THIRTEEN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungkook lén nhìn tới nơi Seokjin đang nói gì đó với Jimin, người kia gật đầu và đi vào bếp sau khi giải thích với đám trẻ rằng mình cần phải đi làm vài chuyện. Seokjin nhìn Jungkook và hất đầu về hướng Jimin vừa đi khỏi, sau đó quay trở về đám trẻ và chơi đùa với chúng.

Jungkook đứng dậy và bước chậm chạp vào trong bếp, nơi Jimin đang mở một túi nến rực rỡ sắc màu.

"Uhm," Jimin nhảy lên vì ngạc nhiên và quay người lại, trước khi người kia kịp nói điều gì, Jungkook đã nhanh chóng nói ngay. "Em cần nói chuyện với anh."

"Anh hơi bận một chút." Jimin nói và xoay người tập trung vào việc đang làm. Jungkook hít sâu một hơi và đóng chặt cửa lại để có thể nói chuyện riêng tư hơn, cậu dựa người vào bàn bếp cạnh Jimin.

"Là chuyện quan trọng." cậu lẩm bẩm và nhìn Jimin tháo cái bọc chứa nến, đi đến bên tủ lạnh và bê chiếc bánh mà Seokjin đã nướng sáng nay ra.

"Anh chắc là em có thể đợi đến chút nữa, Jungkook-ssi." Jungkook nhăn mặt trước kính ngữ, Jimin là người đã đề nghị họ nói chuyện bình thường và giờ cũng chính anh ấy là người đối xử với cậu như hai người xa lạ. Jungkook thừa nhận rằng có hơi đau chút xíu.

Jungkook nắm lấy cổ tay Jimin để khiến người kia dừng lại và xoay người đối diện với cậu. Jimin trông có vẻ tức giận với chân mày nhíu lại, nhưng vẻ cau có đó chỉ khiến Jungkook nghĩ về một chú mèo con, và cậu phải cố hết sức không để mình cưng nựng cái con người trước mặt.

Tập trung nào, cậu tự nói với bản thân mình như thế, chuyện quan trọng lắm.

"Để anh đi, Seokjin hyung bảo rằng-"

"Không, em cần giải thích vài chuyện. Hyung là người buộc em phải vào đây và nói chuyện với anh, vì thế làm ơn nghe em nói hết đi." Jimin mím chặt môi, có chút sợ hãi vì giọng trầm trầm của Jungkook, và tất nhiên người trẻ hơn tận dụng ngay thời cơ này để nói tiếp.

"Đầu tiên là, em biết em là một thằng khốn lúc chúng ta gặp nhau lần cuối, vì thế cho em xin lỗi anh nhé." Cậu vẫn chưa buông tay Jimin ra vội, nhưng lực nắm đã mềm hơn, giờ chỉ còn chạm vào và chơi đùa với ngón tay anh ấy mà thôi. "Chỉ là em-em..em có hơi sợ...sợ anh." Jungkook thở dài tuyệt vọng, cậu có đầy đủ từ ngữ trong đầu mình, cậu đã biết mình muốn nói gì nhưng với ánh mắt Jimin nhìn mình như thế, Jungkook không biết mình đang nói gì nữa.

"Em sợ anh? Tại sao chứ? Anh luôn tử tế với em mà." Jimin hỏi, cảm thấy bị xúc phạm với những gì Jungkook nói, và người nhỏ hơn gấp rút giải thích trước khi cái đống hổ lốn này có thể lớn hơn nữa và khiến Jimin triệt để ghét mình hẳn hoi.

"Không, không phải là sợ anh- ý em là, em sợ bởi vì cảm giác của em với anh..." cậu dừng lại, liếm môi vì căng thẳng khi Jimin thắc mắc nhìn mình. "Đây là lần đầu tiên em gặp một người khiến em cảm thấy thế này và lúc đầu nó thật đáng sợ, em không biết phải phản ứng làm sao nữa nhưng-nhưng giờ thì..." Jimin vẫn chẳng nói gì, ánh mắt chăm chú nhìn Jungkook và cậu quyết định rằng dù người kia có từ chối mình ngay bây giờ thì ít ra cậu cũng đã thử rồi đấy thôi.

"Giờ thì sao?" Jimin nhẹ hỏi, đưa tay nắm lấy bàn tay Jungkook và kéo người kia đến gần hơn với mình.

"Em không còn sợ nữa." Cậu quả quyết nói. "Em đã đi đến nhận thức là em yêu anh rất nhiều và em không muốn để vụt mất anh. Ba tuần vừa qua không gặp được anh đã khiến em khổ sở muốn chết." Jungkook cảm thấy mọi gánh nặng đều đã được trút bỏ hết và giờ thì cậu đã tự do, giờ thì Jimin đã biết cậu đang nghĩ gì.

"Nếu anh muốn, chúng ta có thể thử xem sao." Jungkook nói đầy hi vọng. Cậu chăm chú quan sát ánh mắt Jimin đang nhìn mình, tìm kiếm thứ gì đó có thể làm bằng chứng cho sự trung thực của Jungkook, đôi môi anh ấy mở ra rồi khép lại, như thể không chắc mình nên nói gì, nhưng bàn tay đang nắm chặt tay Jungkook kia thì siết chặt, thậm chí cậu có thể thề là nhìn thấy lấp lánh trong đáy mắt Jimin.

"Anh-anh đã nghĩ em chẳng muốn có chút quan hệ nào với mình cả..." cuối cùng Jimin cũng run rẩy nói, khiến một lần nữa Jungkook thấy mình quá tồi tệ. Cậu đang trên đà xin lỗi lần thứ hai nhưng Jimin đã cắt ngang lời. "Anh cũng thích em nhiều lắm, gần như là ngay lần đầu chúng ta gặp mặt kia." anh ấy cười có chút xấu hổ, kí ức về lần đầu của họ khiến má Jimin đỏ bừng thật xinh đẹp. Câu nói ấy làm hy vọng trỗi dậy mạnh mẽ bên trong Jungkook, bởi vì anh ấy vẫn chưa từ chối cậu kìa, Jungkook cố giữ im lặng và kiên nhẫn chờ đợi người kia ra quyết định cuối cùng.

"Anh cũng muốn thử với em." Jungkook thở một hơi dài nhẹ nhõm và nụ cười hạnh phúc lập tức nở trên mặt, hạnh phúc và vui mừng nhận được từ lời nói của Jimin khiến một luồng ấm áp dâng tràn trong ngực.

"Thật sao?" Jungkook thì thầm hỏi lại, và Jimin gật. Cậu kéo người kia vào ngực mình và đặt môi mình lên đôi môi mềm như nhung của anh ấy. Jimin ngạc nhiên phát ra một tiếng động nhỏ, nhưng rồi cũng nhanh chóng hòa nhịp cùng Jungkook và đôi môi ấy đáp trả lại nụ hôn của cậu gần như ngay lập tức.

Môi họ chậm rãi khám phá nhau, thưởng thức cái chạm mà họ đã khát khao rất lâu rồi. Mọi chuyện thật tuyệt vời, quá tuyệt vời. Jungkook thậm chí còn nghĩ hoàn hảo không phải là một tính từ đủ lớn để miêu tả cảm giác hiện giờ của cậu nữa. Môi Jimin mềm và đầy, đã bị gặm cắn đỏ ửng vì cặp răng thỏ của cậu. Cuối cùng cũng được hôn khiến Jungkook nghĩ mình có thể lăn đùng ra ngất ngay từ giây phút môi mình gặp Jimin.

Khi họ rời nhau ra, cả hai đều thở hổn hển nhưng môi vẫn kề nhau gần sát, trán chạm trán và Jungkook đưa mũi cạ lên sống mũi nhỏ nhắn của Jimin, khiến người kia khúc khích cười hạnh phúc.

Jimin mở choàng mắt và bắt gặp ánh nhìn say mê của Jungkook dành cho mình, cậu thấy mình được yêu thật sự, ngực phập phồng với cảm giác vừa tìm thấy trong đời, mọi lỗ chân lông đều được hạnh phúc tưới tắm.

Cả hai nhìn nhau, một đôi mắt nâu đang cười với một đôi mắt đen nhạt, và khi họ lại lao vào nhau lần nữa, cánh cửa đột nhiên bật mở, tiếng thét và tiếng cười của bọn trẻ cứ thế len lỏi vào ngay cả phần yên tĩnh nhất của căn nhà.

Cả hai đều buông nhau ra ngay lập tức, quá xấu hổ khi bị bắt gặp làm mấy chuyện người lớn ở một buổi tiệc toàn trẻ con thế này. Nhưng đó là Seokjin, người chỉ đơn giản cười với họ và nét tinh nghịch ánh lên trong mắt anh ấy.

"Oh~ xin lỗi vì cắt ngang chuyện tốt nhưng mà bọn trẻ nóng lòng muốn ăn bánh lắm rồi." Jungkook ho khù khụ và ngượng ngùng gãi gãi đầu, Jimin xoay người lại và những ngón tay run rẩy bắt đầu đặt nến lên trên lớp kem bánh, nhẹ nhàng xin lỗi vì đã quên mất đem bánh ra ngoài. Seokjin cười, hai cái đứa nhóc này thật là dễ thương quá.

Phần còn lại của buổi tiệc cứ thế êm đềm trôi qua, Jungkook gắn chặt mình vào thân hình Jimin với bàn tay sở hữu ôm chặt khắp nơi của anh ấy, Jimin quá đỗi ngượng ngùng khi cậu cứ thản nhiên mà bày tỏ mình như vậy, nhưng không hề phản đối tí nào. Seokjin nhìn họ thật trìu mến, cả hai thật dễ thương.

Khi buổi tiệc kết thúc, bọn trẻ đã về nhà hết, Jungkook và Seokjin bắt đầu dọn dẹp, Jimin thì đưa Sungjae đi ngủ. Thằng nhóc quá phấn khích cả buổi tối với bạn bè, nên gần như ngủ gục trên ghế lúc nãy vì kiệt sức.

"Anh thấy có vẻ mọi chuyện tốt đẹp quá ha." Seokjin dùng khuỷu tay huých vào em mình với một nụ cười thấu hiểu trên mặt, má Jungkook đỏ lên và cậu nhìn anh mình qua góc mắt, quá ngượng để nhìn thẳng vào người kia.

"Yeah...em cảm ơn." Seokjin nhún vai, vỗ vào lưng thằng em mình và cười ấm áp.

Jungkook đỗ xe ngay trước của tòa nhà Jimin đang ở, bởi vì đã tối muộn rồi nên cậu đã may mắn tìm được một chỗ đỗ tốt và dư đôi chút thời giờ hôn tạm biệt người kia.

Jimin rên rỉ khi Jungkook bóp mạnh lên đùi cậu, quá gần nơi kia, bàn tay nhỏ nhắn của cậu lại nắm chặt lấy tóc Jungkook để ngăn đôi môi kia rời xa mình, như thể Jungkook có thể dứt mình ra khỏi đôi môi đầy tội lỗi của cậu không bằng. Cái hôn này càng ngày càng sâu hơn, với môi lưỡi đan nhau, mút, cắn, và quá, quá tuyệt vời.

Jimin cố lùi lại để hít một hơi dài nhưng Jungkook lại đuổi theo ngay sau đó, hàm răng thỏ cắn nhẹ lên cánh môi dưới của Jimin, mút và liếm như thể muốn kéo anh ấy lại, Jimin chịu thua, và một nụ cười tự mãn nở trên môi Jungkook. Jimin trượt một bàn tay từ tóc Jungkook xuống cổ và kéo lớp áo dày đang che phủ xương quai xanh của người kia ra, khom xuống và đặt một nụ hôn ướt át vào đó, mút mạnh khiến Jungkook gầm nhẹ vì thỏa mãn.

Jimin hôn cậu thêm một lần cuối trước khi hoàn toàn dứt ra, cười lớn khi Jungkook cố sán đến gần hơn nhưng cần số trên xe đã thay Jimin chặn người kia lại mất rồi. Quá khó để làm những chuyện này trong xe.

"Anh phải vào trong rồi." Jimin thì thầm với đôi môi sưng đỏ, họ đã làm chuyện này cả nửa giờ rồi và mặc dù nó tuyệt vời, nhưng cứ ở mãi trong xe thì ngột ngạt lắm. "Ngày mai chúng ta lại gặp nhau và hẹn hò nhé, được không?"

Jungkook kéo cậu lại với một nụ hôn khác trước khi gật đầu và thì thầm một từ "vâng" với chất giọng khàn khàn khiến Jimin rùng mình, co người lại bên người kia, và hôn cậu ấy với một sự đam mê khác hẳn nãy giờ.

Jimin, cuối cùng thì, cũng đã bước ra khỏi xe sau cái hôn tạm biệt kéo dài mười phút đồng hồ, và liếc một cái nhìn cuối cùng về phía Jungkook, người đang ngồi sau tay lái với đôi mắt chăm chú như hổ đói theo mỗi bước chân cậu đi. Jimin vẫy tay chào tạm biệt và đi đến bên cửa chính nhà mình.

Jimin dùng những phút chờ thang máy khiến trái tim mình chậm lại, và giờ thì cậu mới dám nhìn mình phản chiếu trong gương, môi Jimin tự nở nụ cười khi nhìn thấy hai cánh môi mình giờ đỏ rực và sưng tấy, má hồng nhạt và tóc đang rối bù, chỉa ra khắp mọi hướng có thể. Jimin không thể chờ để gặp Jungkook lần nữa.

Cậu lôi chùm chìa khóa ra khỏi túi và vừa lúc cậu mở được cánh cửa, Jimin nghe tiếng bước chân dồn dập sau lưng mình. Cậu không có thời gian để xoay người lại và nhìn xem ai đang tới, bởi vì chỉ vừa chớp mắt, Jimin đã thấy lưng mình bị ấn chặt vào cửa, cậu bị vây bởi một cậu trai to lớn và đôi mắt đầy ham thích của người kia ve vuốt lấy mình, chỉ với nó, Jimin thấy mình bị nung chảy hoàn toàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro