Kinh động đến Lệ thiếu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đừng nói chuyện của tớ, nói chuyện của cậu đi." Nguyễn Manh Manh không nghĩ tới chuyện mình chuyển trường sẽ liên lụy đến mẹ cô.

"Không phải từ trước đến nay cậu luôn không tiếp xúc với những loại người kia sao? Mấy người kia làm sao dám tìm cậu gây phiền toái?"

"Xí, đừng nói nữa." Mộ Cảnh Hành không cao hứng méo miệng.

"Còn không phải bởi vì Cố Huyễn. Hắn với Nguyễn Kiều Kiều, đôi cẩu nam nữ kia không biết xấu hổ cấu kết với nhau làm việc xấu, sợ bị người ta khua môi múa mép bàn tán, liền ở bên ngoài bịa đặt."

"Rõ ràng tất cả mọi người đều biết chuyện của cậu với Cố Huyễn, cậu mới là vị hôn thê danh chính ngôn thuận của Cố Huyễn nhưng những người đó lại cho rằng Cố Huyễn với Nguyễn Kiều Kiều rất xứng đôi. Bây giờ lại bới móc ra chuyện cậu từ nhỏ đã ghen ghét Nguyễn Kiều Kiều, biết cô thích Cố Huyễn cho nên cố ý đoạt đối tượng của em gái mình, ngoan cố quấn lấy Cố Huyễn."

"Tớ nghe không được tai, liền cùng bọn họ tranh cãi vài câu, xem như cùng Cố Huyễn hoàn toàn nháo đến không còn tình cảm." Câu kế tiếp không cần Mộ Cảnh Hành nói, Nguyễn Manh Manh đều đã biết.

Cô cùng Mộ Cảnh Hành, Cố Huyễn từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm cũng được nuôi dưỡng từ nhỏ.

Cố Huyễn cùng tuổi với cô, Mộ Cảnh Hành so với cô cùng Cố Huyễn nhỏ hơn 1 tuổi.

Cố Huyễn lúc nhỏ cũng chỉ là công tử chỉ biết tiêu xài tiền phung phí, cả ngày ăn nhậu chơi bời có thể so sánh với Mộ Cảnh Hành, đương nhiên bây giờ đã lên đại học, bắt đầu tiếp xúc với chuyện công ty, Cố Huyễn càng ngày càng có năng lực hơn.

"Tớ hiện tại chỉ nghĩ điều tra rõ chuyện của chị tớ, chuyện bọn họ ân ái như thế nào thì cứ như thế đi. Đi, cậu dẫn tớ tới phòng học, tớ với cậu chung lớp."

"A, cậu với tớ chung lớp? Kia, kia đi thôi."

Mộ Cảnh Hành nghe được Nguyễn Manh Manh muốn đến phòng học, tựa hồ có chút thất thần.

Hắn nhìn Nguyễn Manh Manh, lại cúi đầu, nhìn một cái lại cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì.

*

Cùng lúc đó, bên kia.

Lăng Bắc đã chu toàn hết thảy, đang cùng Lệ Quân Ngự báo cáo công tác.

"Thiếu gia, ngài yên tâm. Chuyện ở trường học đã an bài tốt. Ban 13 tuy rằng kém một chút, nhưng tiểu thư nói lần sau sẽ có bài làm phân ban lại." ( có ai thấy Lăng Bắc này hài hài tếu tếu thế nào không haha )

"Ban 13?" Trong di động truyền đến một giọng nói trầm thấp. Ngữ khí lãnh đạm, nhưng trong đó ẩn ẩn mang theo chất vấn, làm Lăng Bắc nhịn không được rùng mình.

"Là, là ban 13. Trí Học nói đây là quy củ của bọn họ, đến trường cần căn cứ thành tích để phân ban. Tiểu thư, thành tích tiểu thư, chỉ có thể vào ban 13."

"Người của Lệ Quân Ngự chỉ có thể học lớp tốt nhất." Bên kia điện thoại, tiếng nói như cũ trầm thấp.

Ngữ khí lạnh băng, phảng phất không muốn nghe Lăng Bắc giải thích.

"Thiếu gia, chuyện phân ban đã lo xong rồi... Hơn nữa, là ngài nói muốn chuyện này thật kín, đừng cho bọn họ..."

"Cho nên, cậu hiện tại là đang nghi ngờ quyết định của tôi?" Môi mỏng của nam nhân cong lên tạo một đạo rét lạnh, cho dù cách một màn hình, Lăng Bắc cũng có thể cảm nhận trong không khí có hơi thở lạnh lùng.

"Không, thuộc hạ không dám."

"Ở đó chờ." Lệ Quân Ngự thay đổi tư thế, thanh âm lạnh lẽo đến có độ ấm.

"A?"

"Một giờ sau tôi đến."

*

Cao tam, phòng học ban 13.

Nguyễn Manh Manh vừa mới theo Mộ Cảnh Hành đi vào phòng học liền bị học sinh ở lớp nhìn chằm chằm.

Tất cả nam sinh khi thấy Nguyễn Manh Manh đáy mắt liền hiện lên diễm quang.

Mà nữ sinh thì có người hâm mộ, có người thờ ơ, cũng tự nhiên sẽ có người âm thầm ghen ghét.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro