Bị Nguyễn Manh Manh giáo huấn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên mập mạp cùng những người khác đều sững sờ đứng ngây ra.

Như thế nào cũng không nghĩ tới, ra mặt bênh vực kẻ yếu sẽ là một nữ sinh kiều diễm phấn nộn.

Trước mắt là cô gái có mái tóc đen dài mềm mại, da thịt trắng tuyết, đôi mắt long lanh, lông mi dày như một cánh quạt nhỏ khi rũ xuống, nhìn qua rất nhẹ nhàng tao nhã.

Eo thon kia dường như một tay đã có thể ôm trọn, còn có cơ thể đã phát triển, đường cong hiện ra rất rõ ràng sau bộ váy. Cô gái này dậy thì quả thật rất thành công, rất mê hoặc người với bộ dáng thành thục. Hơi thở tươi mát phảng phất hương vị quả táo mọng chín, rất dễ chịu.

Cô gái trước mắt, mắt ngọc mày ngài, đường cong lả lướt, cả người khí chất cùng với các cô gái khác cao quý hơn rất nhiều. Chỉ là đôi mắt kia quá trong suốt, nước gợn lăn tăn nhưng nếu trừng mắt một cái, đều có thể dạy người ta xương cốt mềm mại.

Càng đừng nói là tên mập mạp, bị cánh tay mềm mại nhỏ nhắn của Manh Manh nắm lại, hận không thể nắm ngược lại bàn tay nhỏ của cô, vĩnh viễn đều không buông ra.

Tên mập cười đến sáng lạng:

"Hắc hắc, tiểu mỹ nhân, cô biết Mộ Cảnh Hành nên muốn bênh vực kẻ yếu? Cũng không sao, muốn chúng tôi buông tha hắn cũng không phải không được. Tới, cô đến hôn tôi một cái, tôi bảo đảm không, không... Aaaaaa, đau, đau đau đau. Buông tay, buông tay, mau buông tay!" Giọng nói tên mập như bị ngăn cổ họng, khuôn mặt dữ tợn vặn vẹo.

Nguyễn Manh Manh nắm cánh tay hắn bẻ mạnh một cái, cánh tay hắn liền truyền đến rõ ràng tiếng "rắc".

"Dừng tay, sẽ gãy mất. Cứu mạng! Tay của tôi..."

Những người khác vừa rồi còn tưởng rằng tên mập cố ý đùa tiểu mỹ nữ vui vẻ, ai ngờ càng xem càng cảm thấy không thích hợp.

Đến lúc thấy khuôn mặt tên mập trắng bệch đột nhiên đỏ lên thành màu gan heo, những người khác mới phản ứng.

"Buông tay, mau buông ra!"

"Cô, con mẹ nó buông tay!"

Nguyễn Manh Manh giờ phút này không chút nào để ý đem cánh tay của tên mập ném ra.

Theo động tác thả ra của cô, tất cả mọi người đều tập trung nhìn cánh tay tên mập. Cánh tay khi thoát ra khỏi sự kìm nén liền đáng thương buông thỏng ở bên người.

"Tôi, tay của tôi!" Khuôn mặt tên mập tràn ngập hoảng sợ, nhìn cánh tay chính mình đau đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Lại ngẩng đầu nhìn Nguyễn Manh Manh.

Hắn mở to mắt, không thể tin một cô gái nhỏ có vóc dáng mảnh mai như vậy, thế nhưng có thể đem tay mình làm trật khớp.

"Mẹ nó, dám đánh đại ca chúng tôi!"

"Tiến lên, cho tiện nhân này biết chúng ta ở Trí Học có bao nhiêu lợi hại!"

Dư lại một nhóm năm người tiến lên, muốn mượn nhiều người bắt lấy Nguyễn Manh Manh.

Ai ngờ...

Rầm, rầm rầm!

Năm người xông tới, sau một loạt âm thanh, tất cả đều ngã trên mặt đất thống khổ kêu rên.

"Không biết tự lượng sức mình." Nguyễn Manh Manh đối những người này khịt mũi coi thường.

Chỉ biết người nhiều ở đây rất ỷ đông hiếp yếu, xem ra Trí Học với những trường khác đều giống nhau có rất nhiều bại hoại.

Cô xoay người bước đi, không để ý đến Mộ Cảnh Hành đang khiếp sợ miệng đang mở to thành chữ O đang từ từ lấy lại tinh thần.

Thẳng đến khi thấy cô đi xa, Mộ Cảnh Hành mới đột nhiên phản ứng lại.

"Manh Manh, tớ không phải đang nằm mơ đi? Thật là cậu! Cậu cư nhiên chạy tới Trí Học cứu tớ?!"

Mộ ăn chơi trác táng vẻ mặt sùng bái cùng ánh mắt lấp lánh nhìn cô, hận không thể ôm Nguyễn Manh Manh khóc rống.

Nguyễn Manh Manh liếc mắt nhìn cậu.

"Tớ không phải đặc biệt cứu cậu, chỉ là trùng hợp. Tớ hôm nay chuyển trường đến Trí Học."

"Cái gì, cậu chuyển tới trường này?" Trên mặt Mộ Cảnh Hành hoàn toàn khiếp sợ, nhưng cũng đoán ra được một số chuyện.

Bởi vì khi còn nhỏ trải qua nhiều chuyện, cô không thích các trường học quý tộc, càng không thích cùng Nguyễn Kiều Kiều học chung trường, Mộ Cảnh Hành đã sớm biết.

Chỉ là, Nguyễn Manh Manh không có phát hiện, trên mặt Mộ Cảnh Hành trừ bỏ khiếp sợ, ánh mắt còn chợt lóe qua lo lắng.

Cái loại lo lắng này, tựa hồ là thật không hy vọng Nguyễn Manh Manh chuyển trường tới đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro