăng liền biến sắc, vậy là muốn nói mình cố ý giấu cháu trai nhà họ Lộc đi sao! Ngô Dật Lăng nhìn ông Lộc, vội vàng muốn nói, ông Lộc khoát tay ngăn lại.

“Tôi cũng là người nhìn cậu lớn lên, cũng khá hiểu tính khí của cậu, chỉ là khá nhu nhược. Chuyện năm đó không phải là chuyện người ta có thể làm được. Cậu nói thử xem, cậu cũng có con, sao đột nhiên lại vừa ý con bé đó? Khi con bé vẫn còn bé, sao cậu không để ý đến? Đơn giản chỉ là thấy con bé lớn lên đột nhiên trở nên xinh đẹp nên mới động lòng, tình yêu của cậu như vậy sao? Về nhà nhìn lại con trai cậu xem, thẳng bé đó còn có trách nhiệm hơn cậu rất nhiều.” Lời này là Lộc Đình nghĩ thật lâu mới nói, năm đó ông cũng chứng kiến mọi chuyện giữa Lộc Tử Hoa và Ngô Dật Lăng, hai người trẻ tuổi kia chỉ là nhất thời bị suy nghĩ làm choáng váng đầu óc.

Cái gì là yêu? Có phải là sinh ra từ lúc hai người còn nhỏ cùng lớn lên cùng chơi đùa, hay là sinh ra từ lúc Lộc Tử Hoa học xong mới trở nên duyên dáng yêu kiều? Đó không phải là yêu, đơn giản chỉ là đánh lừa thị giác mà thôi. Thế nhưng khi những người trong nhà ngăn cản quá mức, hai đứa đều là người bướng bỉnh, cho nên càng phản đối bọn nó càng muốn đến với nhau. Khi đó tình cảm này không phải là yêu, hoàn toàn chỉ là muốn chống đối lại gia đình. Lộc Tử Hoa còn nhỏ đối đầu với gia đình không nói làm gì, nhưng Ngô Dật Lăng gần ba mươi tuổi sao vẫn còn ngu ngốc như vậy?

Lộc Đình hừ một tiếng: “Tôi nói những chuyện này, chuyện cũng đã trải qua lâu lắm rồi, bởi vì chuyện này mà chúng ta không qua lại với nhau cũng nhiều năm. Bây giờ tôi và cha cậu cũng đều lớn tuổi, không thể chịu đựng nổi những người trẻ tuổi các cậu tranh cãi. Tôi thấy con trai cậu không tệ, ít nhất từ nhỏ đến lớn đều đồng ý với cháu trai tôi, vội vàng giải quyết hết mọi chuyện, không gây ra những chuyện giống cậu năm đó.”

Ngô Dật Lăng choáng váng đầu óc, không hiểu tại sao tình yêu mình kiên trì cả đời lại bị ông cụ nói thành ra như vậy?

Nghe lời nói hành động sau cùng của ông cụ, Ngô Dật Lăng gật đầu một cái, hơi mất hồn mất vía ra khỏi nhà họ Lộc.

Phong Trác Hạo nhìn dáng vẻ đi ra ngoài của người đàn ông kia, hơi lo lắng nói: “Ông, người nói như vậy là không công bằng với anh ấy.” Vốn dĩ anh cũng cảm thấy chuyện tình yêu này chỉ như cái rắm, tình yêu vui đùa không quan trọng về tiền bạc. Ai ngờ gặp phải người như vậy đã phá vỡ hoàn toàn thế giới nhận thức trước đây của anh.

Thế giới u ám màu xám tro của anh đã được mẹ của cậu bé đó biến thành màu sắc sặc sỡ, cho nên anh mới biết thế giới này tươi đẹp biết chừng nào.

Ông cụ thở dài: “Hết cách rồi, con bé đã ra đi nhiều năm như vậy, con xem những năm này vợ cậu ta đã trải qua cuộc sống như thế nào. Nhân cơ hội hiện tại nên chấm dứt mọi ý nghĩ, kịp thời quay đầu lại, bù đắp cho Vận Uyển thật tốt.”

Phong Trác Hạo nghe vậy, câu chuyện tình yêu này thật sự rất phức tạp, thật sự không thích hợp để người mới học yêu như anh nghiên cứu phán xét.

Dường như Ngô Dật Lăng hồn bay phách lạc đi dọc theo con đường trở về biệt thự nhà họ Ngô. Không biết bởi vì tinh thần hốt hoảng thế nào mà vượt mấy chỗ đèn đỏ. Sau khi xe dừng lại ông đột nhiên cảm thấy cả người hết sức mệt mỏi, kiệt sức ngã ra sau ghế, nhắm tịt hai mắt.

“Cộc cộc cộc…” có người bên ngoài cẩn thận gõ cửa kính, Ngô Dật Lăng nhướng mày, không để ý giả bộ như không nghe thấy. Ai biết rằng người nọ tiếp tục gõ cửa, Ngô Dật Lăng cảm thấy phiền não, sao không thể để ông yên tĩnh một lúc. Kết quả vừa mở mắt ra, là Chu Vận Uyển. Chu Vận Uyển ôm ngực nhìn Ngô Dật Lăng, hai mắt vừa mở kia hàm chứa vô số tia ác độc, trái tim bà bị dọa sợ co rút lại, nói không nên lời.

Ngô Dật Lăng nghĩ tới câu nói của Lộc Đình, chẳng lẽ mình kiên trì nhiều năm với Lộc Tử Hoa chỉ là như vậy sao?

Trong lòng hết sức bối rối, không quan tâm đến bất cứ thứ gì, trực tiếp lái xe rời khỏi nhà họ Ngô. Bây giờ ông cần không gian yên tĩnh để ông suy nghĩ lại tất cả mọi chuyện.

Chiếc xe kia dính sát tới chân Chu Vận Uyển phóng bay ra ngoài, tốc độ hết sức nhanh, trong nháy mắt không thấy bóng dáng. Chu Vận Uyển bị tiếng xe ầm ầm hù dọa, bị hành động mạnh mẽ này xô ngã xuống đất, ngơ ngác nhìn chiếc xe đã không còn thấy bóng dáng, Chu Vận Uyển ngồi dưới đất chưa hoàn hồn.

Mẹ Liễu đang đứng ở bên trong nhìn thấy cảnh này vội vàng chạy tới đỡ Chu Vận Uyển dậy, gấp gáp hỏi: “Không sao chứ, bà chủ đừng dọa tôi.” Chu Vận Uyển từ từ nhìn lên, nhìn thấy mẹ Liễu, hốc mắt nong nóng, nước mắt tuôn trào như mưa.

Mẹ Liễu càng thêm sốt ruột, bình thường tính tình bà chủ rất mạnh mẽ, chưa bao giờ khóc, cho dù có oan ức đến mấy cũng không khóc. Bây giờ nghĩ lại không biết ông chủ đã làm chuyện gì quá đáng rồi, “Bà chủ, có phải ông chủ đã làm gì không?”

Chu Vận Uyển cảm giác cả người không còn sức lực, đã nhiều năm như vậy chồng mình vẫn đối xử với mình như vậy, tiếp tục kiên trì có cần thiết không? Thật sự bây giờ bà không kiên trì được nữa.

Mẹ Liễu đỡ bà đi vào trong nhà, kết quả chưa đi được hai bước Chu Vận Uyển đột nhiên cảm thấy trời đất xoay mòng, lập tức ngã xuống.

Lúc Ngô Thế Huân nhận được điện thoại hết sức sững sờ, không dám tin hỏi: “Mẹ nói người nào?”

Bên kia mẹ Liễu kể hết mọi chuyện, còn nói bây giờ Chu Vận Uyển đang cấp cứu ở phòng cấp cứu trong bệnh viện. Cúp điện thoại, Ngô Thế Huân hết sức bình tĩnh, Lộc Hàm đang ngồi trên ghế sô pha nhìn thấy Ngô Thế Huân như vậy, cảm thấy hết sức khác thường, hỏi: “Anh đứng sững đó làm gì? Xảy ra chuyện gì sao?”

“Mẹ anh nhập viện, hiện đang cấp cứu ở phòng cấp cứu.” Giọng Ngô Thế Huân hết sức bình tĩnh, bình tĩnh giống như đang nói chuyện của người khác.

Lộc Hàm trợn to hai mắt, “Cái gì?”

Chờ sau khi Ngô Thế Huân dẫn Lộc Hàm đi tới bệnh viện Chu Vận Uyển đã được chuyển vào phòng ICU. Ngô Thế Huân nhìn mẹ mình đang đeo bình chụp dưỡng khí bên trong, cách một lớp thủy tinh thật dầy, sắc mặt u ám, “Đã xảy ra chuyện gì?” Câu hỏi rất nhẹ nhàng, giống như hơi bay ra, Lộc Hàm nghe thấy càng thêm kinh hãi.

Ngô Thế Huân bình thường có chuyện gì lớn xảy ra đều nói như vậy, càng là lúc anh đang suy tính chuyện gì, giọng điệu càng trở nên mơ hồ như vậy. Liếc mắt nhìn mẹ Liễu đang đứng phía sau không biết nên nói hay không nên nói, Lộc Hàm đưa tay kéo tay mẹ Liễu, nháy nháy mắt, nói mau đi, nhất định phải nói nếu không Ngô Thế Huân còn phát điên đến mức nào.

Mẹ Liễu nhìn ánh mắt Lộc Hàm, trong lòng hết sức rõ ràng, đã cho nói. Thật ra thì bà cũng không rõ chuyện này lắm, chỉ là lúc bà đi ra thấy ông chủ đã lái xe đi, cũng không quan tâm đến bà chủ đã ngã ra phía sau.

Sắc mặt Ngô Thế Huân càng lúc càng tối, ánh mắt lạnh lùng nhìn Chu Vận Uyển vẫn đang còn hôn mê, nói với mẹ Liễu đứng sau: “Mẹ chăm sóc cho mẹ con thật tốt, khi nào bà ấy tỉnh thì nói cho con.” Nói xong cũng sải bước rời khỏi bệnh viện.

Lộc Hàm nhìn sắc mặt anh hình như có gì đó không bình thường, vội vàng nói đôi lời với mẹ Liễu: “Chăm sóc cho mẹ Ngô thật tốt, con thấy sắc mặt anh ấy rất khác thường, chắc chắn có chuyện.” Nói xong cũng nhanh chóng chạy theo.

Mẹ Liễu cũng gật đầu với Lộc Hàm, “Mau đi đi, chăm sóc cho cậu chủ thật tốt.” Sau dó quay đầu lại nhìn Chu Vận Uyển yếu đuối bên trong, càng nhìn càng thấy đau lòng. Bình thường bà ấy là người kiêu ngạo đến mức nào, sao lại khóc, chứng tỏ bà ấy đã phải chịu biết bao uất ức, trái tim mệt mỏi đến mức sinh bệnh? Cơ thể này thật khỏe sao có thể tổn thương đến trái tim cơ chứ?

Một tiếng trước Chu Vận Uyển vừa được giải phẫu cấp cứu cho tim, người chưa từng bị bệnh tim đột nhiên phải vào phòng cấp cứu vì bệnh tim là vì cái gì? Trong lòng mẹ Liễu cũng không thoải mái, suy nghĩ đến việc những năm tháng này bà chủ đã trải qua cuộc sống thế nào, thật sự là trăm lo đủ bề, khó trách trái tim không chịu nổi gánh nặng này.

Ngô Thế Huân đi rất nhanh, Lộc Hàm mang giày cao đuổi theo phía sau, bỗng nhiên bị ngã trái chân, không phải là rất nghiêm trọng, chỉ là cô chợt lóe lên suy nghĩ, cố ý kêu thảm thiết: “Ai u…”

Ngô Thế Huân trước mặt vẫn đang lạnh lùng đi về phía trước, sau khi nghe thấy tiếng hét thảm lập tức trở nên luống cuống, sao lại kêu to?

Quay đầu lại nhìn đúng lúc nhìn thấy Lộc Hàm đang che cổ chân vẻ mặt đau đớn, bước nhanh tới xem: “Sao vậy, anh đi nhanh là để lấy xe, em đi nhanh vậy để làm gì hả?”

Lộc Hàm mím môi: “Em thấy anh vẻ mặt lạnh lùng, không phải là lo lắng sao? Bây giờ trong đầu anh đang bốc lửa, ai biết được anh có liều mạng đi gặp người ta hay không, sao em có thể để mặc không trông anh chứ?”

Ngô Thế Huân nghe vậy, trong lòng như có dòng nước ấm áp đang chảy róc rách. Anh vẫn biết tình cảm của cha mẹ mình không tốt, nhưng từ trước đến nay hai người bọn họ chưa từng gây ra chuyện như thế này. Trong lòng anh khá lo lắng, dù cho có chuyện gì xảy ra cũng không được xô mẹ anh xuống đất, đàn ông như vậy thì gọi là gì.

Nhìn thấy Lộc Hàm có vẻ rất đau, “Đau không? Có cần để anh đưa em đi gặp bác sĩ không?”

Lộc Hàm cười, đưa tay kéo tay anh, không để cho anh chạy, “Em không đau, chúng ta đi thôi, lúc đến gặp người khác phải kiềm chế một chút, tranh cãi là không tốt.”

Ngô Thế Huân bất đắc dĩ: “Lúc nào tính tình anh không tốt, em đã chứng kiến bao giờ chưa?” Ngô Thế Huân nhướng lông mày lên, nhìn cậu trai đang dùng tay níu kéo tay mình, dáng vẻ kia rất giống cô vợ nhỏ lo lắng cho chồng. Thật tốt!

Lộc Hàm nhìn thấy dáng vẻ không thừa nhận của anh, bĩu môi: “Đúng vậy, trước kia tính tình anh rất nóng nảy, chỉ là mười năm này tham gia vào cuộc chiến thương trường nên mới kiềm chế lại. Nhưng giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, anh cho rằng bình thường anh không dễ dàng nổi giận là đã nói lên tính tình anh rất dễ chịu sao?” Về tính tình nóng như lửa của Ngô Thế Huân, từ nhỏ cậu đã chứng kiến rất nhiều.

Trước kia tình cảm của cha Ngô mẹ Ngô đều không tốt, Ngô Dật Lăng thường ở bên ngoài, hiếm khi trở về, mỗi lần ông ấy về Ngô Thế Huân đều thấy không vừa mắt với ông. Khi đó đúng lúc là thời kỳ nổi loạn của Ngô Thế Huân, phản ứng trong thời kỳ nổi loạn của người ta rất mãnh liệt, còn kém chuyện dùng lửa đốt biệt thự nhà họ Ngô thôi.

Trên căn bản khi đó mỗi lần hai người gặp nhau đều gây chiến tranh với nhau. Nhưng kể từ khi Ngô Thế Huân dọn ra ngoài, mâu thuẫn giữa hai người dần không còn nữa, tình cảm cũng dần trở nên tốt hơn. Vốn còn tưởng rằng mối quan hệ giữa Ngô Thế Huân và cha đã khá hơn, nhưng lần này vừa nhìn thấy là vẫn chưa được. 

Lộc Hàm nghĩ đến mẹ mình, gia đình Ngô Thế Huân biến thành như vậy, một phần nguyên nhân rất lớn là bởi vì mẹ của mình, khó trách được tại sao Chu Vận Uyển lại hận mẹ như vậy, cho nên sau này còn không muốn gặp cậu.

Lên xe,Ngô Thế Huân  không chú ý tới nét mặt áy náy thoáng qua trên mặt Lộc Hàm, lái xe thẳng về nhà họ Ngô.

Lúc trở về Ngô Dật Lăng vẫn chưa trở lại, người giúp việc trong nhà nói ông chủ vẫn chưa quay lại, gọi điện thoại cũng không thấy, không tìm được.

Ngô Thế Huân càng thêm bất mãn với Ngô Dật Lăng hơn, cho người sắp xếp một vài đồ đưa vào bệnh viện cho Chu Vận Uyển, không được làm kinh động đến ông cụ.

Bên kia Ngô Dật Lăng lái xe thẳng đến bờ biển, nơi này là nơi lúc còn trẻ ông và Lộc Tử Hoa thường xuyên đến, nơi này ngập tràn tiếng cười nói của hai người.

Khi đó hai người thật sự rất vui vẻ, nhưng không ngờ tại sao bản thân ông kiên trì nhiều năm cuối cùng lại biến thành như vậy?

Ông nghĩ mãi mà không hiểu.

Lúc này có thể nói là Lý Lệ thật sự ở trong nhà không bước ra ngoài một bước, chuyên tâm nịnh nọt bố chồng và em chồng. Ông Chu và Chu Kỳ hoàn toàn thoải mái, dù sao trước kia cô ta cũng rất hiếm khi xấu hổ trước mặt bọn họ, cứ như vậy ngày một ngày hai là có thể lừa gạt, có thể nói mấy ngày đó không cãi nhau với Chu Khải là tốt rồi.

Nhưng bên kia Chu Khải hiển nhiên rất khác, hình như Chu Khải đã dần nhận ra bản chất con người cô ta, bắt đầu đối xử thờ ơ lạnh nhạt với cô ta.

Lý Lệ càng thêm cố gắng, bên kia Tống Quốc Bằng ở tập đoàn Thánh Đức vẫn không cho cô ta vào, bên này Chu Khải bắt đầu lạnh nhạt. Mấy ngày trước cô ta còn gây ra chuyện như vậy, nếu không cố gắng cô ta sẽ không có chỗ nương tựa.

Lý Thánh Đức gần đây cũng rất khiêm tốn, cả ngày đều đến đơn vị, tan việc sẽ về nhà, thành thành thật thật khiến mấy người đồng nghiệp không hiểu. Không nghe thấy trong nhà người này có vợ và con cái, vừa tan việc đã về nhà ngay không biết là để làm gì?

Không ai biết, nhưng Lý Thánh Đức này cũng là người tài giỏi, người tài về phương diện này cũng không hề kém. Kể từ sau tiệc mừng thọ nhà họ Lộc, Lý Thánh Đức liền bắt tay vào phát triển mạng lưới người của mình. Ông ta sợ, vẫn cảm thấy chuyện ông ta vào tù năm đó là do ông già nhà họ Lộc giở trò sau lưng, lần này ra ngoài cũng không giải thích được. Nói không chừng đây là âm mưu của nhà họ Lộc. Nếu đúng như những gì ông ta dự định, vậy thì sẽ không đơn giản là ngồi tù như lần trước, nói không chừng còn có gì đó đang chờ phía sau.

Vì phát triển mạng lưới người, Lý Thánh Đức đi gặp bất kỳ người nào, ngày đó vô tình bắt gặp tổng giám đốc Triệu đã từng gặp ở bữa tiệc mừng thọ nhà họ Lộc. Phải nói vị tổng giám đốc Triệu này là người có mánh khóe cao, khuyết điểm duy nhất là háo sắc. Biết được quan hệ của Lý Thánh Đức và Lý Lệ, trong đầu ông ta chợt nhớ tới cảm giác lúc sơ ý đụng phải bắp đùi Lý Lệ tối hôm đó. Hôm đó Lý Lệ đi một đôi giày cao gót rất cao, đúng lúc bị mất thăng bằng, ông ta thuận thế ôm, tay kia không cẩn thận trượt lên mông Lý Lệ khiến cho ông ta có cảm giác không thể không ghê tởm Lý Lệ.

Nhưng buổi tối hôm đó sau khi ông ta về nhà đã nằm mơ, trong mơ ông ta đang gắng sức ôm Lý Lệ, người anh em của ông ta đang ra sức ra vào trong cơ thể cô ta, cảm giác thật thoải mái. Kết quả sơ ý mở mắt ra thấy trước mắt mình là bà vợ già, lập tức không còn hăng hái nữa.

Sau hôm ấy, tổng giám đốc Triệu cũng rất ít về nhà, lưu luyến khắp nơi, thời gian này cũng lui tới không biết bao nhiêu người phụ nữ nhưng vấn nhớ nhất đến Lý Lệ buổi tối hôm đó.

Lúc này thật tốt, gặp được cha Lý Lệ, cười nói: “Thì ra ngài là cha của cô Lý, thật là hân hạnh, có thể nuôi được cô con gái như cô Lý thật sự là ngài thật giỏi.”

Lý Thánh Đức khá buồn bực, người này nói mười câu thì tám câu đã nhắc tới Lý Lệ. Đây là lần đầu tiên Lý Thánh Đức giao thiệp với tổng giám đốc Triệu, trước kia cũng gặp qua khá nhiều người, cũng không rõ lắm về ham mê đặc biệt của người này, nhưng nhìn hai mắt kia khi vừa nhắc đến Lý Lệ liền phát ra tia sáng, Lý Thánh Đức dường như đã hiểu, đây là ngắm trúng.

Trở về nói chuyện này với Lý Lệ qua điện thoại khiến Lý Lệ cực kỳ ghê tởm, nói luôn: “Ba, ba không biết người đó ghê tởm thế nào đâu, buổi tối còn lén sờ con… đến mức con nổi hết cả da gà.”

Lý Lệ nói rất rõ ràng, Lý Thánh Đức ở đầu dây điện thoại bên kia vừa nghe đã cảm thấy cô con gái này cũng không biết rụt rè. Chuyện bị người ta quấy rầy cũng nói trôi chảy như vậy sao?

Nhưng sau khi ông ta hỏi thăm bối cảnh của người đó, thế lực người nhà rất lớn, trắng đen đủ cả, ông ta đã nói: “Lệ Lệ, ba biết người đó là người như thế nào. Nhưng bây giờ con nhìn lại xem, trước kia chúng ta đối xử với Lộc Hàm thế nào, bây giờ Lộc Hàm vừa có nhà họ Ngô vừa có nhà họ Lộc là hai gia tộc lớn làm chỗ dựa, sao nó có thể không báo thù? Bây giờ chúng ta có gì, đó chính là dựa vào nhà họ Chu đồng thời dựa vào vị trí này của ba. Nhưng hai thứ này không thể so sánh với thế lực hai gia tộc kia. Nếu kết hợp hai cái này lại, chúng ta thua là điều không thể tránh khỏi. Bây giờ là lúc chúng ta phát triển thế lực, người giống như tổng giám đốc Triệu là người tốt nhất để lôi kéo.”

Lý Lệ nghe rất rõ, Lý Thánh Đức là đang muốn cô ta ra mặt. Chuyện này không phải không thể ra mặt, nhưng cũng phải thông minh một chút, nếu không cẩn thận bị ông già lão luyện đó chiếm tiện nghi thì phải làm sao?

Lý Lệ biết người này nhất định phải kết giao, nhưng mục đích của ông ta rất đơn giản, đó là muốn cô ta. Nhưng cô ta nhất định sẽ không làm, vậy phải làm sao bây giờ. Càng nghĩ chân mày càng nhíu lại thật gần, nói với Lý Thánh Đức: “Cho con chút thời gian, con phải lên kế hoạch thế nào.”

Lý Thánh Đức yên tâm, Lý Lệ cũng không phải là tên ngốc, nếu ông ta không được, vậy thì phần thắng của Lý Lệ càng ít.

Lý Lệ ngồi trên sô pha suy nghĩ, bên kia Chu Kỳ xồng xộc đi vào, thấy Lý Lệ liền mở miệng gọi: “Chị dâu, anh em đâu?”

Lý Lệ miễn cưỡng cười cười nhìn Chu Kỳ, hơi tức giận nói: “Bây giờ anh em còn đang giận chị, chị cũng không biết chị có thể chịu đựng được lâu nữa.”

Chu Kỳ lập tức tức giận, đặt mông ngồi lên ghế sô pha, thở hổn hển nói: “Chị nói xem Lộc Hàm đó rốt cuộc có gì tốt, không phải chỉ là thân phận cao thôi sao.”

Lý Lệ giương mắt nhìn Chu Kỳ, cười lạnh trong lòng. Người ta là có bản lĩnh thật sự, lúc Lộc Hàm không có nhà họ Ngô và nhà họ Lộc làm chỗ dựa không phải Chu Khải vẫn nhớ mãi không quên người ta hay sao. Bây giờ càng thêm không quên.

Buổi tối Chu Khải về, hai người ăn cơm xong liền vào phòng ngủ, Chu Khải vẫn lạnh nhạt với Lý Lệ. Bởi vì bây giờ ông Chu và Chu Kỳ đang ở cùng bọn họ, cho dù Chu Khải không muốn đối mặt với Lý Lệ cũng không còn cách nào, không thể để người trong nhà biết chuyện giữa hắn và Lý Lệ.

Lý Lệ ngồi ở trên giường mình, nhìn thấy Chu Khải đi ra từ phòng tắm, Chu Khải vừa lau tóc vừa lấy chăn đã chuẩn bị từ trước ném xuống đất, còn chưa trải đã nằm xuống.

Lý Lệ thở dài: “Khải, chúng ta cứ như vậy cũng không phải là cách, làm hòa đi, em biết em sai rồi.”

Chu Khải không để ý đến cô ta.

Lý Lệ liền nhảy xuống giường, đi đến trước mặt Chu Khải ôm hắn hôn hắn. Chu Khải mạnh mẽ đẩy cô ta ra, dùng sức lau miệng mình bằng khăn lông, tức giận hầm hừ: “Cô làm gì đấy?”

Lý Lệ nhếch khóe miệng lên, lạnh lùng cười: “À, em làm gì ư, em hôn chồng em thì thế nào? Khải, anh vẫn không chịu tha thứ cho em như vậy sao?” Lý Lệ đưa tay quàng qua cổ Chu Khải, không hề điềm đạm đáng yêu.

Chu Khải thở dài, hình như hắn đã biết Lý Lệ sẽ nói những gì, trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài, đến phòng sách ngủ.

Lý Lệ ngồi xổm trên mặt đất, khóe miệng vẫn còn sót lại nụ cười lạnh. Chu Khải, một ngày nào đó tôi sẽ đưa anh vào địa ngục. Không phải anh cao quý thanh nhã sao, không phải anh muốn giữ mình cho Lộc Hàm sao? Tôi mạn phép được tính toán cho anh.

Cô ta đưa tay cầm điện thoại di động lên, ấn một dãy số, bên kia lập tức truyền đến giọng của người đàn ông: “Alo, em gái ngoan, rốt cuộc đã nghĩ đến anh trai rồi sao? Có phải đã lâu không gặp nên thấy nhớ anh không?”

Lý Lệ giống như đã rất quen thuộc với giọng điệu này, đối đáp lại một câu: “Đúng vậy, cũng lâu không gặp, có thể không nhớ sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro