Chương 11 (Hoàn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác kiên nhẫn nới rộng tiểu huyệt phía sau. Nơi này của Tiêu Chiến, dù đã làm bao nhiêu lần thì vẫn cứ luôn chặt như vậy. Lần nào cũng khiến cậu lo sợ nếu mình không cẩn thận sẽ làm anh bị thương.

Tiêu Chiến không trong kỳ phát tình, không hề dám buông thả bản thân mà cầu hoan.

Nhưng ánh mắt lại như đang câu dẫn người khác.

Nhịn không được Vương Nhất Bác cúi đầu hôn anh. Môi lưỡi dây dưa, tiếng nút lưỡi làm nóng bầu không khí.

Hai luồng tin tức tố vờn nhau, quyện lại, thơm ngọt đầy hấp dẫn.

Đặt Tiêu Chiến nằm xuống ghế sofa, Vương Nhất Bác thành kính hôn từng chút trên mặt anh. Lại để lại từng dấu hôn trên cơ thể anh.

Hai hạt đậu nhỏ bị Vương Nhất Bác giày vò đến đỏ bừng, sưng tấy. Khoái cảm khiến cho Tiêu Chiến rên rỉ.

Bị chính tiếng rên của mình chọc cho xấu hổ. Tiêu Chiến hoang mang lấy tay che mặt. Như đứa ngốc tin rằng làm như vậy thì sẽ không ai nhìn thấy sự xấu hổ của mình.

Vương Nhất Bác bị động tác nhỏ này của Tiêu Chiến chọc cười.

"Chiến Chiến..." Lưu luyến hôn lên mu bàn tay của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác muốn anh nhìn mình.

"Hư... Anh không có phát tình... Nhưng... Nó lạ lắm..."

Tiêu Chiến vừa nói vừa ngượng, ngượng đến nước mắt cũng chảy ra.

Vương Nhất Bác đan tay mình vào tay Tiêu Chiến, nhẹ kéo ra. Hai người mắt đối mắt, cậu dịu dàng hôn lên khóe mắt anh, hôn đi nước mắt. Lại nhẹ nhàng dỗ dành. "Không lạ... Vì anh cũng thích em... Chuyện này rất bình thường..."

"Anh muốn chạm vào em... Cũng muốn em chạm vào anh nữa..." Tiêu Chiến đỏ mặt nghiêng đầu ngậm lấy ngón tay cái của Vương Nhất Bác. Đầu lưỡi cuốn lấy ngón tay cậu ngầm ra hiệu.

"Anh rất hấp dẫn khi phát tình. Nhưng lúc tỉnh lại rất dễ thương... Dễ thương đến phạm quy..." Vương Nhất Bác đâm thẳng dương vật đã cương cứng của mình vào tận sâu bên trong Tiêu Chiến.

"Từ..."

"Đây là lỗi của anh..." Vương Ngất Bác không ngừng thúc vào.

"Hự... Ahhaa... Sâu quá... Nhanh... Haahh... Quá... Ưm..." Tiêu Chiến túm lấy cạnh sofa, cơ thể liên tục bị ra vào với tốc độ kinh khủng. Cảm giác như bị sóng đánh vậy, có chút dồn dập.

Vương Nhất Bác ban đầu vốn muốn dịu dàng với anh. Nhưng mà Tiêu Chiến thực sự là khắc tinh của cậu mà. Chỉ một ánh mắt của anh liền khiến cậu mất lý trí. Không cách nào ngưng lại.

"Chỗ đó... Ưm... Ahaa..." Điểm nhạy cảm bị Vương Nhất Bác không ngừng đỉnh vào. Tiêu Chiến kiềm không được bắn ra.

"Thích đến vậy sao?" Vương Nhất Bác cắn lấy vành tai Tiêu Chiến. Cảm nhận cự vật bị siết chặt lại, cười xấu xa không ngừng liếm láp vài cái. Chọc cho Tiêu Chiến run rẩy muốn trốn.

Đưa tay áp lên vùng bụng phẳng lỳ của Tiêu Chiến. Một suy nghĩ táo bạo xuất hiện trong đầu.

"Nơi này, có thể có tiểu bảo bảo sao?" Một đứa nhỏ trắng trắng mập mập, vừa thơm vừa mềm như Tiêu Chiến? Vương Nhất Bác bị tưởng tượng của mình chọc cho vui vẻ.

Tiêu Chiến đang chìm trong dục vọng, lơ ma lơ mơ hoàn toàn không hiểu Vương Nhất Bác đang nói gì.

Tiếng thở dốc trầm khàn của Vương Nhất Bác quẩn quanh bên tai, quấn chặt lấy thần kinh của Tiêu Chiến, hoàn toàn khiến anh mất lý trí.

Cả hai quấn lấy nhau và chẳng hề có ý định ngưng lại tìm bao cao su.

Hơn nữa, từ lúc Tiêu Chiến lôi kéo Vương Nhất Bác đã không nghĩ đến chuyện đó. Anh khao khát cảm giác trần trụi này. Chân chân thật thật cảm nhận Vương Nhất Bác bên trong mình. Như lần đầu tiên.

Khoái cảm này đưa hai người lên đỉnh hết lần này đến lần khác.

"Chiến Chiến. Chúng ta... Có bảo bảo được không?" Tiếng Vương Nhất Bác nỉ non bên tai, câu hồn đoạt phách.

Tiêu Chiến như bị mê hoặc. 'Bảo Bảo sao?' Vương Nhất Bác là muốn có con với anh?

Não xoay một vòng. Tiêu Chiến vòng tay ôm lấy cổ Vương Nhất Vác kéo lại gần. "Ừm" một tiếng nhỏ như tiếng mèo kêu. Lại như cầu vồng sau mưa, rạng rỡ trong mắt Vương Nhất Bác.

Tìm tới nơi phát ra hương mật đào chín mọng, ánh mắt Vương Nhất Bác tối đi.

Bên dưới thúc càng mạnh mẽ hơn. Tay giữ chặt eo Tiêu Chiến khiến cho dương vật càng đâm càng sâu, chạm đến cửa sản đạo đang đóng chặt.

Vương Nhất Bác liếm tuyến thể của Tiêu Chiến, răng nanh bất ngờ cắm vào. Từng luồng tin tức tố xạ hương mang theo hương quế nhàn nhạt xâm nhập vào từng lỗ chân lông của Tiêu Chiến. Chiếm đoạt từng tấc từng tấc da thịt anh.

Cự vật dập thật mạnh. Tiêu Chiến hét lớn, oằn mình chịu đựng khoái cảm ngập tràn. Cùng lúc cửa sản đạo mở ra, Vương Nhất Bác bắn hết vào trong.

Từng dòng tinh dịch nóng bỏng phun vào trong sản đạo. Ấm nóng mãnh liệt khiến Tiêu Chiến run rẩy. Bụng nhỏ dường như căng phồng lên.

Vương Nhất Bác ôm chặt Tiêu Chiến. Cự vật phía dưới không dời. Chặn đứng không cho một giọt nào trào ra ngoài. Cậu muốn thấy kết tinh tình yêu của bọn họ.

Đã nói kiềm chế, nhưng mà hai bọn họ một chỗ dính lấy nhau cũng chẳng phải một hai lần là xong. Đến khi cả hai mệt lả mới dừng lại.

Vương Nhất Bác săn sóc bế Tiêu Chiến đi tắm rửa sạch sẽ. Ôm lấy anh nằm trên giường, nhìn anh an ổn ngủ mới hạ xuống lo lắng trong lòng.

Đợi một lúc mới tìm điện thoại gọi cho mẹ Tiêu. Có lẽ họp báo phải hoãn lại một chút. Ngày mai chưa chắc Tiêu Chiến đã có thể đối mặt với dư luận và người hâm mộ. Hôm nay anh đã quá mệt mỏi rồi.

Mẹ Tiêu cũng hiểu ra phần nào. Họp báo bà cũng chưa có thông cáo nên không vấn đề gì. Chỉ là có một tin càng tốt hơn muốn thông báo.

"Về đại ngôn mỹ phẩm lần trước hai con tham gia. Bên họ mới phát triển dòng sản phẩm mới gọi là 'Mộng tưởng' muốn dùng câu chuyện của Tiêu Chiến truyền cảm hứng cũng như chủ đề này. Con... Hai đứa có thể xem xét." Riêng mẹ Tiêu thì cảm thấy hoạt động này còn có thể đem lại hiệu quả hơn họp báo nhiều lần.

Có thể dùng nó để nắm bắt xu hướng dư luận hiện tại đối với sự việc của Tiêu Chiến. Vẫn hơn là để đám phóng viên không cẩn thận mà đưa ra vài vấn đề không tốt.

Vương Nhất Bác dừng lại suy nghĩ, cũng cảm thấy lời mẹ Tiêu nói có lý. Nhưng mà, vẫn phải hỏi ý kiến của Tiêu Chiến trước. Dù anh có muốn làm gì cậu đều sẽ ủng hộ anh vô điều kiện.

"Đợi anh ấy tỉnh dậy con sẽ nói lại. Chuyện này vẫn là để anh ấy tự quyết định thì hơn." Vương Nhất Bác sẽ tôn trọng mọi quyết định của Tiêu Chiến.

"Được... Còn có, cảm ơn con A Bác." Với thân phận một người mẹ, lời cảm ơn này thực sự cần thiết.

"Cảm ơn mẹ đã nguyện ý để con chăm sóc anh ấy." Vương Nhất Bác nhìn tiểu bảo bối trong lòng, giọng liền mềm đi.

Mẹ Tiêu còn rất nhiều việc cần giải quyết, cũng không lôi kéo Vương Nhất Bác hàn huyên thêm. Chỉ dặn dò hai người nghỉ ngơi cho tốt liền cúp máy.

Tiêu Chiến đã lâu không được ngủ ngon như vậy. Cả người được bao trong mùi vị chỉ thuộc về Vương Nhất Bác khiến anh cảm thấy an tâm.

Đến khi bụng kêu réo đòi ăn mới chịu tỉnh lại.

Vương Nhất Bác nhìn Omega lười biếng nhà mình dụi mắt mơ màng, dễ thương chịu không nổi, cúi đầu hôn anh. Hôn hôn một hồi Tiêu Chiến cựa cựa người đẩy ra mới chịu thôi.

Lấy cốc sữa đã được cậu làm ấm sẵn từ đầu giường đưa đến bên miệng Tiêu Chiến. Giúp anh uống từng chút một.

Tiêu Chiến vô cùng ngoan ngoãn để Vương Nhất Bác phục vụ mình. Uống hết sữa rồi lại ôm lấy cậu đòi hôn hôn mấy cái.

Bế theo Tiêu Chiến ra ngoài. Thức ăn cũng đã chuẩn bị sẵn, toàn là món Tiêu Chiến thích.

Vừa ăn Vương Nhất Bác vừa nói lại chuyện đại ngôn cho Tiêu Chiến nghe.

Tiêu Chiến hơi sững lại, đũa trong tay hơi siết chặt. "Bọn họ không lo lắng hình ảnh hiện tại của anh sẽ..."

"Nếu họ đã tìm tới chứng tỏ đã suy nghĩ rất kỹ rồi. Anh không cần lo lắng điều gì, chỉ cần nghĩ xem muốn hay không?" Dù có là sóng to hay gió lớn, Vương Nhất Bác luôn nguyện ý được che chắn cho Tiêu Chiến.

Mong muốn lớn nhất đời này của cậu chính là Tiêu Chiến được tự do làm điều mình muốn. Cũng muốn anh được tỏa sáng, được tất cả mọi người công nhận và yêu thương. Vì chính con người anh, vì sự nỗ lực không ngừng của anh. Chứ không phải vì giới tính của anh.

Tiêu Chiến suy nghĩ rất lâu. Cuối cùng vẫn là chấp nhận đề nghị này.

Thông báo về buổi ra mắt dòng sản phẩm mang tên "Mộng tưởng" rất nhanh được phủ sóng rộng rãi trên mọi phương tiện truyền thông.

Hai bóng đen dựa vào nhau cùng một dòng giới thiệu ngắn gọn "Liệu bạn yêu có phải là chính tôi?" khiến cho độ chú ý liên tục tăng cao.

Tiêu Chiến đã thay đồ và trang điểm xong. Ngồi trong phòng chờ có chút lo lắng.

Ngày này cuối cùng cũng tới rồi, ngày mà anh chính thức cho cả thế giới biết, anh là Omega.

Vương Nhất Bác từ ngoài đi vào. Nhìn bóng dáng nhỏ bé của Tiêu Chiến lòng liền mềm đi.

Tiến lại cúi người ôm lấy Tiêu Chiến. "Lo lắng sao?"

"Một chút." Tiêu Chiến nghiêng đầu cọ nhẹ lên má Vương Nhất Bác. Có cậu ở đây, anh đã thấy mình dũng cảm hơn rất nhiều. Cảm giác dù có là kết quả xấu nhất thì anh cũng đủ sức để đối mặt rồi.

Hai bàn tay đan lấy nhau. Ánh lên trong gương. Chiếc khuyên tai chữ X bên tai Tiêu Chiến cùng chữ Z bên tai Vương Nhất Bác. Tình ý trong mắt ngọt ngào đến phát ngấy. Tô cơm chó này nếu đem ra ngoài là có thể nghẹn chết hết đám cẩu FA đấy.

Uông Trác Thành tới gõ cửa. Thấy Vương Nhất Bác nắm chặt tay Tiêu Chiến đi ra, cũng không hề ngạc nhiên chút nào. Ánh mắt cổ vũ Tiêu Chiến "Anh đã làm rất tốt rồi. Cố lên."

"Cảm ơn em." Tiêu Chiếm mỉm cười gật đầu, cùng Vương Nhất Bác tiến về phía hội trường.

Đi một đoạn lại thấy nhóm Vô Hạn Thiếu Niên. Mỗi người cầm theo một bông hồng đỏ đưa cho Tiêu Chiến. Ánh mắt ngưỡng mộ cùng sùng bái chưa bao giờ biến chất.

Đứng sau rèm. Vương Nhất Bác nhìn ra ngoài, từng biển màu đỏ rực rỡ mang tên Tiêu Chiến bao phủ khắp khán đài.

"Chiến Chiến, anh có thấy không?" Đây chính là sự mong đợi của mọi người dành cho anh.

"Ừm" Mắt Tiêu Chiến hơi ướt, nhìn một lượt, khóe môi cong lên, cười đến là ngọt ngào.

Theo tiếng giới thiệu của MC "Mọi người cùng chào đón Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác~"

Tiêu Chiến nắm chặt tay Vương Nhất Bác, cùng nhau bước tới nơi ánh đèn sân khấu sáng rực, đối mặt với biển người đông đúc, tươi cười rạng rỡ, cúi người thật sâu.

"Tiêu Chiến. Tiêu Chiến. Mọi người yêu anh."

"Chiến Chiến. Mừng anh trở lại."

"Yêu anh. Yêu anh. Yêu chính là anh."

Tiếng hô hào của khán giả vang dội hoàn toàn xóa tan chút lo lắng còn xót lại trong lòng Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác ghé bên tai Tiêu Chiến nhỏ giọng thì thầm. "Em yêu anh, Chiến Chiến."

HOÀN

*Chào mọi người nha~ Chốn này thì cũng chỉ có thể là Luna mà thôi.

"BẠN TÌNH BẤT ĐẮC DĨ" chính thức kết tại đây. Vốn fic này định viết cẩu huyết thêm cơ nhưng mà viết H thật sự mệt mỏi hơn Luna nghĩ. Sức cùng lực cũng kiệt rồi, nên là quyết định dừng lại tại đây thôi.

Nếu như khiến mọi người hụt hẫng hay thất vọng thì cho Luna gửi một lời xin lỗi. Và hơn tất cả, cảm ơn mọi người đã bỏ thời gian để ghé qua chốn nhỏ này, chọn lựa fic này giữa rừng những tác phẩm xuất sắc hơn ngoài kia.

Lâu không viết thực sự khiến cho đầu óc cũng chẳng được mướt như trước. Cũng không đạt đến cái mong muốn của Luna. Nhưng mà biết làm sao được, sông có khúc mà Luna thì cũng có lúc.

Nhưng vẫn sẽ cố gắng để gửi gắm tình cảm nhỏ bé này vào những fic sau. Nếu không chê thì chốn nhỏ này luôn chào đón mọi người.

Yêu thương~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro