Chap 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trịnh Sảng ngồi nhìn cậu dọn đồ, mắt long lanh như muốn khóc tới nơi rồi, thật sự là trong công ty này chị chỉ có thể nói chuyện với cậu là hợp thôi, vậy mà bây giờ cậu nghỉ ai nói chuyện với chị nữa chứ?
- Tiêu Chiến a~ em thật sự quyết định rồi à? Em nỡ bỏ chị ở đây hả?
Tiêu Chiến đóng nắp hộp lại nhìn cô cười ôn nhu
- Chị cứ làm như là không bao giờ được gặp em nữa ấy! Tối nay em mời chị với Vu Bân đi ăn nhé?
- Nhớ đấy, thôi em lên nộp đơn cho quản lý đi..._Chị cười tươi đứng lên xoa đầu cậu đầy cưng chiều
Cậu lấy lá đơn xin thôi việc trong cặp ra rồi đi thẳng đến phòng quản lý kế toán công ty
- Cậu Chiến, hôm qua thấy được vụ rắc rối của cậu, tổng giám đốc Vương và vợ ngài ấy, tôi cũng muốn duyệt lắm...nhưng mà...cậu nên tự mình nộp cho cậu ấy thì tốt hơn..._Quản lý bối rối vừa nói vừa đảo mắt xung quanh không dám nhìn cậu, duyệt cho cậu xong chắc anh ta cũng thôi việc theo cậu thì chết mất
-..._Cậu lặng thinh cúi đầu chào, rồi ra ngoài. Nói thật, bây giờ cậu không muốn nhìn mặt hắn chút nào, một chút cũng không muốn, nhưng biết làm sao được. Tiêu Chiến bấm thang mấy lên đến phòng tổng giám đốc. Đứng trước cửa phòng cậu nặng nề hít thở rồi gõ cửa
- Vào._Vương Nhất Bác đang bận ký duyệt một đống bảng thiết kế và những hồ sơ khác trên bàn, thấy cậu mở cửa, hắn có hơi dừng lại đưa mắt nhìn cậu rồi lại tiếp tục làm việc. Tiêu Chiến cũng không nói gì đặt đơn xin nghỉ lên bàn trước mặt hắn
- Tổng giám đốc, mong ngài xem qua rồi duyệt cho tôi.
- Không duyệt._Vương Nhất Bác nhìn đơn xin nghỉ của cậu, đặt bút xuống bàn đóng tập hồ sơ lại dựa người vào ghế mệt mỏi nhắm hờ mắt lại
- Lí do?_Cậu cau mày nhìn chằm chằm hắn
- Không thích duyệt.
- Đừng vô lý!
- Thế anh nói xem lí do anh xin nghỉ là gì?_Hắn ngồi thẳng dậy chống tay lên bàn tựa cằm nhìn cậu
-...Không hợp với công việc.
- Chỗ nào không hợp?
- Tất cả...
- Vậy từ giờ chuyển sang làm thư ký riêng cho em, thế nào?_Vương Nhất Bác nhếch môi cười thích thú đứng dậy đi đến trước mặt cậu
- Xin lỗi, tôi có bạn trai rồi, làm thư ký riêng cho người khác, anh ấy không thích như vậy đâu._Tiêu Chiến cười lịch sự lùi xuống một bước giữ khoảng cách với hắn
-...Em chỉ vừa đi 3 tháng anh đã có người khác, anh coi em là cái gì!!!_Hắn tức giận nắm lấy hai bên vai cậu.
- Tsk, đau! Em bỏ anh đi lấy vợ, miệng nói yêu anh nhưng lại làm cho người khác có thai?_Tiêu Chiến đẩy hắn ra tức giận nói lớn
- Em phải lấy cô ta là vì tình thế bắt buộc! Vả lại...là ai đưa em về căn nhà đó? Tất cả là tại anh đấy!
Tiêu Chiến như nhớ ra điều gì, trầm lặng một lúc thì thở dài rồi quay lưng muốn ra ngoài
- Ừ, coi như đều là tại anh. Bây giờ, gia đình ai nấy lo đi, đừng dính líu đến nhau nữa.
Vương Nhất Bác cắn chặt môi, tay hiện lên những đường gân dài rõ rệt. Bất giác hắn thả lỏng cơ thể nhìn lên trần nhà
- Nếu anh bước ra khỏi đây, em ngay lập tức sang bằng cái bệnh viện mà anh ta đang làm việc. Thậm chí sẽ tống cổ hết toàn bộ bệnh nhân đang ở đó. Em sẽ khiến anh ta và gia đình hắn mãi mãi không kiếm được việc!
Cậu khựng lại quay đầu nhìn hắn. Đây là ai? Là Vương Nhất Bác trước kia luôn ngọt ngào, bao che cho cậu à? Không phải, người đứng trước mặt cậu hoàn toàn khác...
- Em dám!!!!
- Vậy anh thử đi đi!! Cho dù em có chết cũng phải khiến anh ở bên em thêm một lần nữa!!!
-...Em điên rồi...
- Ừ, điên vì anh đấy..._Hắn nói dứt câu vừa đi vừa tháo cà vạt ra cưỡng hôn cậu đầy bạo lực. Tiêu Chiến hốt hoảng ra sức chống cự thì bị hắn dùng cà vạt buộc tay cậu ra phía sau. Vương Nhất Bác cắn mạnh môi cậu liếm đi vết máu sau vết cắn đó rồi luồn lưỡi vào quấn lấy lưỡi cậu. Tay hắn nhấn đầu Tiêu Chiến vào sâu hơn khiến cậu không thể thở được mà chìm vào nụ hôn của hắn
Sau một lúc Vương Nhất Bác đẩy cậu xuống ghế sofa, cúi người gặm nhắm cổ cậu, tay không quên cởi từng chiếc nút áo ra
- Buông anh ra!...Agh..._Tiêu Chiến giật bắn người khi hắn ngậm lấy nhũ hoa cậu vừa mút vừa dùng lưỡi đảo qua đảo lại, lúc sau dùng răng cắn nhẹ.
- Hức...xin em đấy...dừng lại..._Cậu khóc nức nở cố gắng né tránh hắn
- Khóc đi! Anh muốn bảo vệ hắn mà? Vậy anh chỉ cần làm bạn tình của em thôi thì em sẽ không đụng đến anh ta._Vương Nhất Bác ngồi dậy cởi khoá quần giải phóng cự vật đang cương cứng ra bên ngoài.
- Đừng...Buông Ra...Ư..._Tiêu Chiến hoảng sợ nhìn hắn cố đứng lên bỏ chạy nhưng bị hắn lấy tóc cậu giựt xuống khiến cậu ngã nhào ngồi lên đùi hắn
- Ô, vậy ra anh thích tư thế ngồi nhỉ? Cũng tốt, như vậy sẽ sâu hơn, em cũng sướng hơn a!_Hắn cười đầy đê tiện hôn lên trán cậu rồi nhấc người cậu lên để dương vật trước hậu huyệt xoa xoa
- A...Em muốn vào quá...nhưng quên nới lỏng rồi...nên anh mau tự ngồi xuống đi, như vậy sẽ đỡ hơn_Hắn dịu dàng vuốt ve khuôn mặt đầy nước mắt của cậu, nhìn thật gợi tình...
-...Không, em đừng như vậy, mau dừng l- AGH...nn..._Tiêu Chiến hét lớn khi hắn nhấn người cậu xuống...đau...cậu đau quá, nơi đó như muốn chảy máu vậy
- Mẹ kiếp, mới được nửa cây. Tiêu Chiến anh thả lỏng, chịu đựng một chút...ha...
-...đau...ư...đừng...đừng nhấn nữa...hức..._Cậu run rẩy gục trên vai hắn mắt nhắm hờ, miệng rên rỉ. Hắn mặc kệ cậu đau thế nào, liên tục nhấn người cậu xuống để có thể nuốt lấy cự vật kia
- Đau không?_Vương Nhất Bác dừng lại một chút, ôn nhu hỏi
- Em...đừng vào nữa...agh...quá lớn rồi...ha..._Cậu cắn chặt môi dưới chịu đựng
- Ngoan, vậy em động đây._Hắn nói xong liền bắt đầu ra vào từ nhẹ nhàng rồi lại mãnh liệt. Tiêu Chiến chỉ biết bất lực rên rỉ nức nở bên tai hắn, run rẩy mãnh liệt. Còn  Vương Nhất Bác chỉ cần nghĩ đến việc hắn đang ở bên trong của cậu lại được ôm cậu như vậy thêm lần nữa hạnh phúc đến nỗi không kiềm được mà lớn hơn, cứng hơn, ở trong cậu luân động không thương tiếc mặc kệ cậu bị hắn làm đến dần dần mất đi nhận thức ngất trên vai Vương Nhất Bác...
================
🍜: Viết truyện cho mấy cô đọc mà mấy cô cứ đòi đốt nhà tôi huhu :(( chap này thịt nhưng mà sủng thụ không thích điều này hê hê



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro