Chương 2: Bệnh nhân viêm ruột thừa cấp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trên đường đi, Đường Tiểu Khả đi theo sau lưng y tá, mặt mũi tràn đầy hưng phấn, thời điểm đi ngang qua phòng phẫu thuật, thật muốn xông vào xem tình hình bên trong phòng. Cô ôm thuốc gây mê trên tay, tiêm hai lần thuốc vẫn không có tác dụng, vậy trực tiếp dùng một hộp là được rồi, làm gì phiền toái như vậy.

"Bệnh nhân bị viêm ruột thừa cấp có nặng hay không? Người mổ chính là ai?"

"Bệnh nhân rất cố chấp, hơn nữa nếu hắn cứ kéo dài không phẫu thuật, tôi sợ không kéo dài được lâu. May mắn lần này đích thân viện trưởng tự mình mổ chính, nếu đổi thành bác sĩ khác, tôi sợ là cũng không có nắm chắc thành công."

"Nghiêm trọng như vậy?" Đường Tiểu Khả cau mày, ngay cả viện trưởng cũng đến đây. Mặc dù bệnh viện Nhân An của bọn họ chỉ là bệnh viện loại ba, nhưng có thể làm cho viện trưởng tự mình mổ chính, cũng không phải là người bình thường.

Y tá này bệnh viện Nhân An cũng có chút lai lịch, chứ không làm sao có thể tham dự nhìn một màn viện trưởng tự mình mổ chính. Ở bệnh viện, chỉ có mấy vị y tá trưởng mới được phép tham gia các cuộc phẫu thuật để giúp đỡ bác sĩ mổ. Cô ta không thèm để ý đến Đường Tiểu Khả, tiếp tục đi đến phía trước.

Đứng ngoài cửa phòng phẫu thuật số 8, là một loạt người đàn ông mặc tây trang màu đen, mỗi người đều khôi ngô cường tráng, mặt không biểu tình. Bọ họ đứng thẳng tắp, vững trãi như Thái Sơn.

Đường Tiểu Khả dừng bước lại, mắt nhìn một đám người mặc tây trang đen. Thầm nghĩ, bệnh nhân này khẳng định là thân phận không nhỏ, nếu không tại sao lại phô trương lớn như vậy.

Quả nhiên, có tiền, có địa vị, lại có thể tùy hứng như vậy!

Phong Minh cũng mặc tây trang màu đen giống như vậy, tỉ lệ dáng người hoàn mỹ, thân hình tráng kiện, ngũ quan tuấn dật. Hắn đứng bên ngoài cửa phòng đi qua đi lại, Tam thiếu từ trước đến giờ không cho phép bất kỳ ai đến gần, Lôi Nặc còn đang bị giày vò ở bên trong. Nếu không phải bác sĩ gia đình đột nhiên có việc xin nghỉ phép xuất ngoại, thì hắn cùng Lôi Nặc cũng sẽ không phải khổ cực nghĩ biện pháp tìm đến nơi này.

Nhìn những người lạ đột nhiên đến gần, tất cả các vệ sĩ đều nhìn về hướng Đường Tiểu Khả và y tá đi đến. Y tá tự nhận mình đã từng thấy không ít sóng to gió lớn, nhưng đối mặt với ánh mắt như thế này, vẫn bị dọa sợ đến run chân.

"Chúng tôi... là đến đưa... đưa thuốc gây mê...." Thanh âm run rẩy, phát âm cũng coi như rõ ràng.

Phong Minh ánh mắt lạnh lùng roi trên người y tá, hắn phất phất tay, tất cả vệ sĩ liền lập tức thu hồi ánh mắt. Mắt hắn nhìn Đường Tiểu Khả đầu cúi thấp, trong ngực ôm cả hộp thuốc mê.

"Đi vào đi."

Y tá như trút được gánh nặng, thời điểm cất bước đi xém chút ngã xuống đất. Mà Đường Tiểu Khả lúc này ngước mắt lên nhìn, ánh mắt trong suốt linh động, tựa như viên kim cương lấp lánh ánh sao. Cô mỉm cười, đi theo y tá tiến vào phòng phẫu thuật.

Viện trưởng Kiều sắc mặt nặng nề, mấy bác sĩ xung quanh càng lực bất tòng tâm, bọn họ làm phẫu thuật nhiều năm, bệnh nhân nào đến đều không ai không nghe lời họ cả. Nhưng bệnh nhân này sức chịu đựng thật đáng ngạc nhiên, quả thực để khiến cho người ta phải tặc lưỡi. Hai lần được tiêm thuốc gây mê, mà một chút hiệu quả cũng không có. Phải biết rằng, người bình thường chỉ cần tiêm một liều thuốc gây mê là quá đủ rồi.

"Tam thiếu, ngài vẫn là nên đồng ý phẫu thuật đi." Lôi Nặc sắc mặt nặng nề, giọng nói mang theo khẩn cầu. Nhìn người bệnh ở trước mặt, vẫn cứ thẳng thắn quyết tuyệt nhất định không nghe theo.

"Nếu như cứ tiếp tục trì hoãn, chỉ sợ tôi cũng không thể làm được gì." Viện trưởng Kiều nhìn người đàn ông không nhúc nhích, bất đắc dĩ lên tiếng. Đứng im tại chỗ đi cũng không được, ở lại cũng không xong.

Ông không dám đắc tội, cũng không chọc nổi vị đại nhân vật này, nếu như ông có sai sót gì, thì bệnh viện Nhân An này chỉ sợ sẽ biến mất.

"Viện trưởng, thuốc gây mê tới rồi." Y tá nói xong liền tiến lên, đi theo đằng sau là Đường Tiểu Khả ôm cả hộp thuốc.

Đường Tiểu Khả tròng mắt đen lúng liếng nhìn phòng phẫu thuật đầy đủ các trang thiết bị y tế, lại ngước mắt lên, nhìn thấy người đàn ông trược mặt ngồi trên giường bệnh khiến cô bị kinh diễm.

Mái tóc màu nâu nhiều tầng mềm mại, rực rỡ, dưới ánh đèn sáng chưng của phòng mổ bao phủ, cả người người đàn ông kia dường như là được bao bọc bởi một tầng sương mai long lanh mờ ảo. Anh ta ngồi vắt chân tùy ý, ung nhã (ung dung + hòa nhã) cao quý, 2 nút cúc áo sơ mi màu đen được đặc chế bởi kim cương, đang mở rộng, lộ ra một chút màu da mật ong nơi lồng ngực quyến rũ mê người. Cánh tay miễn cưỡng chống lên đùi, vòng tay Hắc Diệu Thạch (Black Obsidian) có giá trị không nhỏ, phát ra ánh sang trong suốt, lạnh lẽo.

Màu da trắng nõn, sắc môi đỏ thẫm không sai, đôi môi mỏng mà lạnh, mi phong trương nhi dương (ko hiểu). Cả người hắn tà mị giống như yêu, kiêu ngạo như sói, cao quý như hồ (cáo).

Giờ phút này, cả người hắn ta tản ra hơi thở mạnh mẽ không muốn gần gũi người khác.

Hoặc là, có thể nói rằng hắn từ trước đến giờ đối với bất kỳ người nào đều tỏ ra xa cách ngàn dặm.

Chỉ yên lặng tùy ý ngồi đó, thâm thúy như đá Hắc Diệu Thạch, đôi mắt không có một gợn sóng, đều là lạnh nhạt, không hề có nửa phần cảm xúc khác.

Lôi Nặc đứng bên cạnh hắn, nhìn đám người của viện trưởng Kiều không dám đến gần, thầm mắng trong lòng "Đồ nhát gan" ! Cứ tiếp tục thế này, chỉ sợ Tam thiếu cứ thế mà bỏ mạng vì không chữa trị viêm ruột thừa cấp kịp thời mất.

"Mấy người còn thất thần làm cái gì? Nếu Tam thiếu có nửa phần hao tổn, chúng ta nhất định đem toàn bộ người của bệnh viện này chôn cùng!"

Viện trưởng Kiều lần này sắc mặt lại càng kém, bệnh viện Nhân An là do một tay ông gắng sức tạo dựng , vất vả lắm mới có chút danh tiếng như ngày hôm nay, cũng không thể bị hủy hoại như vậy. Ông liếc mắt nhìn thấy Đường Tiểu Khả đứng ở một bên, giọng nói không khỏi lớn lên mấy phần.

"Bác sĩ Đường làm sao còn đứng ở đây, bệnh nhân hiện tại cần gây mê để tiến hành phẫu thuật, còn không mau lên."

Đường Tiểu Khả ngẩng đầu, lần đầu tiên thấy viện trưởng Kiều nổi nóng lớn tiếng như thế, rất rõ ràng, cô đây là nơi để cho người khác trút giận. Cô ôm hộp thuốc gây mê, liên tiếp nga nga hai tiếng đáp ứng, động tác lưu loát mở thuốc gây mê ra, đem toàn bộ chất lỏng vào bên trong ống tiêm.

Nhìn vẻ mặt lạnh lùng như băng của người đàn ông kia, trong lòng có chút lo lắng, chậm rãi tiến đến gần phía bệnh nhân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro