Chap 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến mơ màng mở mắt nhìn trần nhà xa lạ. Cậu chống tay định ngồi dậy thì từ thắt lưng truyền đến cơn đau nhức dữ dội. Chợt nhớ lại chuyện cậu bị hắn cường bạo trước đó, bất lực cậu nhắm mắt lại cau mày cố gắng dùng sức chống tay gượng dậy.
- Anh đói chưa?_Vương Nhất Bác từ phòng tắm đi ra, bước đến chỗ cậu
Tiêu Chiến lờ đi hắn đứng dậy run rẩy bước đi, giờ nhìn lại cậu mới phát hiện mình đã được tắm rửa và thay đồ mới sạch sẽ.
-...Anh nên ngủ thêm chút nữa. Còn có... đừng quên chuyện em đã nói với anh trước đó.
Tiêu Chiến khựng lại tức giận quay trừng mắt nhìn hắn
- Anh cấm em đụng vào Vu Bân!
- Em đã nói rõ rồi, không muốn em đụng vào hắn thì cứ ngoan ngoãn mà nghe theo em. Từ ngày mai anh lên chức thư ký riêng của em!_Vương Nhất Bác khui lon bia trên bàn uống một ngụm nhìn ra ngoài cửa sổ khuôn mặt đầy lạnh lùng nhưng mang chút gì đó hơi buồn
-...Nếu em muốn thoã mãn về nhu cầu tình dục thì đi mà kiếm trai bao. Anh chỉ muốn Vu Bân chạm vào anh!_Tiêu Chiến trầm mặc. Rốt cuộc hắn xem cậu là thứ gì? Sao có thể ép cậu bên cạnh hắn tuỳ tiện như vậy?
Nghe cậu nói xong hắn cảm thấy tức giận đến mức có thể giết người, hắn hùng hổ đi đến đẩy mạnh cậu vào tường. Mạnh đến nỗi cậu cắn chặt môi dưới cau mày nhìn hắn, chân đầy run rẩy
- Anh Nghĩ Anh Vừa Nói Cái Gì?!?_Vương Nhất Bác quát lớn trừng mắt đầy sát khi nhìn cậu
- Vu Bân là người yêu anh thì tại sao anh ấy không được đụng vào anh?_Tiêu Chiến nhìn hắn gượng cười nhếch mép
- Anh thật sự hết yêu em rồi à?..._Vương Nhất Bác khuôn mặt có chút đáng thương
-..._Cậu im lặng cau mày nhìn hắn như không nói được gì nữa, ngay khoảng khắc này cậu muốn ôm hắn nhưng cậu không thể làm như vậy...
- Hai người đang làm cái gì vậy!!!
Dương Tử hét lớn nhìn hai người họ rồi đi đến đẩy mạnh tách hai người ra
- Tsk, tôi đã bảo cô không được đến công ty rồi mà!!_Hắn kéo cậu ra sau lưng đứng chắn trước mặt Tiêu Chiến, hung hăng nhìn cô
- Sao? Cấm tôi không được đến để cậu ngoại tình với cậu ta à? Tiêu Chiến không ngờ cậu lại loại lẳng lơ chuyên đi cướp chồng phá hoại gia đình người khác đấy!
- Anh Chiến, đừng sợ. Em đưa anh về._Vương Nhất Bác mặc kệ cô ta làm loạn, chửi bới lung tung, nắm tay cậu kéo đi
- Đứng lại! Không được đi!!_Dương Từ đứng cản trước mặt hắn
- Tôi tự về cũng được._Cậu rụt tay lại thì càng bị hắn nắm chặt hơn
- Cô không né ra đừng trách tôi! Đi mà lo cho chủ nhân của cái thai này đi! Video đó tôi có rồi chỉ đợi bắt hắn thôi đấy!_Vương Nhất Bác nhấn mạnh từng chữ trong câu nói khiến cô sửng sốt đứng ngây người. Nhân thời cơ đấy hắn kéo cậu một mạch đi ra ngoài.
Đến nhà xe, cậu rụt tay ra nhìn hắn, khuôn mặt có chút bàng hoàng
- Sao lại nhìn em như vậy?_Hắn xoa nhẹ đầu cậu
- Em...cái thai đó...
-...Ừ, nó không phải con của em vì em chưa bao giờ đụng vào cô ta. Nói chung mọi chuyện rất phức tạp. Mà, mai nhớ đi làm.
-...Xin lỗi, anh hiểu lầm em._Tiêu Chiến kéo tay áo hắn lại ủy khuất
Vương Nhất Bác quay lại nâng cầm cậu lên vẻ mặt ôn nhu
- Vậy chúng ta có thể như trước kia không?
-...Em đã có vợ..._Cậu lùi ra sau đẩy tay hắn xuống không dám nhìn, sợ rằng khi nhìn khuôn mặt ôn nhu đấy cậu sẽ lại rung động thêm.
- Em xin anh đấy, cô ta và em kết hôn chỉ vì tập đoàn của ba em thôi!_Nhắc đến Dương Tử, Vương Nhất Bác liền không vui cố giải thích
- Nhưng bây giờ em vẫn là có vợ rồi!
hắn im lặng một hồi, thờ dài ra một hơi đi đến ôm chặt cậu vào lồng ngực
- Vậy chỉ vài tháng nữa em tìm được chủ của cái thai đó, em sẽ li dị với cô ấy. Lúc đó chúng ta bắt đầu lại nhé? Bây giờ....là bạn...
Tiêu Chiến nghe hắn nói xong cũng ôm lấy tấm lưng hắn, nhẹ nhàng gật đầu
- Ừm...anh đợi...!
Vương Nhất Bác vui đến mức muốn đem cậu nhốt cậu vào lòng mãi như vậy, hắn gỡ cậu ra vẻ mặt hạnh phục nhìn cậu còn chút làm nũng
- Em đã rất rất rất nhớ anh đấy!
-...anh cũng nhớ em lắm!
- Hì, vậy lên xe đi, em chở anh về nhà._Vương Nhất Bác nắm tay cậu kéo cậu vào xe rồi lái đi. Vậy là mọi chuyện đã ổn, bây giờ hắn chỉ cần lao vào tìm tên khốn kia rồi tống cổ con ả đấy ra khỏi nhà họ Vương vậy là có thể đường đường chính chính quay lại như trước kia đem cậu về bên cạnh hắn. Nghĩ như vậy thôi hắn lại tự cười một mình.
Đến trước cửa nhà cậu, Vương Nhất Bác lon ton đi xuống mở cửa xe cho cậu xuống. Rồi lại làm bộ mặt giận dỗi
- Gì đấy?_Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác nhéo vào má hắn một cái
- Anh và tên kia không hẹn hò thật đúng không?_Hắn cau mày nhìn cậu
-...Ừ, anh nói vậy chọc tức em đấy,haha...
- Hừ, anh không biết em đã tức như thế nào đâu! Còn rất đau ở đây nữa!_Vương Nhất Bác nắm lấy tay cậu đặt lên ngực ngay vị trí tim hắn
- Em đừng trẻ con như vậy, mau về đi, khuya rồi_Tiêu Chiến xoa đầu Nhất Bác cười dịu dàng
- Vậy em về, mai anh nhớ đi làm nhé. Em đến rước anh.
- Anh tự đi được rồi
- Không được, sau này anh sẽ là vợ em, tuy bây giờ là bạn nhưng em cũng phải chăm sóc tốt cho anh! Còn có...em xin lỗi, hồi chiều em làm anh mạnh tay quá...
-...Ngốc quá, anh không giận đâu! Anh vô nhà đây, tạm biệt_Tiêu Chiến búng vào trán hắn một cái nhẹ rồi đi vào trong
Vương Nhất Bác vui vẻ tạm biệt Tiêu Chiến rồi cũng lên xe lái đi mất. Cảnh tượng ngọt ngào khi nãy đều lọt vào mắt Vu Bân, anh đã đứng đợi cậu từ lúc giờ cậu tan làm nhưng không thấy cậu đâu anh mới đến nhà Tiêu Chiến. Vu Bân cau mày vào trong xe, thở dài nặng nhọc "Vậy ra cuối cùng người em chọn vẫn là hắn."
==============
🍜: Chap này có dở là tại mấy cô cứ đòi đốt nhà tôi vì không cho ngọt đấy nhé!!! Cho ngọt rồi thành ra đọc thấy chap dở vl :(((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro