chương 87

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngô Dật Lăng vừa về đến nhà đã cảm thấy không khí trong nhà không đúng, Liễu mẹ đâu? Đi vào hai bước liền thấy Ngô Thế Huân âm trầm trên sô pha. Ngô Dật Lăng sững sờ, Ngô Thế Huân chưa bao giờ lộ ra vẻ mặt này ở nhà, chuyện gì đã xảy ra?

“Ngô Thế Huân? Sao lại có nét mặt này, đã xảy ra chuyện gì?”

Ngô Thế Huân cắn răng, chậm rãi nâng lên cặp mắt lạnh lùng đảo qua. Trong nháy mắt Ngô Dật Lăng cảm giác đứa con trai của mình cả người tản ra hơi thở âm lãnh, nhìn rất đáng sợ.

Ngô Thế Huân đứng lên lạnh lùng nhìn Ngô Dật Lăng: “Ông biết ông đã làm gì chứ? Nhiều năm như vậy tôi từ trước đến nay không yêu cầu ông làm chuyện gì lấy lòng mẹ tôi, nhưng ít nhất ông cũng không nên làm tổn thương bà chứ? Chuyện này tính là gì, bà gả cho ông, thay ông sinh con trai, bỏ đi ba mươi năm thanh xuân của mình, quay đầu lại thấy ông ở trước mặt bà ôm nữ nhân khác, nói lời yêu thương với nữ nhân khác. Bà nhịn, nhịn ông vài chục năm. Hiện tại như thế nào, rốt cuộc không nhịn được rồi, ông hài lòng chưa?”

Ngô Thế Huân vừa cười vừa nói, miệng nhếch lên một đường cong, nhưng đôi mắt lại âm lãnh dọa người.

Ngô Dật Lăng không hiểu chuyện gì xảy ra. Nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng Chu Vận Uyển: “Thế nào?”

Lộc Hàm cùng với mẹ Liễu ở trong bệnh viện coi chừng Chu Vận Uyển. Hôn mê hơn nửa ngày rồi vẫn chưa tỉnh, bên ngoài trời cũng đã tối, mẹ Liễu liền nói với Lộc Hàm: “Trời cũng đã tối, thiếu gia đi về trước nghỉ ngơi đi. Tôi ở nơi này coi chừng phu nhân, người tỉnh tôi sẽ thông báo ngay.”

Lộc Hàm liếc mắt nhìn bên ngoài trời đã tối, lại nhìn Chu Vận Uyển không chút huyết sắc nằm trên giường bệnh, lắc đầu một cái: “Không, tối nay con sẽ coi chừng ở đây. Mẹ Liễu nên trở về, đã trễ như thế này không thấy mẹ ông nội nhất định sẽ sinh nghi.”

Khi hai người đang ngươi khuyên ta ta khuyên ngươi, cánh cửa phòng bệnh chợt mở ra. Hai người sững sờ, Ngô Dật Lăng tiến vào, vừa nhìn thấy Chu Vận Uyển sắc mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh không hiểu, đây là chuyện gì xảy ra?

Nhìn mẹ Liễu liền hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy, lúc tôi đi không phải mọi chuyện rất tốt hay sao?” Ngô Dật Lăng nhìn Chu Vận Uyển, hô hấp nhẹ như vậy, giống như tượng búp bê, trắng đến chói mắt. Không biết tại sao, một khắc kia chính người vợ kết hôn gần ba mươi năm, vào giờ phút này lại dễ dàng níu giữ tim của ông, cảm giác rất quái lạ.

Mẹ Liễu nhìn Ngô Dật Lăng, vẫn không dám nói thêm gì. Sợ mình vừa mở miệng sẽ không cẩn thận đem oán hận trong nội tâm phát tiết ra ngoài. Đảo mắt không nhìn ông ta nữa, lẳng lặng nhìn Chu Vận Uyển trên giường, mắt đỏ lên: “Lúc ông chủ đi lái xe quá nhanh, phu nhân không chịu được, khi tôi ra ngoài phu nhân đã hôn mê. Mới vừa đưa đến bệnh viện, bác sĩ kiểm tra một lượt mới biết tim của phu nhân không tốt……” Mẹ Liễu có chút nghẹn ngào, không có biện pháp nói tiếp. Đưa tay gắt gao che miệng mình, chỉ sợ khóc thành tiếng.

Ngô Dật Lăng trực tiếp sửng sốt, tại sao có thể như vậy? Có chút không tin vào mắt mình nhìn vào người vợ đang nằm trên giường bệnh. Cho đến nay, mặc dù số lần mình trở về không nhiều lắm, nhưng không phải Chu Vận Uyển vẫn luôn mỉm cười chào đón hay sao, lần này……

“Trái tim của bà ấy không phải là luôn tốt hay sao? Làm sao đột nhiên lại bị loại bệnh này?”

Mẹ Liễu nghe thế, trong mắt thoáng tia oán hận đối với Ngô Dật Lăng. Hít hít mũi, bà cũng không quản nhiều như vậy. Phu nhân nhiều năm như vậy đau lòng khổ sơ vì ông chủ mà ông cũng không biết, thật không đáng giá. Nếu mọi chuyện biến thành như vậy, vậy thì nói thẳng ra thôi. Mẹ Liễu quyết định, ngẩng đầu lên nhìn trách cứ, không chút nể tình nói ra sự vô tình của người đàn ông này những năm gần đây.

“Ông chủ, tuy tôi là quản gia nhà họ Ngô, nhưng tôi cũng là người nhìn phu nhân bước vào cửa, tôi so với hai người cũng lớn hơn mấy tuổi, những năm qua chuyện của hai người tôi cũng biết rõ ràng. Ông vẫn cảm thấy việc làm năm ấy của phu nhân không đúng đúng không, cho nên ông với người ông yêu thương không thể ở cùng với nhau được. Nhưng sao ông không vì phu nhân suy nghĩ một chút, ông không thể ích kỷ như vậy. Năm đó nếu chỉ một mình phu nhân thì coi như xong, thế nhưng đã sớm có thiếu gia, nếu như phu nhân ly hôn với ông thì thiếu gia thế nào? Còn có thể như bây giờ ư? Chỉ sợ đã không còn để nói với ông một câu. Phu nhân làm sai ư? Không có! Bà chỉ làm một việc một người phụ nữ nên làm, bà bảo vệ con trai bảo vệ gia đình mình, bà có lỗi gì đâu, sao ông lại cứ như vậy mà hận phu nhân? Chuyện năm đó chẳng lẽ ông cảm thấy mình làm như vậy là đúng ư? Rõ ràng trong nhà có một vợ một con rồi tại sao còn muốn ra ngoài trêu trọc người khác? Cũng không thể tưởng, dù ông ly hôn cũng xứng với Lộc tiểu thư sao? Lộc tiểu thư xinh đẹp như vậy với một người đàn ông ly hôn lại có một người con, như vậy xứng à?”

Mẹ Liễu kích động nói, nhớ tới những năm này bà liền thấy thật không đáng giá thay phu nhân, đã nhiều năm như vậy: “Trong lòng phu nhân nhất định rất khổ sở. Mặc dù hôn nhân của mình được vãn hồi, lòng của bà vẫn một lòng yêu người chồng luôn hận mình, quanh năm suốt tháng không về được mấy lần. Luôn sống khổ sở như vậy nhưng lại không thể cho thiếu gia biết, không để cho Lộc thiếu gia biết, lại càng không thể để cho lão gia biết. Bà có thể nói với ai? Chỉ có thể để trong lòng, thời gian dài như vậy, tâm nhất định là không chịu nổi……”

Mẹ Liễu tố cáo có thể nói là từng chữ từng chứ đều lấy đi máu của người khác. Lời của bà vì thấy cả đời của Chu Vận Uyển không đáng giá, bà cảm thấy cuộc hôn nhân này không cần thiết tiếp tục, tiếp tục nữa không chừng lấy mạng người.

Ngô Dật Lăng nghe, thân thể run lên. Ông không biết, ông chỉ biết mình nhìn thấy Chu Vận Uyển sẽ nhớ tới Lộc Tử Hoa, nhất là sau khi Lộc Tử Hoa gặp chuyện không may, ông lại càng không muốn gặp Chu Vận Uyển. Đây chỉ là một loại bản năng tự bảo vệ thôi, bởi vì thấy Chu Vận Uyển sẽ nhớ tới cái chết oan của Lộc Tử Hoa, ông sẽ không nhịn được thương tâm.

Ngô Thế Huân nhìn sắc mặt dần tái nhợt của Ngô Dật Lăng, mắt chăm chú nhìn, nửa ngày mới khẽ cười một tiếng, có chút giễu cợt, âm thanh lành lạnh: “Còn tưởng ông sau nhiều năm sẽ tiến bộ, thật đúng là giang sơn dễ đổi. Năm đó mẹ tôi mắt mù mới coi trọng ông, lại còn kiên trì nhiều năm như vậy.”

Người cha này của anh, khi còn bé còn cảm thấy cha mình rất tốt. Nhưng từ khi mười tuổi cho đến bây giờ càng ngày càng cảm thấy cha rất mềm yếu, không dứt khoát, càng nhìn càng không vừa mắt.

Lộc Hàm cảm thấy lời nói của anh hơi nặng, lặng lẽ lôi kéo tay anh. Ngô Thế Huân nhận ra, chẳng những không nghe theo, còn liếc cậu một cái. Ánh mắt kia lạnh lùng, không có một chút dịu dàng. Lộc Hàm bị dọa sợ vội vàng buông tay. Cái người Ngô Thế Huân này giống như tên của anh, họ Ngô, nhưng tên lại là lửa, có bao giờ quả cầu lửa được bao quanh một tầng băng không? Như trong truyền thuyết băng hỏa lưỡng trọng thiên hay sao?

Lộc Hàm 囧, len lén đi theo sau Ngô Thế Huân, ngoan ngoãn không dám nói nhiều, chỉ sợ sơ ý một chút liền đem quả cầu lửa được bao quanh băng này bực mình, một khi kích động, trực tiếp cho cậu một chưởng băng thì xong đời.

Ngô Dật Lăng nghe con trai lạnh lùng phóng băng, hiện tại trong đầu ông rất loạn, không biết làm sao. Trong đầu đầy suy nghĩ khi Chu Vận Uyển vừa tới nhà họ Ngô. Khi đó Chu Vận Uyển trẻ tuổi xinh đẹp, xuất thân cao quý, lời nói, hành động đều giống như một công chúa. Khi đó ông rất thỏa mãn, cảm giác mình cưới được một người vợ tốt nhất thế giới. Nhưng ai biết, khi Ngô Thế Huân được ba tuổi ông lại gặp được Lộc Tử Hoa.

Không giống với Chu Vận Uyển xinh đẹp thanh nhã, Lộc Tử Hoa toàn thân cao thấp không hề giống dáng vẻ của một cô gái, kiêu căng ngạo mạn, làm cái gì cũng bị ông bắt bẻ đôi câu, sau đó tiểu cô nương kia sẽ mở to đôi mắt trong veo kia trừng ông. Bộ dáng tức giận như vậy khiến ông chỉ muốn cười. Về đến nhà thấy dáng vẻ của Chu Vận Uyển chợt thấy Chu Vận Uyển giống như là một con thú đã được huấn luyện sẵn. Ông là thợ săn nhưng trong tận xương tủy luôn thích loại thú tràn đầy dã tính, không phải là thú được thuần phục. Thời điểm đó Lộc Tử Hoa chính là một con thú như vậy, toàn thân đều là gai, kiêu ngạo khắp người. Đối với khiển trách của Ngô Dật Lăng luôn là phản bác, không phục.

Cuối cùng ngược lại vì như vậy mà thành yêu?

Trong giấc ngủ mê Chu Vận Uyển vẫn cảm thấy bên tai có tiếng nói, làm sao lại ồn như vậy chứ? Chu Vận Uyển cau mày, ống tiêm cắm trên tay khẽ động, vừa khẽ động đến kim tiêm đau nhói lập tức truyền toàn thân. Chu Vận Uyển bị đau làm tỉnh.

Từ từ mở mắt ra, liền gặp được một phòng đầy người, bọn họ đang nói cái gì?

Lúc này toàn bộ mọi người trong phòng đều nhìn về phía Ngô Dật Lăng, không ai chú ý đến bà đã tỉnh lại. Mà Ngô Dật Lăng luôn cúi đầu, đôi mắt không biết đang nhìn ở đâu, hoàn toàn không có tiêu cự, giống như đang nhớ lại cái gì đó.

Sau đó bà nghe thấy âm thanh của Ngô Dật Lăng có chút khàn khàn: “Đời này ta xin lỗi bà ấy, có lẽ trước kia ta tự cho là đúng, yêu ngu xuẩn như vậy……” Nhưng trog lòng ông không bỏ được. Dù nhiều người đã khuyên ông, ông vẫn không bỏ được, yêu nhiều năm người con gái như vậy, làm sao có thể nói quên là quên ngay được?

Lời nói của ông chỉ có phân nửa, lời còn lại không biết phải nói sao. Chỉ cảm thấy những lời kia không đầu không cuối, tất cả đều che đi ánh mắt của ông, không tìm được đầu mối. Mắt không thấy được gì khiến cho ông có chút hốt hoảng, không thấy đường đi phía trước, vậy phải làm sao bây giờ?

Ông ngồi bệt xuống bên giường bệnh, cảm thấy tay bị vật gì ấm áp đặt lên. Thân thể Ngô Dật Lăng cứng đờ, ngẩng đầu lên nhìn Chu Vận Uyển mỉm cười nhìn ông. Bởi vì bệnh, khuôn mặt dịu dàng tái nhợt, nhưng nụ cười thoáng qua kia khiến cả người bà như bừng sáng, trở lên vô cùng xinh đẹp.

Lộc Hàm lẳng lặng nhìn, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, rốt cuộc Ngô Dật Lăng là người như thế nào? Rõ ràng trên thương trường chính là một lão đại, nhưng trong chuyện tình cảm lại xử lý thành như vậy, không dứt khoát, lại khiến gia đình mình vỡ tan.

Ngô Dật Lăng lẳng lặng nhìn Chu Vận Uyển, trong đôi mắt kia có cái gì? Hối hận? Cảm kích?

Dời xuống dưới, thấy được Ngô Dật Lăng yên lặng nắm chặt tay Chu Vận Uyển, nhìn lại đôi mắt kia, thoáng mang chút mờ mịt.

Mẹ Liễu đứng ở sau lưng Ngô Dật Lăng, Ngô Thế Huân cũng chỉ thấy được gò má của ông. Cặp mắt mờ mịt kia chỉ có Lộc Hàm nhìn thấy, Chu Vận Uyển cũng nhìn thấy. Tầm mắt của Lộc Hàm chuyển qua mặt Chu Vận Uyển, thấy bà mỉm cười nhắm mắt lại.

Khóe miệng Lộc Hàm chậm rãi nâng lên một nụ cười nhạt, xen lẫn một chút giễu cợt. Nhắm hai mắt lại, hành động như vậy là đã sớm biết lòng của Ngô Dật Lăng hay sao? Hay là tham luyến cảm giác ấm áp ngắn ngủi này?

Hiện tại sợ rằng chính Ngô Dật Lăng cũng không hiểu trái tim của mình. Nắm chặt tay của Chu Vận Uyển, giống như là người mù đột nhiên thấy cây gậy, khi thế giới xung quanh biến hóa tự nhiên ông muốn gắt gao nắm lấy lá chắn cuối cùng. Đây chỉ là phản ứng bản năng của con người mà thôi.

Nhưng như thế này là Ngô Dật Lăng chững chạc? Có giống Ngô Dật Lăng liều mạng ở trên thương trường ba mươi mấy năm?

Buổi tối, Ngô Dật Lăng ở lại chăm sóc Chu Vận Uyển, Lộc Hàm và Ngô Thế Huân đi về trước. Vốn mẹ Liễu vẫn chưa yên tâm, Lộc Hàm lặng lẽ nháy mắt, lại nhìn hai người đang nắm tay nhau kia. Mẹ Liễu nhìn cũng nháy mắt lại vài cái, tỏ đã hiểu rõ. Thôi thì cho họ đôi vợ chồng này ở cùng nhau. Không biết về sau hai người như thế nào, khó được một đêm ấm áp như thế này.

Trở lại nhà của Ngô Thế Huân, Lộc Hàm ở trong phòng tắm một lúc lâu,Ngô Thế Huân đứng trên ban công hút thuốc. Lộc Hàm đi ra vừa nhìn thấy trên ban công khói thuốc bay lên từng vòng từng vòng.

Lộc Hàm vừa lau tóc vừa đi tới, lúc này mới thấy dưới chân Ngô Thế Huân là Tiểu Yêu. Con vật này đặc biệt thích ngủ ở dưới chân Ngô Thế Huân. Bây giờ Tiểu Yêu đã lớn thành một con chó to lớn, cái đầu không phải rất to nhưng thân hình tuyệt đối tuyệt vơi. Đôi tai thật dài dựng lên, nghe được tiếng động khẽ, sau đó liền tỉnh lại. Mở mắt ra nhìn thấy là Lộc Hàm, thân thể lập tức đứng lên, ngoắn nguýt cái đuôi cọ vào cậu làm nũng.

Ngô Thế Huân bị động tác của Tiểu Yêu làm kinh hãi hồi hồn, thấy được Lộc Hàm thuận tay đem tàn thuốc dập đi, lúc này mới xoay người đi tới trước mặt Lộc Hàm. Đưa tay cầm lấy khăn lông trên tay lau tóc giúp cậu.

“Bây giờ trời dần lạnh rồi, về sau chú ý một chút. Bị cảm sẽ không tốt.”

Tiếng anh nhàn nhạt giống như gió thoáng qua. Lộc Hàm ngẩn ra, mỗi lúc tiếng anh nhẹ như vậy nét mặt nhất định là rất nhạt, ngẩng đầu lên nhìn,quả nhiên là như vậy.

Lộc Hàm đưa tay ôm cổ anh, tới gần phía trước hỏi: “Tối nay tâm tình không tốt?” Hỏi xong lại thấy mình ngu, hôm nay kiểm tra tim của Chu Vận Uyển không được tốt, hôn nhân của bà với Ngô Dật Lăng lại như vậy, bản thân anh là con tâm tình tốt mới là lạ. Lộc Hàm hơi nhíu mày lại, cảm giác mình rất ngu xuẩn, mặt khẽ cúi thấp, len lén cắn đầu lưỡi mình. Thật ngốc.

Ngô Thế Huan nhìn dáng vẻ của cậu, khẽ mỉm cười. Nhìn vẻ mặt rối rắm của cậu liền buồn cười, trên tay dùng sức, vuốt vuốt mái tóc còn ướt của cậu, nhẹ nhàng nói: “Không có việc gì, nhìn hai người kia như vậy tạm thời sẽ không có chuyện gì xảy ra. Vấn để sớm muộn cũng sẽ có, chỉ là thời gian mà thôi.” Ngô Thế Huân than thở: “Mẹ anh kiên trì nhiều năm như vậy, bây giờ kiên trì cũng không còn cần thiết nữa.”

Trong lòng Lộc Hàm cả kinh, ngẩng đầu hỏi: “Anh đồng ý cho họ ly hôn?” Điều này ngoài ý muốn của Lộc Hàm. Đại gia tộc họ Ngô luôn coi trọng danh tiếng, làm sao có thể cho phép Ngô Dật Lăng và Chu Vận Uyển đến tuổi này ly hôn. Năm đó có náo nhưng náo không thành, hiện tại già rồi ngược lại như vậy, truyền ra ngoài sẽ không ổn. Sợ rằng chính bản thân Chu Vận Uyển cũng không muốn.

Suy nghĩ của Ngô Thế Huân hiển nhiên khác với cậu, nhướng mày nói: “Hai người không có tình cảm, cần gì cứ phải quấn lấy nhau, không bằng sớm buông tay. Bây giờ mặc dù tuổi của hai người không còn ít nhưng vẫn không tính là quá muộn. Dù sao mẹ anh cũng không phải đã quá già.” Ngô Thế Huân vừa nói vừa để Lộc Hàm ngồi xuống, còn anh đứng ở sau lau tóc của cậu.

Lộc Hàm càng nghe càng không thể tin được: “Anh còn tính tìm mùa xuân thứ hai cho mẹ mình? Vậy cha anh thì sao?” Lộc Hàm cảm thấy đầu óc của Ngô Thế Huân có vấn đề. Bình thường mọi gia đình đều sợ chuyện ly hôn, anh lại đồng ý cho cha mẹ mình ly hôn, thật là quái lạ.

Ngô Thế Huân nhớ tới Ngô Dật Lăng trong bệnh viện, khóe miệng không nhịn được lạnh lùng nâng lên. Người đàn ông kia còn muốn anh giúp một tay? Chuyện cười!

Ngô Thế Huân đổi đề tài: “Vừa rồi Tiểu Tam gọi điện tới nói Lý Lệ bắt đầu quan hệ với Triệu tổng rồi.”

Lộc Hàm mắc bẫy, biết Ngô Thế Huân không muốn nói nhiều về cha mẹ mình, liền theo đề tài của anh, miệng cũng mím lại: “Cô ta có quan hệ với ai liên quan tới em sao? Dù sao hiện tại cô ta làm gì em cũng đoán được.”

Ngô Thế Huân nghe vậy nhướng mày cười một tiếng: “A, tiểu tức phụ nhà ta là thần cơ diệu toán a, nói một chút, làm sao em biết?”

Lộc Hàm thần bí cười, bộ mặt phớt tỉnh lắc đầu một cái, hơi híp mắt lại: “Thiên cơ bất khả lộ, nói ra sẽ không đúng.” Dứt lời liền nghích ngợm đẩy Ngô Thế Huân ra, nhảy lên chạy trốn.

Ngô Thế Huân nhíu mắt lại, đưa tay kéo lại áo choàng tắm của Lộc Hàm nhưng không gấp gáp, trực tiếp kéo áo choàng xuống. Nhìn thần thể lộ ra liền ngây ngẩn cả người.

Lộc Hàm nhìn áo choàng tắm trong tay Ngô Thế Huân, lại nhìn cơ thể mình, hét lên một tiếng: “Ngô Thế Huân, anh lưu manh.” Nói xong tiến lên lấy lại áo choàng, rất nhanh mặc xong, đôi mắt nhỏ gắt gao nhìn chằm chằm anh, chỉ sợ sơ ý một chút thì gió thổi cỏ lay.

Ngô Thế Huân đầu tiên là sững sờ, sau đó lơ đễnh chau mày. Học bộ dáng lưu manh huýt sáo: “Oa oa, thì ra vóc dáng tiểu tức phụ nhà ta tốt như vậy. Nhưng mà nàng cũng không thể cứ như vậy mà quyến rũ ta, ta chính là không chịu được sự quyến rũ của nàng nha!” Ngô Thế Huân vừa nói vừa lộ ra bộ dáng lưu manh, lời nói cùng dáng vẻ lưu manh, thân thể từng bước từng bước tiến gần Lộc Hàm.

Thân thể Lộc Hàm co rút, từng bước một lui về phía sau. Cậu sợ, Ngô Thế Huân người này mỗi lần lên giường liền thay đổi thành người nguyên thủy. Cái gì gọi là lý trí, dịu dàng, cái gì thân sĩ đều là mây bay. Anh chính là ở trên giường muốn cậu tận tình, nhưng hậu quả kia chính là khiến cậu hối hận, nước mắt chảy đầy mặt, ngày thứ hai chân vẫn mềm nhũn như sợi mỳ vậy.

Lộc Hàm khẩn cầu: “Ngô Thế Huân, có thể hay không tối này đàng hoàng mà ngủ?”

Ngô Thế Huân nhoẻn miệng cười, cười đặc biệt gợi tình, chớp mắt một cái, cố ý mập mờ nói: “Vợ yêu, em nói có ngày nào anh không ngủ đàng hoàng không?”

Lộc Hàm cảm thấy da gà toàn thân trong nháy mắt nổi hết lên, sao lại cảm thấy trời đang nóng đột nhiên lại lạnh như vậy? Liếc nhìn Tiểu Yêu đang chăm chú nhìn ở bên cạnh, ánh mắt của Lộc Hàm sáng lên, thật nhanh ôm Tiểu Yêu nặng nề kia lên.

“Tối nay ngủ chung với nó.” Nói xong liền đem Tiểu Yêu đặt ở giữa giường, cậu cũng thật nhanh nằm vào một bên.

Tiểu Yêu sững sờ nằm ở trên giường, đưa móng vuốt cào thử trên giường. Mềm mại a, thật thoải mái, cũng không tệ lắm, Tiểu Yêu vui vẻ, bộ dạng xun xoe lăn hai vòng. Nhìn thấy Lộc Hàm đàng hoàng ngủ, nó hiểu, đây là muốn nó ngủ, liền ngoan ngoãn nằm xuống ngủ.

Ngô Thế Huân bất đắc dĩ nhìn một người một chó, thật lâu mới hồi tỉnh, không nhịn được tức giận, gân xanh trên trán nổi lên, cảm thấy thật bất đắc dĩ.

Sải bước đi tới sốc Tiểu Yêu ném xuống, Lộc Hàm thấy thế: “Ngô Thế Huân!”

Ngô Thế Huân mặc kệ. Tiểu Yêu đột nhiên bị ném xuống nên cảm thấy không cam lòng. Tại sao người có thể ngủ mà mình không được ngủ ở bên trong? Móng vuốt dùng sức cào cửa, tiếng vang vọng cả vào trong phòng.

Bên trong Ngô Thế Huân vừa xoay người liền cởi quần, nhìn người đàn ông trên giường trợn to mắt, Ngô Thế Huân cười một tiếng, tiếp tục cởi quần áo của mình ra. Lúc đi tới mép giường đã không còn gì trên người. Động người một chút nhào tới bắt người đang chuẩn bị chạy. Ngô Thế Huân ôm lại rồi bắt đầu gặm, giống như đang gặm chân gà vậy.

Lộc Hàm giãy giụa, móng tay dài trực tiếp luyện cửu âm bạch cốt trảo trên người Ngô Thế Huân, lại không nghĩ rằng càng như vậy Ngô Thế Huân càng hưng phấn. Thời điểm cuối cùng khi rút ra khỏi người cậu thuận tiện liếc mắt tới dấu vết trên ngực và sau lưng mình. Giống như vết mèo cào vậy, nhúc nhích, thở dốc vì kinh ngạc, lúc nãy anh cũng không hề phát hiện ra. Nhìn người trên giường đã sớm ngủ mê man, tắm qua một chút, thỏa mãn ôm mỹ nhân chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau ở công ty, tất cả mọi người đều kinh hãi. Hôm đó có một tin đồn, bà chủ thật hung hãn, đêm qua làm như vậy với lão bản. Nhìn gương mặt anh tuấn của lão bản một chút đi, dấu vết ba đường cong mập mờ ở trên đó nha.

Ngô Tiểu Tam cũng hít vào một ngụm khí lạnh, sau đó tiến lại gần hai bước, không nhịn được cười hắc hắc. Ngô Thế Huân hôm nay tâm tình không tệ, tối hôm qua thật thoải mái, tiểu tử kia bắt đầu còn phấn khởi phản kháng, cuối cùng trực tiếp ôm cổ anh mềm giọng nói cầu xin tha thứ. Âm thanh mềm nhũn kia giống như lông vũ mềm mại, khẽ “xoạt’ qua trái tim của anh, hạ xuống, lần nữa “xoạt” xuống, khiến tâm can anh rung động, hưng phấn ôm eo nhỏ của cậu dùng sức.

Ngô Tiểu Tam hề hề hỏi thăm: “Lão đại, hôm qua tiểu Hàm Hàm rất có lực?”

Ngô Thế Huân khóe miệng luôn treo nụ cười hạnh phúc, tâm tình rất tốt, nghe thấy Tiểu Tam hỏi như vậy lại nhớ tới Lộc Hàm tối hôm qua, khóe miệng không nhịn được cười sâu hơn, gật đầu một cái: “Ừ! Rất có lực!” Lời này hoàn toàn từ trong tiềm thức nói ra,chờ đến khi ý thức được bản thân nói ra cái gì, ngẩng đầu lên thấy Tiểu Tam cả kinh miệng mở rộng không thể rộng hơn. Ngô Thế Huân nhoẻn miệng cười, âm lãnh nói: “Ngô Tiểu Tam, cậu muốn đến châu Phi đào quặng?”

Thân thể Ngô Tiểu Tam run lên, bộ mặt rơi lệ ôm bắp đùi Ngô Thế Huân: “Lão đại, em sai lầm rồi, em không muốn làm công nhân đào quặng!”

Ngô Thế Huân cười trấn an: “Ngoan, làm công nhân đào quặng có gì không tốt đâu, còn có thể lén lấy kim cương bỏ vào túi tiền của mình, tốt vô cùng.”

Đi châu Phi làm công nhân đào quặng, Ngô Thế Huân ở châu Phi mua mấy mỏ quặng, vừa vặn phát hiện ra có kim cương, mấy mỏ kim cương này thành phần rất tốt. Gần đây Ngô Thế Huân muốn phái người đến đó, vừa hay Ngô Tiểu Tam gặp dịp, coi như cậu ta xui xẻo.

Ngô Tiểu Tam hối hận, ôm Ngô Thế Huân khóc lóc kể lể: “Lão đại, em đi rồi thì người nào cung cấp tình báo cho anh, em có rất quan trọng nha.”

Ngô Thế Huân liền nói: “Có ích? Vậy trước tiên nói nghe một chút, nếu không có giá trị thì chiều hôm nay nhất định phải mua vé đi châu Phi, đi rồi không cần vội vã quay về.”

Mắt Ngô Tiểu Tam sáng lên, như nhìn thấy được ánh rạng đông, tinh thần lập tức phấn chấn: “Lý Lệ gần đây quan hệ với Triệu tổng, công ty Thánh Đức đang điều động nhân sự, nguyên phó tổng Tống Quốc Bằng bị Lý Lệ áp chế.”

Ngô Thế Huân lẳng lặng nghe, sau đó thấy Ngô Tiểu Tam không nói nữa, nhíu mày liếc cậu ta: “Tiếp tục đi.”

Ngô Tiểu Tam cắn đầu ngón tay, lão đại, mấy sự kiện này chẳng lẽ không quan trọng? Trong đầu hồi tưởng thật nhanh chuyện tình các gia tộc ở thành phố A mấy ngày gần đây, sau đó hai mắt tỏa sáng: “Kim thiếu gần đây đang nhắm một thiếu nãi nãi, đại tiểu thư Lộc Lê Lê bên Lộc gia gần đây náo nghiêm trọng với Trình thiếu gia, còn có……”

Ngô Thế Huân trực tiếp cầm điện thoại di động lên gọi cho tiếp viên sân bay: “Cho tôi đặt một vé máy bay sớm nhất đi châu Phi. Cám ơn!”

Ngô Tiểu Tam cuối cùng vẫn rơi lệ, ở sân bay một đi không trở lại rồi.

Chờ tới khi Lộc Hàm biết chuyện hỏi, anh không có chuyện gì làm đi khi dễ Tiểu Tam à?

Ngô đại gia thản nhiên trả lời: “Em nói đó, nó là tiểu tam ở giữa hai ta, có thể không dọn dẹp hay sao!”

Lộc Hàm kinh hãi, thầm nói: Ngô Tiểu Tam, anh xin lỗi em, em mà trở về anh nhất định đổi tên cho em.

Lý Lệ gần đây bị Triệu tổng gọi điện thoại phiền không chịu được. Nhưng lại nghĩ đến thế lực sau lưng của Triệu tổng còn dùng được nên cô ta nhịn.

Chu Khải vừa vào tới nhà liền nghe thấy Lý Lệ đang cầm điện thoại nói chuyện, trêu chọc với một người đàn ông khác, tiếng cười kia khiến hắn cảm thấy rất mập mờ, nghiêm mặt, quay đầu bước đi.

Lý Lệ nhìn thấy, nhanh chóng nói một câu: “Triệu tổng, thật xin lỗi, bên em có khách, lần sau chúng ta lại tán gẫu.” Nói xong liền cúp điện thoại, tiến lên kéo Chu Khải lại. Thấy Chu Khải liên tiếp hất tay mình ra, giống như tay của mình rất bẩn, cau mày không vui.

Lý Lệ ghét nhất là hắn lộ ra vẻ mặt ghét bỏ kia, không nhịn được hét lên: “Chu Khải, anh có ý gì, ghét bỏ tôi?”

Chu Khải hiện tại đến nhìn cũng lười nhìn cô ta một cái, quay đầu bước đi, để lại Lý Lệ tức giận cắn chặt răng, móng tay dài cắm thật sâu vào lòng bàn tay.

Chu Khải trực tiếp lái xe đi ra ngoài, đến hộp đêm nổi tiếng nhất thành phố A. Hắn trong lúc nói chuyện làm ăn với khách vô tình phát hiện ra. Nơi này buôn bán rất tốt, bên trong ánh đèn mờ mờ không rõ, âm nhạc ầm ĩ, hắn cảm thấy rất kích thích. Nơi này rất tốt, ánh sáng không có, sẽ không có người nhận ra hắn. Ở nơi này hắn có thể tùy tiện phát tiết, làm gì cũng không bị người khác biết, uống say cũng không có ai quản. Thật tốt, rất tự do.

Hắn gọi chục chai bia, liên tục rót vào miệng mình giống như không thể say được.

Uống uống, trước mắt chợt sáng lên. Nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt, cô bé này nhìn rất giống Lộc Hàm, tinh khiết, cười đẹp đến như vậy.

Cô bé kia đang bị người khác quấn lấy, cô chính là nữ sinh đi làm thêm, tới mời bia. Ai biết khách nơi này lại kéo cô không để cho cô đi. Cô có chút sợ hãi, đôi mắt hoảng sợ nhìn xung quanh, van xin ai đó đến giúp mình.

Nhưng không có ai tới. Người đến nơi này chỉ để chơi, người lôi kéo cô là người trong nhà có bối cảnh, trên cánh tay còn có thể mơ hồ nhìn thấy hình xăm mãnh hổ, là loại người không ai muốn chọc vào. Đây chính là chọc phải xã hội đen, tự mình đi tìm phiền toái, không ai muốn làm.

Nhưng Chu Khải lại nhìn thấy được cô bé kia, tiến lên một tay kéo cô bé ra sau mình, một tay nắm lấy bàn tay của người kia, không sợ hãi, lẳng lặng nói: “Các vị làm gì vậy, bạn gái của tôi rất nhát gan, đừng dọa cô ấy.”

Người kia vừa nghe, bạn gái? Liền cười, cười rất phách lối, lập tức đứng lên, lưng hùm vai gấu, mặt hung thần ác sát nhìn chằm chằm Chu Khải: “Ha ha ha, mặt trắng nhỏ, ta hơn mi nhiều, không có bản lãnh thì đừng ở đây ra vẻ đại gia. Cẩn thận cứu không thành cuối cùng lại mang vạ vào mình. Người anh em, không đáng giá.”

Tới nơi này người nào mà chưa từng thấy qua, không phải không biết Chu Khải có tâm tư gì.

Chu Khải chợt cười lạnh. Hiện tại hắn uống quá nhiều, quay đầu liếc mắt nhìn cô gái bị dọa sợ, một đôi mắt đen nhánh tinh khiết vô cùng đẹp. Hắn nghĩ, vì đôi mắt này tối nay liền cứu cô bé.

Quay đầu lẳng lặng nhìn mấy người kia, Chu Khải móc ví của mình ra, tiện tay viết chi phiếu năm mươi vạn ném xuống: “Ta không quản được, nhưng nó quản được chứ?” Sau đó không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người, lôi kéo cô gái nhỏ kia đi.

Cô bé kia không thấy rõ con số trên chi phiếu, bị Chu Khải lôi về phía trước. Cô sợ, không biết người đàn ông này tốt hay xấu.

Mấy người phía sau nhìn chi phiếu rơi xuống, người tốt. Chỉ tùy tiện ra tay, liền là năm mươi vạn. Mấy người kia rất vui mừng, dễ dàng có được năm mươi vạn như vậy giống như ở trên trời rơi xuống vậy.

Người kia cầm chi phiếu lập tức đi vào toilet gọi điện thoại: “Ai, người phụ nữ kia đã bị hắn lôi đi. Người tốt, thì ra lại có tiền như vậy, tiện tay vung liền năm mươi vạn. Có tiền rồi.” Người bên đầu dây không biết nói cái gì, người đàn ông này liền vui mừng, luôn miệng nói vâng vâng vâng.

Trở lại chỗ ngồi, thấy mấy huynh đệ đang tranh giành tấm chi phiếu, liền rống lên: “Tranh giành cái gì, bên kia nói rồi, làm rất tốt, về sau còn thiếu của chúng ta hay sao.” Lời vừa nói ra, mấy huynh đệ kia liền vui mừng, luôn miệng nói ok.

Bên này, Lý Lệ tức giận ngắt điện thoại, trong lòng cười lạnh. Được, Chu Khải, vì một người phụ nữ có dáng dấp ba phần giống Lộc Hàm liền dễ dàng vung ra năm mươi vạn. Có bản lãnh,thật đúng là xem thường địa vị của thằng tiện nhân Lộc Hàm trong lòng anh rồi.

Bên này, Chu Khải đưa cô bé lên xe của mình, hắn cảm thấy nhức đầu, đã uống nhiều như vậy. Liếc mắt nhìn người con gái đang phòng bị mình, Chu Khải khẽ mỉm cười, nhẹ nói: “Cô không phải sợ, tôi sẽ không làm gì cô. Chẳng qua là thấy dung mạo của cô đặc biệt giống một người bạn của tôi. Được rồi, mấy người kia sẽ không làm khó dễ cô nữa đâu. Tôi vừa nãy uống quá nhiều, không thể lái xe, không thể tiễn cô được.”

Cô bé kia nghe được có chút sửng sốt, nhìn chằm chằm Chu Khải. Nhìn kỹ, cảm thấy người đàn ông này thật đẹp tai, người phụ nữ kia sao lại có thể nhẫn tâm hại người như vậy?

Cô gái ngượng ngùng cười một tiếng, dáng vẻ xấu hổ. Tóc dài xõa xuống, cô đưa tay vuốt tóc ra sau. Chu Khải đúng lúc nhìn thấy gò má của cô, ở góc độ này, đặc biệt nhớ đến Lộc Hàm. Có lẽ cồn rượu tác dụng, hắn vươn tay giúp cô bé vén tóc bị vương xuống, sau đó đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào cô.

Cô gái cảm thấy ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình càng ngày càng nóng, nóng đến nỗi cô có cảm giác không thở nổi. Khẽ ngẩng đầu, hai mắt đảo qua, lòng Chu Khải giống như bị thứ gì đánh trúng. Trái tim bị đè nén đã lâu kích động mượn rượu liền vươn tới.

Bàn tay vừa kéo, kéo thân thể yếu đuối của cô gái vào ngực, dịu dàng hôn. Thời điểm chạm vào cô gái, nhạy cảm thấy thân thể phía dưới run lên, sau đó từ từ mềm đi. Chu Khải hôn rất dịu dàng, đôi mắt luôn mở nhìn bộ dáng say mê của người phía dưới.

Ngày hôm sau Chu Khải vừa mở mắt ra cảm thấy cả nhà đều xoay chuyển, hậu quả của say rượu. Chống cái trán đứng dậy, chăn phía dưới chảy xuống, lộ ra thân thể lõa lồ, phía trên còn có mấy vết cào. Chu Khải sững sờ, chuyện gì xảy ra?

Nhanh chóng vén chăn lên, toàn thân mình không mảnh vải, bên trên đệm trắng như tuyết có vệt đỏ tươi chói mắt. Mà bên cạnh sớm không có bóng dáng của người nào, chỉ có mình ở trong phòng tìm kiếm cái gì.

Chu Khải sửng sốt, ôm đầu hồi tưởng xem tối qua mình gặp chuyện gì. Từ từ nhớ lại có người giống Lộc Hàm, có chút chưa tỉnh hẳn, chẳng lẽ tối hôm qua?

“Ầm……” Cửa phòng bị mở ra, Lý Lệ với gương mặt tức giận xuất hiện trước cửa.

Trong nháy mắt Chu Khải kinh hoảng, giống như học sinh tiểu học làm sai bị thầy giáo bắt được. Nhưng trong nháy mắt bình tĩnh lại, hắn tại sao phải kinh hoảng? Hắn chậm rãi hồi thần, chậm rãi từ từ đứng dậy, cũng không để ý những dấu vết trên người mình làm Lý Lệ phát điên, cũng không quản Lý Lệ có thấy qua thân thể mình hay không, cứ như vậy nghênh ngang ở trước mặt Lý Lệ mặc quần áo.

Lý Lệ không được để ý, khi Chu Khải xuyên qua cô ta đi tới phòng khách, Lý Lệ liền giơ tay cho hắn một bạt tai: “Anh bây giờ giỏi rồi đúng không, đi tìm phụ nữ đưa rượu làm điếm. Nhưng anh có thể thông minh một chút được không, không cần phải ngu như vậy bị người tùy tiện đùa bỡn. Anh xem một chút người đàn bà kia làm chuyện tốt gì với anh.”

Chu Khải tùy ý nhìn hình trên mặt đất, đúng lúc thấy được trên ảnh là cảnh mình cùng tối hôm qua hoan ái với cô bé kia. Đồng tử hắn co rút lại, lại thấy được những tấm hình khác. Trong ảnh là cô gái ánh mắt mê ly, khổ sở nhưng nét mặt lại vui thích. Chuyện tối qua xem ra là thật.

Cúi người xuống nhặt lên quan sát. Giống như là đang nhìn ảnh nghệ thuật, nhìn xong còn gật đầu một cái: “Chụp rất đẹp, vị trí rất độc đáo.” Hai người vẻ mặt đều vui thích, cũng khiến cho hắn nhận thấy cô gái thỉnh thoảng có ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía ống kính.

Lý Lệ càng nghe lại càng tức giận: “Ý tứ của anh là gì, có biết sáng nay người đàn bà kia cầm những tấm hình này tới tìm tôi hay không. Yêu cầu đưa cho cô ta một trăm vạn! Ha, một trăm vạn, đúng là đáng tiền!”

Ánh mắt Chu Khải co rút lại, sau đó coi như không có gì nói: “Một trăm vạn? Trị giá đấy, tối hôm qua tôi rất vui vẻ. Cô xem những tấm hình này đi, không phải là chứng minh tốt nhất sao? Cho đi!”

Lý Lệ bị giận làm cho điên lên, thân thể giận đến run rẩy, không thể tin được chỉ vào Chu Khải: “Anh nói cái gì?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro